Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 243: Chương 243: Anh hùng cứu mỹ nhân




“Dừng lại ở đây đi” Ngay lúc mọi người còn tưởng rằng sẽ phải chạy mãi về phía trước, Thương Đình Lập lại đột nhiên kêu dừng xe.

Người lái xe phía trước quay đầu lại nhìn đại ca. Khương Húc Đông trực tiếp dùng mắt ra hiệu với anh ta, ý bảo anh ta làm theo. Vì thể sau khi chiếc xe dẫn dâu dừng lại, những chiếc xe chạy theo phía sau cũng ngừng theo. Sau khi dừng lại, Thương Đình Lập lập tức mở cửa xuống xe. Anh không nói không rằng đi dọc theo bờ sông, vẫn luôn đi mãi.

Người ở phía sau đều rất thắc mắc, nhưng lại không dám hỏi nhiều. Ngay cả Khương Húc Đông đang đi song song cùng anh cũng không dám tùy tiện nói năng vào lúc này. Lúc đi đến cuối con sông, Thương Đình Lập đột nhiên dừng lại. Anh ngồi xổm xuống, tay mò vào trong đất tìm kiếm. Khương Húc Đông không biết có phải anh đã phát hiện ra thứ gì hay không, không dám làm phiền anh.

Một lúc lâu sau, anh ta mới nghe được một tiếng nói cực kỳ đè nén áp lực nói: “Kiểm tra con sông này” Giọng nói của anh cực kỳ nặng nề, giống như là đã dùng hết chút sức lực cuối cùng rồi. Thậm chí khi anh đứng lên, cơ thể còn không thể khống chế được mà ngưỡng về phía trước hơi lảo đảo.

Khương Húc Đông đang định duỗi tay đỡ anh. Thương Đình Lập hơi nghiêng đầu nhìn anh ta cười cười: “Không cần đỡ, tôi vẫn hiểu rõ cơ thể của mình, chỉ bị tê chân thôi, tôi chịu đựng được.”

Càng nhìn anh cố gắng gượng chống đỡ thế này, trong lòng Khương Húc Đông càng thêm lo lắng, nhưng mặt ngoài lại thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy là tốt rồi, dù có chuyện gì xảy ra, anh phải nhớ kỹ trong nhà còn có người đang đợi anh, Hựu Nhất vẫn còn chưa tỉnh lại đúng không?” Những lời này của anh ta có ý cảnh cáo ngâm, sao Thương Đình Lập lại không hiểu chứ.

Nhìn bờ sông không thấy cuối, tìm anh như chìm vào vực sâu.

Anh nghĩ, nếu Sầm Dao thật sự xảy ra chuyện, anh còn có thể tiếp tục sống mà không hề có chút khúc mắc nào giống như trước đây sao? Vấn đề này, ngay cả anh cũng không trả lời được.

Trên đường mọi người đi đến, có người thường xuyên làm mấy việc tìm kiếm, cho nên lưới đánh cá này nọ đều Có ở trong xe. Mấy tiếng sau, Khương Húc Đông và Thương Đình Lập đứng ở một bên nhìn con sông sâu không thấy đáy. Một người nóng lòng như lửa đốt.

Một người hồn bay phách lạc. “Đại ca, bọn tôi vớt được rồi, vớt được rồi” Đột nhiên một giọng nói khàn khàn từ một bên vang lên, một người đàn ông lớn quay sang chỗ bọn họ vẫy tay gọi to. Trong lòng Khương Húc Đông nói thâm một tiếng không xong.

Quả nhiên, người đang đứng cạnh anh đã không thèm quay đầu nhanh chóng chạy sang đó. Lúc Khương Húc Đông lại chỗ đấy, nhìn thấy Thương Đình Lập giống hệt như một bức tượng điêu khắc không còn sức sống, yên lặng đứng ở đó.

Mà trên mặt đất có một thi thể đã hoàn toàn biến dạng của một người phụ nữ có vóc dáng giống Sầm Dao đến tám chín mươi phần trăm.

Nhưng trên mặt cô ta đã sưng vù, gồ ghề lồi lõm, đã bị cá cắn hư. Dáng vẻ này, Khương Húc Đông hoàn toàn không thế tưởng tưởng rằng cô ta chính là người phụ nữ Sầm Dao xinh đẹp động lòng người kia. Ngay cả anh ta còn không thể chấp nhận được, vậy thì Thương Đình Lập là người trong cuộc chỉ sợ càng không thể chịu nổi. Thương Đình Lập ngồi xổm xuống, trong miệng khẽ nói vài chữ.

Khương Húc Đông cách hơi xa, không nghe rõ anh nói cái gì. Vì vậy phải bước lên vài bước, mới phát hiện ra anh vẫn luôn lầm bầm. “Không phải cô ấy, đây không phải là cô ấy” Câu nói này cứ bị anh lặp đi lặp lại mãi trong miệng. Giọng nói lại không hề có chút tình cảm nào. “Lão Thương, nén bi thương thuận theo tự nhiên đi” Khương Húc Đông vươn tay vỗ vai anh.

“Nén bi thương gì? Lại thuận theo tự nhiên gì chứ? Cô ta không phải Sầm Dao, nén bi thương thuận theo tự nhiên gì chứ, thật buồn cười” Anh bỏ đi không thèm quay đầu lại.

Sau khi lên xe, cũng không chờ bọn họ, lập tức lái xe chạy trở về đường cao tốc. Bỏ lại đám người Khương Húc Đông ở bờ sông hai mặt nhìn nhau. “Đại ca, vậy chúng ta có dẫn người phụ nữ này về không?” Một người đàn ông đứng ở trước nhất hỏi thử. Dù sao chồng của người phụ nữ này cũng không chịu thừa nhận rằng cô ta là cô Sầm, bọn họ đương nhiên sẽ không tự tiện xưng hô cô ta. Nhưng người ta đã đi mất, thi thể vớt lên được nếu như tùy tiện ném ở đây bọn họ cũng sẽ cảm thấy rất xin lỗi.

Khương Húc Đông lúc đầu rất kinh ngạc sau đó dần lấy lại tinh thần, xoa xoa trán, bất đắc dĩ nói: "Mang về đi, lúc đưa vào bệnh viện thuận tiện làm xét nghiệm luôn.” Anh cũng rất lo lắng cho anh em đã bỏ đi một mình kia, hơn nữa nếu như Khương Oánh Oánh biết được tin tức này chắc cũng sẽ điên mất.

Nghĩ vậy trong lòng lại càng phiền hơn. Sau khi Thương Đình Lập chạy khỏi bờ sông, giống hệt như không muốn sống nữa, lái xe với tốc độ nhanh nhất, mấy tiếng sau anh đã chạy đến bệnh viện. Dùng sắc mặt âm trầm hỏi thăm y tá chỗ Điền Phong Tường đang nằm, bước chân nhanh như gió chạy sang nơi đó.

“Đùng”, cửa phòng bệnh VIP bị người ta dùng chân đá văng ra. Điền Điềm đang ngồi gọt táo cho ba cô ta như mọi hôm nghe được tiếng động lớn như thế thì nhíu chặt mày lại, mặt mày khó chịu nhìn sang. Khi nhìn thấy người đến, nơi sâu trong ánh mắt hiện lên chút kinh ngạc, rồi lại nhanh chóng biến mất tăm, biển thành chút nhớ nhung. Cô ta đặt trái cây xuống, mỉm cười dịu dàng bước qua.

“Đình Lập, anh đến thăm ba em sao? Thật không khéo, ông ấy vừa mới ngủ rồi, mấy ngày gân đây giấc ngủ của ông ấy cũng không tốt läm, nếu không thì chiều anh lại đến được không” Thương Đình Lập hừ lạnh, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ dịu dàng hệt như những người phụ nữ thời xưa, dục vọng muốn giết người lại dâng trào mãnh liệt. “Tôi không có thời gian ba hoa với cô, nói cho tôi biết, có phải cô đã bắt Sầm Dao không” Mặt Điền Điềm nhanh chóng biến sắc, gương mặt hơi hồng hào lập tức trắng bệch, trong con ngươi ầng ậng nước, giống như lập tức sẽ rớt xuống.

Cô ta đè nén tức giận dùng giọng nói nghẹn ngào và ánh mắt đau đớn nhìn anh, cắn răng nói: “Đình Lập, anh xem em là người như vậy sao?” Điên Điềm còn tưởng rằng anh sẽ nể mặt cô ta mà dừng đề tài này ở đây. Thương Dinh Lập lại khöng hề do dự nói: “Dũng đó. Có Điền, trước kia tôi chỉ tưởng cô yêu quá sâu đậm, đến giờ tôi mới phát hiện ra, cô là một người điên.”

Lời nói của anh mang theo gai nhọn.

Nếu là Điềm Điềm của trước kia, chỉ e đã sớm bị lời nói của anh làm tổn thương sâu säc rồi. Bây giờ cô ta chỉ bật cười tự giễu. Cô ta nghiêm túc nhìn anh nói: “Em không có, em còn khöng biết các anh đá xảy ra chuyện gi, sao em có thể làm ra loại chuyện đó được chứ” Thương Dình Lập không muốn nghe cô tự bào chữa cho mình.

Anh lập tức lấy điện thoại ra, đưa bức ảnh anh: chụp được trước khi rời đi đến trước mặt cô †a. “Chắc cô cũng không xa lạ với chỗ này đúng không, cô Điền?" Ánh mắt Điền Điềm vẫn chưa hề thay dối, khóe mắt chỉ hơi liếc nhìn đến mặt cỏ nhuộm đầy máu kia, tức cười nói: “Em không hiểu anh có ý gì” Thương Đình Lập chỉ vào chữ viết khó khăn lắm mới được ghép thành nhìn cô ta nói: “Chỗ cỏ nhuộm máu kialà chỗ Sầm Dao từng ở sau khi bị mất tích, sợ là cô Điềm còn chưa biết đúng không, lúc cô đang tra tấn Sầm Dao, chắc chắn cô không ngờ rằng cô ấy đã để lại chứng cứ trên đất như vậy đâu nhỉ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.