“Ha ha, không ngờ còn có người dám âm thầm đâm lén lên đầu của lão Thương nữa chứ, vậy hôm nay cậu ta cũng không oan rồi” Ngôn Phong coi như phục sự can đảm dám đâm sau lưng lão Thương của Thương Vân rồi, dù sao suốt bao năm qua anh còn chưa từng thấy người nào dám chơi lén sau lưng lão Thương mà con an toàn rời khỏi cả.
Chỉ sợ thằng nhóc này sẽ bị mất cả chì lẫn chài.
Dự án vừa mới cướp được và cả danh dự vừa mới xây dựng đều phải mất sạch. Thương Đình Lập uống một ngụm rượu, nhấc đôi chân lười biếng tựa vào ghế sofa lên, đôi chân thon dài được bao bọc trong lớp quần tay làm người ta chỉ muốn thần phục dưới chân anh.
Anh lắc đầu: “Chút chuyện này e là sẽ không làm cậu ta bị tổn thất quá nhiều, cùng lắm thì chỉ làm cho công ty sắp sửa đưa ra thị trường của cậu ta bị tổn thất một chút danh dự thôi, nhưng như vậy cũng đủ rồi” Thương Đình Lập cũng chưa từng nghĩ đến việc đánh một lần đã làm cậu ta không bò dậy nổi.
Dù sao cũng là người được rèn luyện trong thương trường, không thể nào vì chút việc nhỏ này mà hoàn toàn nản lòng được. “Chỉ cần dự án của Aitos quay về Nguyên Thịnh một lần nữa, những chuyện khác không cần truy cứu” Dù sao cũng phải chừa cho ông già chút mặt mũi, nghĩ như vậy Thương Đình Lập lại nhấp thêm một ngụm rượu nữa. Ngôn Phong đúng là không ngờ lần này lão Thương lại định nương tay, lập tức đập mạnh lên bàn thủy tinh, lòng bàn tay đập đến tê dại nhưng anh hoàn toàn làm lơ.
Anh chỉ gân cổ lên lớn tiếng nói: “Lão Thương định buông tha cậu ta như vậy à, không hê giống cậu một chút nào, tôi ngứa mắt cậu ta lâu lắm rồi, ông già nhà tôi hôm nay còn nhìn cậu ta như nhìn báu vật, còn ra mặt thay cậu ta nữa, ông ta có bao giờ đổi xử tốt với tôi như vậy đâu chứ, tôi nhịn không nói chuyện này, ông đây kiểu gì cũng phải dạy cho cậu ta một bài học nhớ đời” Nói trắng ra là Ngôn Phong thấy Thương Vân được ông già nhà mình cưng chiều nên không vui, ghen tị.
Thương Đình Lập liếc mắt nhìn anh, trong mắt có chút bất đắc dĩ. Thằng nhóc này vẫn ngây thơ như lúc trước.
Nhưng ông Ngôn sẽ đánh giá cao Thương Vân, điều này cũng không phải chuyện gì kỳ quái cả. Ông cụ đã lớn tuổi, đương nhiên sẽ rất thích những người trẻ có tài hoa, dù sao mấy đứa trong nhà lúc còn trẻ đều ăn chơi trác táng, thích chơi bời khắp nơi, hoàn toàn không làm nổi chuyện lớn.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng mấy người trẻ tuổi tài hoa ở bên ngoài để rửa mắt, coi như nhìn đỡ thèm. Nhưng thật ra trong lòng ông vẫn thích cháu nội nhà mình nhất, chỉ là giận thằng nhóc này không nên người.
Ngôn Phong cũng không nghĩ nhiều như Thương Đình Lập, ở trong lòng anh, dù sao sau này anh cũng sẽ thừa kế tất cả mọi thứ trong nhà, bây giờ còn có thể chơi thì phải tranh thủ chơi nhiều một chút.
Sau khi Lục Di nghe xong những lời lúc nãy cũng đã tỉnh táo được một chút giơ tay khẽ bóp thái dương, anh nhìn Ngôn Phong đang cờ lơ phất phơ, dùng chân đá anh ta một phát: "Hôm nay cậu về nhà sớm một chút, hôm nay ông Ngôn bị Tô Yếm chống đối, chắc chắn đang rất buồn, cậu đó, nhanh về nhà la lối khóc lóc mặt dày nói vài câu chọc ông vui, nói không chừng ông cụ sẽ giao lại mọi thứ cho cậu sớm hơn một chút” Ngôn Phong nghe thấy tên Tô Yếm thì càng nhíu mày chặt hơn nữa, ánh mắt căm giận nói: “Mấy đứa con riêng kia đúng là thích làm ra vẻ thật, mấy chuyện nịnh nọt ông cụ thể này tôi không làm đâu, ông cụ không vui thì cũng tự ông chuốc lấy, cũng đâu phải không biết tính xấu của tên Tô Yếm đáng ghét kia đâu, cũng chỉ có tôi mới nói vài câu chọc ông vui thôi, chỉ tiếc bây giờ tôi không muốn làm, chuyện trong nhà ai muốn quậy thì quậy, công ty tôi cũng không muốn lo, thích cho ai thì cho đi." Thương Đình Lập thấy ánh mắt của Ngôn Phong cũng không giống nói giỡn, mở miệng khuyên nhủ: “Đừng có so đo với ông cụ nữa, cậu chắc cũng đã biết, sau khi ông cụ già rồi thì chỉ thích người một nhà hòa thuận quây quần bên nhau, dù sao thì bàn về mặt huyết thống Tô Yếm cũng là cháu ngoại của ông, cậu đó, cứ coi như không thấy được chuyện ngày hôm nay đi” Lại nói tiếp, chuyện của nhà họ Ngôn cũng rất hỗn loạn.
Nhà họ Ngôn lúc trước cũng giống nhà họ Lục, đều là xuất thân quân đội, nhưng nhà họ Ngôn cuối cùng lại không đi trên con đường này, lúc ông cụ Ngôn còn trẻ có xuất thân là nông dân, nhưng sau khi gia nhập quân đội, quân hàm lại liên tục tăng lên, mà chuyện này không phải không liên quan gì đến bà cụ Ngôn.
Bà cụ Ngôn xuất thân từ gia đình quân sự, hơn nữa còn là nguyên thủ quốc gia. Muốn giúp đỡ cho người trong nhà thăng chức đúng là quá đơn giản.
Nhưng mà sau này, mọi người đều không ngờ ông cụ ngôn lại có một đứa con gái riêng. Những người dưới quê đều rất thích đính hôn từ bé, trước khi ông cụ Ngôn gia nhập quân đội đã kết hôn với bà của Tô Yếm, nhưng khi đó còn chưa đủ tuổi nên không đi đăng ký kết hôn, cho nên không có người nào biết hết. Đợi đến khi biết được thì ông cụ Ngôn đã sớm kết hôn với bà cụ Ngôn rồi, hơn nữa con cũng đã được vài tuổi. Nhưng chắc vẫn còn tình cảm với cô vợ trước, ông nhận đứa con kia về nuôi.
Chỉ tiếc mẹ của đứa bé vất vả nuôi dưỡng con trong suốt mấy năm qua, làm lụng mệt mỏi lâu ngày sinh bệnh, đứa bé vừa được nhận sang bên đó lập tức nhắm mắt xuôi tay.
Lúc còn trẻ, mọi người đều giấu kỹ chuyện này nên cũng không có bao nhiêu người biết, nhưng vẫn có một số người biết được. Sau này, đứa bé lớn lên, mẹ của Tô Yếm là một người yếu đuối nhưng lại có được thân phận rất cao, bị đàn ông nhà họ Tô lừa đi, cuối cùng còn không danh không phận mà sinh ra Tô Yếm.
Ông cụ Ngôn rất khó chịu và thất vọng về chuyện này, nhưng mà mọi chuyện đã như vậy rồi. Về mặt lý thuyết, ông có thể dùng quyền thế ép buộc người đàn ông kia kết hôn cùng với con gái ông, chỉ tiếc mẹ Tô Yếm lại muốn dẫn theo đứa bé đi nhảy lầu.
Cũng may đứa bé rất thông minh, ngay từ đầu đã lén gọi điện thoại cho mọi người. Chẳng qua tuy mọi người đã chạy lại đây từ trước, mẹ Tô Yếm vẫn nhảy lầu, nhưng không biết có phải bà vân còn có chút tình thương của mẹ hay không mà lại không öm đứa bé cùng nhảy xuống.
Nhưng đứa trẻ từng tận mắt chứng kiến cảnh này làm sao có thể khỏe mạnh trưởng thành được chứ. Lúc Tô Yếm mười lăm mười sáu tuổi đột nhiên mất tích, đến khi xuất hiện lại lần nữa đã trở thành cục trưởng tân nhiệm của đồn cảnh sát ở Bắc Thành, không ai biết được vì sao anh ta có thể làm được chuyện này.
Nhưng mà lại biết rằng anh ta chắc chân là người không dễ chọc. Còn mối quan hệ giữa nhà họ Ngôn và nhà họ Tô, sau khi chuyện mẹ Tô Yếm nháy lầu cũng đã hoàn toàn chấm dứt.
Đã nhiều năm trôi qua, tám gia tộc lớn ở Bắc Thành đã sớm chia thành vài phe phái. Nhà họ Tô và nhà họ Lâm, nhà họ Thương, nhà họ Ngôn, nhà họ Khương, nhà họ Lục.
Nhà họ Mạc, nhà họ Cố. Trong số tám gia tộc lớn này nhà họ Thương đứng đầu về mặt tài chính, nhà họ Khương đứng đầu xã hội đen, nhưng mà mấy năm nay bọn họ cũng đang dần tẩy trắng, rất ít người biết được, vì vậy nhìn từ bên ngoài thì nhà họ đang tuột dốc.
Nhà họ Ngôn những năm gần đây đã sớm rút khỏi quân đội bắt đầu thành lập công ty, nhưng bối cảnh đằng sau cũng làm người ta không dám khinh thường Nhà họ Lục có thể nói là che dấu sâu nhất, dù sao cũng là người sống trong quân khu, phòng thủ cực kỳ cao, đương nhiên có rất ít tin tức lộ ra ngoài. Hơn nữa Lục Di còn có một người anh Hai, tất cả mọi chuyện anh chỉ cần hưởng thụ là được.