Mấy ngày qua Hựu Nhất nghỉ ngơi không tốt. Mới qua một lát, cậu nhóc đã được thím Mạc dẫn đi ngủ. Sau khi Thương Ly Viễn và Thương Đình Lập đi rồi, trong phòng khách chỉ còn Sầm Dao và Kiều Dục Mẫn.
“Phu nhân, có phải trước kia chúng ta từng gặp mặt” Sầm Dao bỗng lên tiếng, ánh mắt tràn đầy dò xét và nghi ngờ. Không biết tại sao, lần đầu tiên thấy vị phu nhân dịu dàng này, trong lòng cô lại có cảm giác gần gũi.
Đây là lần đầu tiên cô có cảm giác đó. Hơn nữa càng nhìn vị phu nhân này càng cảm thấy quen mắt.
Kiều Dục Mẫn đang bưng trà uống đột nhiên nghe câu nói đó, trà nóng trong tay lập tức bản tung tóe. Sầm Dao thấy vậy, bật người dậy vào WC lấy khăn lông, vội vàng chạy vẽ. “Phu nhân, để tôi đắp lên giúp bà đi”
Sầm Dao nhìn phu nhân dò hỏi.
Sầm Dao vốn định đưa khăn thôi, nhưng khi tới gần lại phát hiện hai tay bà đều đã hơi đỏ lên. Bị trà nóng làm bỏng, dấu đỏ trên cánh tay trắng nõn của bà thật sự rất rõ ràng. Kiều Dục Mẫn khoát tay từ chối. Bà tự cầm lấy khăn lông trắng, nhẹ nhàng đắp lên tay.
Rồi mới quay đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Sầm Dao, mỉm cười: "Cô Sầm, tôi rất ít khi ra ngoài, chắc cô nhận nhầm người rồi" Sầm Dao gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Dù sao trong trí nhớ của cô thật sự không có người có khí chất dịu dàng như vị phu nhân trước mặt này.
Hai người cũng vì vậy mà bắt đầu nói chuyện. Kiều Dục Mẫn hỏi Sầm Dao chút chuyện thường ngày, cô cũng không che giấu, trả lời hết tất cả. Cho tới khi bà hỏi: “Cô Sâm, nghe nói cô từng kết hôn?” Vẻ mặt Sầm Dao hơi thay đổi, trong mắt hiện lên chút thương cảm.
Nhưng vẫn thành thật gật đầu: “Trước đây tôi từng có một cuộc hôn nhân thất bại, là một hôn nhân thương mại” Cô giải thích đơn giản.
“Vậy tại sao lại ly hôn? Nếu là cuộc hôn nhân thương mại thì hai người hẳn là có thể tiếp tục chung sống mới đúng” Kiều Dục Mẫn chỉ thuận miệng hỏi. Nhiều năm không gặp, bà rất muốn biết từng chuyện Sầm Dao đã trải qua trước đây.
Trong lòng bà rất áy náy với cô. Bà muốn biết sau khi bà bỏ đi, cô sống có tốt hay không. Sầm Dao bị hỏi đến nghẹn lời.
Việc này cô nên nói thế nào. Chẳng lẽ nói cô không quản được chồng mình, để người chồng trên danh nghĩa đó có người phụ nữ khác.
Sầm Dao rầu rĩ, không muốn nói thêm nữa. Cô liếc mắt nhìn thấy vệt đỏ chưa bớt sưng trên tay phụ nhân, bỗng dưng áy náy: “Phu nhân, thật ngại quá, tôi muốn đi lấy chút đồ, bà có thể chờ tôi chút không?” “Cần tôi giúp không?” Kiều Dục Mẫn cũng đứng lên. “Không cần” Sầm Dao từ chối. Cô đi tới phòng trong cùng của phòng khách, vừa mở cửa ra đã thấy một cái tủ lạnh rất lớn.
Sầm Dao mở tủ lạnh, lấy túi chườm đá ở trong ra. Cảm giác lạnh lẽo thấm vào lòng bàn tay khiến sự khó chịu trong lòng dường như cũng lạnh theo. Lúc này, Sầm Dao không hỏi phu nhân có cần giúp hay không.
Cô nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, một tay cầm túi chườm đá, một tay cầm cánh tay bị bỏng hơi nặng hơn của bà, đắp túi chườm đá lên. Dáng vẻ nghiêm túc của Sầm Dao khiến Kiều Dục Mẫn cảm thấy phức tạp.
Con gái của bà, dù trải qua rất nhiều cực khổ cũng vẫn lương thiện như vậy. Là do người mẹ này không tốt, vì hạnh phúc của mình mà bỏ rơi cô, hoàn toàn không quan tâm cô hơn hai mươi năm. Trong lòng bà thật sự cảm thấy rất hổ thẹn. Chẳng biết từ lúc này, đôi mắt dịu dàng của bà đã tràn đầy nước mắt, không khống chế được rơi xuống.
“Phu nhân” Sầm Dao đang chú tâm đắp túi chườm đá bỗng cảm thấy có gì đó rơi xuống mu bàn tay. Cô theo bản năng ngẩng đầu, thấy phu nhân không ngừng rơi nước mắt, ngạc nhiên lên tiếng. “Phu nhân, bà sao vậy?” Đây là lần đầu tiên Sầm Dao thấy một vị phu nhân dịu dàng lã chã rơi nước mắt trước mặt cô.
Trong lòng rất khó chịu, như bản thân cũng cảm nhận được.
Kiều Dục Mẫn cầm khăn lông lau nước mắt. Một lát sau, bà mới ấn chứa hoài niệm, dịu dàng cười nói: “Không giấu gì cô, nhìn thấy cô Sầm khiến tôi nghĩ tới đứa con gái không có duyên của mình.”
“Nó rất đáng yêu, chỉ tiếc là...” Giọng bà nghẹn ngào, khóe mắt ửng đỏ, như một đóa sen trắng chậm rãi nở rộ, trong sáng lại hấp dẫn. Sầm Dao cho rằng lời nói của mình khiến bà nghĩ tới chuyện không vui nên áy náy: “Xin lỗi phu nhân, tôi không nên hỏi nhiều” Vẻ mặt Kiều Dục Mẫn phức tạp, bà lắc đầu: “Đã là chuyện rất lâu trước đây rồi.
Thật ra tôi đã không còn đau lòng như trước nữa, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nghĩ tới hiện tại nó sống có tốt không” Sầm Dao vốn không phải là người giỏi an ủi người khác nhưng nhìn người một người bê trên dịu dàng như vậy đỏ hốc mất trước mặt mình, trong lòng cô cũng rất khó chịu.
“Phu nhân, tôi nghĩ nếu con gái của bà biết bà luôn nhớ tới cô ấy thì chắc chắn rất vui vẻ.” Sầm Dao không nói thêm mấy lời như ở trên trời gì đó, cô cảm thấy lời an ủi đó giống như trá hình nhắc bà con bà đã sớm mất.
Kiều Dục Mãn biết Sầm Dao hiếu lâm ý của bà, vốn định giải thích rõ với cô thì lại nghe thấy trên lầu truyền tới tiếng bước chân.
Bà lập tức đứng lên, ngồi xuống ghế sofa đối diện, cách Sầm Dao rất xa. Sầm Dao vốn đang giúp bà đắp tay bông mất mục tiêu, ánh mắt ngưng trệ, không rõ tại sao bà đột nhiên rời khỏi.
Thương Đình Lập xuống lầu, nhìn túi chườm đá cô nắm trong tay, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì vậy? Em bị thương sao" Anh cầm tay Sầm Dao, lật tới lật lui nhìn.
Khi nhìn thấy cả hai tay cô đều như thường, trắng nõn mềm mại, không có vệt đỏ hay vết thương gì thì anh mới thở dài một hơi.
Sầm Dao liếc nhìn anh, tức giận nói: “Em không bị thương, anh làm quá rồi đấy”
Cô bĩu môi, nhìn chỗ phu nhân đang ngồi, nhỏ giọng nói: “Là phu nhân, tay bà ấy bị bỏng”
Trong mắt Thương Đình Lập chợt lóe âm trầm, anh buông lỏng tay Sầm Dao, lạnh nhạt nói: “Bà ta là người của ba anh, tự có người khác chăm sóc, em đừng quá thân thiết với bà ta”
Trong lòng lại suy tư, xem ra lần sau nên nói rõ ràng với người phụ nữ kia, không để bà xuất hiện trước mặt Sầm Dao nữa Rõ ràng lần trước đã cảnh cáo bà, nhưng hiện tại xem ra bà cũng không để tâm tới lời anh nói.
“Ừm” Tuy trong lòng đã sớm đoán được vị phu nhân kia có lẽ có quan hệ với Lão phu nhân Đình Lập nhưng sau khi tận tai nghe thấy, trong lòng cô lại có chút khó có thể tiếp thu. Sầm Dao không rõ vì sao trong lòng cô lại đột nhiên xuất hiện cảm giác kỳ lạ này.