“Đúng là không muốn sống nữa mà”
Về nước nhiều ngày như vậy, Thương Đình Lập đương nhiên đã tra rõ mọi chuyện phía sau chuyện của Khương Húc Đông.
Lúc đầu, chẳng qua chỉ là một người đàn ông thất tình không cam lòng bị bỏ nên tới chất vấn người phụ nữ, nhưng lại gặp người phụ nữ đó đang ở bên người đàn ông khác, lửa giận nhất thời phun trào nên ra tay.
Nếu nhân vật chính của chuyện này không phải Ngôn Phong thì Thương Đình Lập thật sự muốn mắng một câu đồ ngu.
Ba năm trước, Ngôn Phong gặp được một người phụ nữ, bảo là tình yêu đích thật.
Xét thấy tình yêu đích thật của anh rất nhiều, ba người hoàn toàn không để tâm tới chuyện này.
Lúc đó, Thương Đình Lập vẫn còn đang đắm chìm trong việc Sầm Dao xảy ra chuyện, Khương Húc Đông thì bị người nhà ép cưới, người duy nhất rảnh rỗi là Lục Di lại vào quân đội ngay sau đó không lâu.
Vậy nên ai cũng không ngờ tình yêu đích thật mà Ngôn Phong nói lại ở bên cậu lâu đến vậy.
Có lẽ là thật sự có tình cảm nên Ngôn Phong mới có thế mê muội đầu óc, đánh nhau với người kia.
Vì vậy, sau đó lúc người kia gọi tới một đám người tới thì anh cũng không để tâm.
Nếu lúc đó Khương Húc Đông không tình cờ đi ngang qua thì sợ rằng Ngôn Phong thật sự sẽ có chuyện tại đó.
Ngôn Phong sa sút, vuốt mặt nói: “Tôi biết”
“Không nói chuyện này, lão Khương khá hơn chút nào chưa?”
Có lẽ là không muốn nhắc tới chuyện đó nên Ngôn Phong hỏi ngược lại tin tức của lão Khương.
Thương Đình Lập lắc đầu: “Vẫn chưa tỉnh.
Cậu ấy bị đập trúng đầu, e rằng phải qua một thời gian nữa.
Nếu cậu muốn tới thăm cậu ấy thì có thể tự đi, sợ gì chứ”
Ngôn Phong cười khổ: “Cậu cho rằng tôi không muốn đi.
Mỗi lần tôi tới cửa, còn chưa bước vào thì Oánh Oánh đã nhìn tôi như nhìn kẻ thù giết cha vậy, tôi có thế đi thế nào?”
“Cũng phải”
Nhớ tới Khương Oánh Oánh nóng nảy, Thương Đình Lập cũng cảm thấy không chịu nổi.
“Nghe nói Sầm Dao nhà cậu đã về, chúc mừng cậu, sau cơn mưa trời lại nẵng”
Anh em bổn người, ít nhất cũng có một người sống tốt, có thể khiến anh tạm thời vui vẻ một lát.
Vì vậy lúc nói câu này, Ngôn Phong không cà lơ phất phơ như trước mà hết sức thật lòng.
Thương Đình Lập chỉ mỉm cười, không nói tiếp.
Hai người uống tới hơn nửa đêm, Thương Đình Lập gọi người của Thiên Thượng Nhân Gian đưa Ngôn Phong về rồi mới đứng dậy đi tới căn phòng Khương Húc Đông thích tới nhất.
Lúc này, có mười mấy người đứng trong phòng, đứng đầu là Nam Vũ.
Thương Đình Lập ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, thân hình lười biếng nửa nằm, nghe họ nói về bối cảnh phía sau của người phụ nữ kia.
Mười mấy người nói, âm thanh hơi lớn.
Sau khi nói xong, họ đồng thanh hô: “Chủ tịch Thương, chúng ta phải báo thù cho đại ca”
Thương Đình Lập bẻ tay, hỏi: “Các người định báo thù thế nào? Làm một trận với họ?”
Nam Vũ xem như là một người có lý trí, lúc này đỏ bừng mắt, nắm chặt tay nói: “Không, tôi nghe nói gần đây họ đang buôn bán chất ma túy.
Chúng ta có thể trà trộn vào chỗ họ vào lần giao hàng sau”
Thương Đình Lập nhìn thẳng người đàn ông trước mặt.
Là cánh tay' trong số thuộc hạ của Khương Húc Đông nên hiển nhiên dù là tính tình hay kinh nghiệm thì gã ta đều cực kỳ thành thục.
Vì vậy, Thương Đình Lập không ngăn cản gã ta, ngược lại vỗ vai gã ta, tán dương: “Nếu tin tức chính xác thì có thể làm chuyện này.
Chỉ là lúc làm, các người phải cẩn thận không được để lại dấu vết.
Nếu như bị phát hiện thì tính mạng là quan trọng nhất.
Chắc chắn Húc Đông không mong các người dùng mạng để đổi”
Mười mấy người Nam Vũ gật đầu.
Sau khi thông báo sự sắp xếp của Thiên Thượng Nhân Gian và Phi Dực Môn cho họ, Thương Đình Lập mới mang theo mùi rượu về nhà.
Lúc đứng trên ban công phòng ngủ, Thương Đình Lập nghĩ tới người đứng sau La Sát Môn, trong lòng không khỏi suy nghĩ tới việc nếu anh và cậu thật sự đánh một trận.
Thương Đình Lập đã tới công ty đi làm từ sớm.
Ông Phó thì ở nhà để chở Sầm Dao ra ngoài hoặc đến bệnh viện.
Sầm Dao biết Thương Đình Lập bận rộn nên cũng không muốn đi làm phiền anh.
Cô để Manh Manh ở chung với Hựu Nhất rồi đi bệnh viện thăm hỏi Khương Oánh Oánh.
Trên đường đi, cô còn mua một ít trái cây cho Khương Oánh Oánh.
Nhưng lúc tới chỗ rẽ ngay phòng bệnh thì lại phát hiện cửa phòng bệnh vốn nên yên tĩnh đang tranh cãi âm ï.
Một cặp vợ chồng vẻ mặt tiều tụy đang nói gì đó với Oánh Oánh.
Sầm Dao đi tới trước vài bước, đúng lúc nghe thấy tên cô.
Sầm Dao nghĩ có khả năng họ có quan hệ với quá khứ của cô.
Nên đi tới trước hỏi: “Hai người tìm tôi có việc gì không?”
“Dao Dao, sao chị lại tới đây, mau vào đi.”
Khương Oánh Oánh thấy Sầm Dao tới thì bước thẳng tới nắm tay cô, muốn kéo cô vào phòng.
Hai vợ chồng đối diện liếc nhìn nhau, nhìn khuôn mặt xa lạ, trong lòng hơi do dự, không biết có nên ngăn lại không.
Sau khi bị kéo vào phòng thì Sầm Dao mới bắt đầu hỏi về chuyện của hai người ngoài cửa: “Oánh Oánh, cặp vợ chồng lúc nãy là ai vậy.
Chị đúng lúc nghe thấy họ kêu tên mình, là người quen lúc trước của chị sao?”
Khương Oánh Oánh nhìn dáng vẻ ngây thơ không biết gì của Sầm Dao, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Đối với người ba và người mẹ kế hiếm có đó của Sầm Dao, Khương Oánh Oánh cũng căm thù tới tận xương tủy.
Lúc trước họ không tốt với Dao Dao, hiện tại không biết nghe tin từ đâu, biết Dao Dao đã về nên tới thắng bệnh viện nói muốn gặp Dao Dao.
Họ cho rằng cô ấy dễ lừa gạt như vậy à.
Ai không biết mối quan hệ không tốt giữa họ với Dao Dao chứ.
Lúc này tới đây, e rằng là có liên quan tới tiền.
Dù sao thì nhà họ Sầm đã sa sút.
Bây giờ chỉ sợ là muốn “hút máu' của Dao Dao.
Gô ấy sẽ không cho họ có cơ hội đó.
Nhưng đối với Sầm Dao, Khương Oánh Oánh cũng nói hết mọi chuyện một cách đơn giản cho cô: “Dao Dao, người ngoài cửa lúc nãy là ba ruột và mẹ kế của chị.
Nhưng lúc trước quan hệ giữa chị và họ cũng không tốt, lúc này họ tới cửa tìm chỉ sợ cũng không có chuyện gì tốt”
Sầm Dao gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Dù sao hiện tại mấy cốt truyện 'máu chó’ trong TV thật sự rất nhiều, cô vốn cũng không để tâm.
Huống hồ, trong trí nhớ của cô cũng không có họ, cũng sẽ không dại dột để họ quấn lấy.
Sầm Dao ở cùng Khương Oánh Oánh một buổi sáng.
Buổi chiều, lúc hai người đang ăn cơm, Khương Oánh Oánh nhắc tới chuyện của công ty: “Dao Dao, chừng nào thì chị về công ty của chúng ta? Chị không biết hai năm qua C&.J đã phát triển, đi vào khuôn khổ rồi, ở Bắc Thành cũng nằm trong số danh tiếng đứng đầu”
Đương nhiên, phát triển thuận lợi như vậy không thể thiếu sự giúp đỡ của anh trai sô ấy và Thương Đình Lập.
Nhưng trong lòng cô ấy vẫn rất vui vẻ.
Trong lòng Oanh Oanh, cô ấy bảo vệ công ty C&.J như bảo vệ giấc mộng thuở ban đầu của cô và Sầm Dao.
Sầm Dao vừa uống một muỗng canh, khó hiểu hỏi: “Công ty C&J gì vậy?”
Khương Oánh Oánh bất đắc dĩ nhìn Sầm Dao, thở dài một hơi.
Sao cô ấy lại quên Sầm Dao đang mất trí nhớ chứ.
Chậc, nói vô ích rồi.
Nhưng Khương Oánh Oánh vẫn nói qua chuyện công ty cho Sầm Dao biết.
Sau khi nghe xong, trên mặt Sầm Dao cũng không biểu hiện gì.Dù sao mấy năm nay cô cũng không góp công gì, bây giờ công ty vẫn còn phần của cô.