Nhìn theo một lớn một nhỏ bên ngoài, s'âm Dao không còn lời nào để nói.
Hai cha con họ lại không né tránh mà thảo luận về sự ngu ngốc của có trước mặt cô, hoàn toàn không để cô vào mắt. Hơn nữa, còn muốn tặng cỏ một cái phao, đã hỏi qua cô có muốn hay không chưa?
Sầm Dao oán thầm trong lòng, theo họ xuống lầu.
Biệt thự rất rộng, nhưng có phong cách trang trí rất thanh lịch, những thiết kế độc đáo có ở khắp mọi nơi. Có thể thấy chủ nhân của nơi này có gu thẩm mỹ rất đặc biệt.
“Chào buổi sáng, cậu chủ.” Khi họ đi xuống, thím Mạc cung kính chào hỏi: “”Tiểu thiếu gia, tối qua ngú có ngon không?”
“Đều tại ba không cho con nhìn Tiểu Dao, nên con bị mất ngủ.” Thương Hựu Nhất than thở, nhưng bản thân là người đầu tiên trèo lên ghế.
Nhóc lại vỗ vào chiếc ghế bên cạnh, nhiệt tình chào cô: “Tiểu Dao, cô ngồi đây đi.”
Sầm Dao nhìn Thương Đình Lập, anh khẽ gật đầu: “Ngồi đi.”
Cô mới ngồi xuống cạnh Thương Hựu Nhất, cười hỏi nhóc: “Lúc nãy trên lầu không phải còn giận cô sao, sao bây giờ lại không giận dỗi nữa rồi?”
“Cháu không thèm giận dồi.” Giọng Thương Hựu Nhất giòn giã: “Dù sao đi nữa, cô không thích ba cháu, không phải là không thích cháu, có đúng không?”
“ừm. Rất biết nghĩ.” sầm Dao nghiêm túc gật đầu, nhìn gương mặt nhỏ đáng yêu của nhóc, nhéo nhẹ: “Cô vẫn rất thích cháu.”
Thương Hựu Nhất chớp mắt một cái, khuôn mặt trắng mềm đỏ lên một mảng. Cậu nhóc nắm lấy bàn tay đang sờ mặt mình của cô, nhìn cò một cái, ngượng ngùng hạ giọng nói: “Thật ra... cháu cũng rất thích cô.”
Sầm Dao cực kỳ vui vẻ: “Vậy chứng tỏ ánh mắt của chúng ta đều rất tốt.”
Cậu nhóc xoay mặt qua nhìn ba mình: “Ba à, tiểu Dao nói người cò ấy thích là con, con cũng thích cò ấy. Không bằng ba đế Tiểu Dao làm bạn gái con đi.”
Sầm Dao bật cười thành tiếng. Đứa nhóc này! Mới có mấy tuổi đã muốn có bạn gái rồi.
“Muốn có bạn gái, tự tìm đi.” Người nào đó lên tiếng. Sau khi nói xong ba chữ cuối cùng, ánh mắt ý vị thâm sâu nhìn sầm Dao một cái.
Sầm Dao không hiểu ánh mắt của anh, nhưng lại võ cớ bị ánh mắt đó là tim lỡ một nhịp.
“Ba, ba là đồ keo kiệt.”
Thương Đình Lập ngồi lén ghế chính của bàn ăn.
Sầm Dao cúi đầu ăn, thinh thoáng nhìn qua anh.
Từ sau khi biết anh là Thương Đình Lập của tập đoàn Nguyên Thịnh, cô đối với anh càng võ thức thêm xa lạ và giữ khoảng cách.
Lúc đầu Khương Oánh Oánh sao lại nói anh là trai bao ở Thiên Thượng Nhân Gian chứ? Cô cũng là đầu óc không tinh táo, mới đi tin lời của Khương Oánh Oánh là thật.
Bây giờ nghĩ lại, thật không thể tưởng tượng nổi.
“Trên mặt tôi có gì khiến em thích thú lắm sao?” Người đàn õng đột nhiên ngẩng đầu lên, võ cùng hứng thú hỏi.
Nhìn trộm bị bắt gặp, thật mất mặt!
Mất mặt đến cực điểm!
Sầm Dao bối rối bịa ra một lý do: “Cái đó... là vì trên mặt anh dính một mẩu bánh mì.”
“ở đâu?”
“Chỗ này.” sầm Dao tùy ý chỉ một chỗ trên mặt mình.
Thương Đình Lập nhìn cô, đột nhiên giơ tay ra, ngón tay chạm vào mặt cô.
Nhiệt độ nóng bỏng đó khiến sầm Dao kinh ngạc, trong đầu lại hiện lên hình ảnh hai người hỏn nhau trên giường, tựa như giấc mộng, như thực như hư.
Tim đập loạn nhịp, theo bán lùi lại, tránh khỏi tay anh.
“Đừng nhúc nhích.” Anh liếc cô một cái, hai từ nói ra rõ ràng rất nhẹ nhàng, nhưng lại có một loại cảm giác áp bức không thế xen ngang.
Những ngón tay thon dài men theo cằm cô rồi nhẹ nhàng lướt qua mõi.
Trong đầu sầm Dao biến thành một máng trống không, chi nghe anh nói: “Dính nước sốt cà chua.”
Hả...
Cho nên, người thật sự bị dính đồ trên mặt là cô? Hơn nữa, vừa nãy anh ta còn giúp cô lau đi?
“Cảm ơn chủ tịch Thương.” cỏ bối rối, vội nhìn anh một cái rồi lạl vội dời mắt đi.
Vội giơ tay lên lau lần nữa, không biết là đang lau thứ dính trên mõi hay là nhiệt độ nóng bỏng từ tay người đàn õng.
“Tiện tay thỏi.” Thương Đình Lập vui vẻ nhìn dáng vé không tự nhiên cúa cô.
Bốn chữ này, đáp rất trơn tru, giống như hoàn toàn không cảm thấy động tác lúc nãy có bao nhiêu ái muội vậy.
Sầm Dao xem như nhìn ra rồi—người đàn ông này đặc biệt nguy hiểm! Nói cái gì mà không gần nữ sắc, căn bản là cao thú tán gái!
Hai lớn một nhỏ tiếp tục ăn sáng, vần may còn có bạn nhỏ Thương Hựu Nhất khuấy động bầu không khí, ít nhất không quá xấu hổ.
Nhưng mà, hơn phân nửa là sầm Dao và Thương Hựu Nhất trò chuyện, Thương Đình Lập về cơ bản không tham gia mấy chủ đề của họ.
Đúng lúc này, điện thoại của anh reo lẻn.
Anh lấy điện thoại từ túi quần, nhìn màn hình một cái rồi trực tiếp kết nối điện thoại, sau đó đặt điện thoại lên bàn.
“A lò, cục cưng, là mẹ.” Giọng của mẹ anh truyền ra từ điện thoại. Tiếng “cục cưng” này làm sầm Dao phá ra cười.
Thương Đình Lập nhìn cõ một cái, bất lực nhắc nhở mẹ mình: “Mẹ, con của mẹ đã ba mươi tuổi rồi, cách xưng hô cũng nên đổi rồi.”
“Cho dù con có sáu mươi tuổi thì vẫn là cục cưng bé bỏng của mẹ.” Đối phương không bằng lòng.
Sầm Dao sằp không nhịn được fôi.
Buồn cười quá!
Thương Đình Lập đỉnh đinh đại danh, vậy mà lại bị gọi là “cục cưng nhỏ bé“. Ha ha!
Nhưng mà, một phút sau, lời bà nói lại khiến cô cười không nổi nữa.
“Nghe bác sĩ Trần nói tối qua con đưa một cỏ gái về. Là ai thế? Có phái là người con hôn ở “Thiên Thượng Nhân Gian” lần trước không?”
Đôi đũa trên tay sầm Dao sắp rơi rồi. Quả nhiên, chuyện tốt không ai biết, việc xấu đồn ngàn dặm mà.
Biểu cảm của anh rất bình thán, đem điện thoại đưa đến trước mặt cô, nói với bà: “Mẹ tự đi hỏi cô ấy đi, cò ấy đang nghe đó.”
“Hỏi tôi?” Sầm Dao mấp máy mõi hỏi anh, chỉ vào mình.
Thương Đình Lập không đáp.
“A lô, cháu gái, cháu tên sầm Dao phải không?” Không chờ cỏ sắp xếp lại ý tứ, bà đã tự lên tiếng nói chuyện với cò.
Sầm Dao không có quá nhiều kinh nghiệm nói chuyện với trưởng bối mới quen, lúc vừa kết hỏn với Bộ Tử Ngang, cô cũng không nói được mấy câu nói mẹ chồng. Lúc này nghe bà hỏi, cũng chỉ biết gật đầu đáp lại: “Dạ, chào bác.”
“Cháu đừng trách ta nhiệt tình quá, cục cưng nhà chúng ta ấy mà, bình thường cũng không hề nghe nói nó hỏn nhau với phụ nữ chứ đừng nói là đưa về “Tĩnh Viên“. Cho nên, ta không khỏi có chút tò mò về cháu.”
Mặt Sầm Dao hơi nóng lên.
Lời nói của người lớn này quá thẳng thắng, khiến cô không thể nào chống đỡ nổi.
Cô nhìn người đàn ỏng bèn cạnh cầu cứu, nhưng anh chi tiếp tục chậm rãi ăn sáng, phớt lờ sự lúng túng của cô.
Cò cắn môi, kéo tay áo anh.
“Sốt ruột rồi?” Anh quay đầu, cười cười nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô.
“...Anh mau giải thích rõ ràng với mẹ anh đi.” Sầm Dao cầu xin anh giải vây cho cỏ.
Thương Đình Lập nhìn cánh tay đang kéo tay mình, tiến gần cõ một chút, hạ giọng hỏi: “Còn cười tôi không?”
Sầm Dao lắc đầu: “Chủ tịch Thương là ai chứ, không dám.”
Người đàn ông lòng dạ đen tối này! Báo thì có phần hơi nhanh rồi.
“Vậy em muốn tôi giải thích cái gì?” Anh lại hỏi. Giọng nói trầm thấp rơi vỏ cùng, rơi vào tai cô giống như giọt mưa rơi xuống hồ nước, tạo thành những đợt sóng lăn tăn.