Bộ Tử Ngang nắm đầu cô kéo xa ra, cũng may vẫn còn chút lý trí, không dám dùng sức quá lớn để túm cô.
Cho dù như vậy, Sầm Dao cũng đã nhanh nhẹn thoát khỏi tay anh ta. Bộ Tử Ngang thấy vậy còn định kéo lại. Sầm Dao lập tức há miệng, giả bộ như định cần tiếp, anh †a lập tức không dám nhúc nhích nữa.
Nhưng miệng vẫn luôn la lối: “Sầm Dao, cô tới bệnh viện có phải là bị bệnh gì không, sao cô không nói cho tôi biết, tôi đến thăm cô” Rõ ràng lúc nãy vừa mới bị cô cắn xong, thậm chí còn mảng chửi cô, bây giờ người này đã nhanh chóng lật mặt. Sầm Dao cực kỳ cạn lời.
Nhưng dù sao cũng đã quen biết nhiều năm, Sầm Dao hiếu rõ hơn ai hết, cái tên Bộ Tử Ngang này chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, nếu cứ tiếp tục cò kéo với anh ta, chỉ làm mọi chuyện càng loạn hơn thôi, cho nên không hề nể nang gì nói: “Tôi ở bệnh viện có bệnh hay không cũng không liên quan đến anh, huống chi không phải anh mới nói tôi bị điên sao, vì sự an toàn của anh, anh nên cách xa tôi một chút đi."
Sầm Dao đột nhiên nhớ tới, bây giờ chắc Du Mộng Nhị đã sinh con cho Bộ Tử Ngang rồi mới đúng, nếu không người đàn ông luôn khỏe mạnh gần như chưa bao giờ vào bệnh viện như Bộ Tử Ngang cũng sẽ không đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
“Còn nữa, chắc vợ anh cũng đang nằm trong bệnh viện này, không phải anh nên ở cùng cô ta sao?” Sầm Dao nhäc nhở. Sầm Dao vừa nói xong, Bộ Tử Ngang lập tức hiện lên vẻ mất kiên nhân, mặt lúc xanh lúc trắng. Người làm anh ta mất kiên nhẫn không phải là người đứng trước mặt, mà là người cô đang nói đến.
Sầm Dao đoán không sai. Du Mộng Nhị đang nằm viện. Cô ta đã sinh được nửa tháng rồi.
Tuy rằng Bộ Tử Ngang đã không còn yêu thương cô ta nữa những vẫn còn chút tình cảm đối với con ruột. Cho nên khi còn khoảng nửa tháng nữa là đến ngày dự sinh của cô ta, anh ta đã đưa cô ta vào bệnh viện. Đây cũng là nguyên nhân vì sao dạo gần đây anh ta không quấn lấy Sầm Dao. Trong nửa tháng này, Du Mộng Nhị đã sinh được một bé gái, Bộ Minh Xa và Nhậm Minh Huyên còn đang hưng phấn muốn đến thăm cháu nội sau khi nghe thấy là bé gái thì đều nhíu mày. Niềm vui trong lòng lập tức biến mất.
Thậm chí trong khoảng thời gian cô ta ở cữ cũng đều do Bộ Tử Ngang đến chăm sóc cô ta. Đương nhiên anh ta không muốn đến, nhưng Du Mộng Nhị cứ hở ra lại nói con gái thế này thế kia, anh ta chỉ có thể trầm mặt, giống như hy sinh anh dũng, ngày nào cũng mặt mày tăm tối đến rồi mặt mày tối tăm về. Nhưng bây giờ anh ta lại rất vui. Nếu anh ta không đến bệnh viện chăm sóc cô ta thì cũng sẽ không gặp được Sầm Dao ở đây, đây chắc chắn là duyên phận trời xanh đã ban cho bọn họ. “Dao Dao, chúng ta...”
Anh ta hít sâu, đang định nói gì đó. Thương Đình Lập vừa mới dặn dò bác sĩ chăm sóc và đưa Hựu Nhất về Tĩnh Viên an toàn xong, bây giờ mới có thời gian quay đầu lại dẫn Sầm Dao về nhà, không ngờ lúc vừa mới bước qua đã nhìn thấy Bộ Tử Ngang đang lôi kéo cô.
Anh lập tức bước qua kéo cô vào lòng ôm chặt, ánh mắt ngạo nghễ nhìn người đàn ông luôn làm anh khinh thường nói: “Anh Bộ, xin anh tôn trọng một chút, người phụ nữ của tôi không phải loại người như anh có thể chạm vào, nếu lại để tôi nhìn thấy anh lại quấy rầy em ấy, tôi nghĩ lần tiếp theo chúng ta gặp mặt sẽ là trong đồn cảnh sát” Bộ Tử Ngang ngẩng đầu nhìn anh, tức muốn hộc máu.
Nhưng mà đã từng bị anh ngầm chèn ép một lần, làm Bộ thị bị tổn thất rất lớn, anh ta cũng không dám ngang nhiên đối nghịch với anh nữa. Bởi vì tuy rằng Sầm Dao rất quan trọng, nhưng nếu như không có công ty, chỉ sợ anh không có chút cơ hội nào nữa.
Nhưng anh ta không muốn bị yếu thế trước mặt Sầm Dao, cố gắng chống đỡ nói: “Anh Thương hiểu lầm rồi, tôi chỉ chào hỏi với Dao Dao mà thôi, cũng chưa từng làm chuyện gì vượt quá giới hạn” Sắc mặt Thương Đình Lập lại càng âm trầm, lân này là bởi vì cách xưng hô của Bộ Tử Ngang với Sầm Dao, anh lạnh mặt, khí thế mạnh mẽ nhìn Bộ Tử Ngang nói: “Tôi nghĩ anh đã là chồng trước của người khác, vẫn nên giữ chút lễ phép, ít nhất phải biết giữ khoảng cách với người phụ nữ của người khác, còn phải sửa lại cách xưng hô của bản thân đi, không lẽ anh Bộ ngay cả chút quy tắc này cũng không hiểu được sao?”
“Anh.." Trong đôi mắt sáng rực của Bộ Tử Ngang dâng lên lửa giận hừng hực, anh ta tự nhận rằng bản thân đã lùi một bước, nhưng mà anh lại cứ muốn ép anh ta, đúng là làm người ta không thể nhịn được nữa. Nhưng đúng lúc này, Thương Đình Lập giống như sực nhớ điều gì đó, trên mặt hiện lên vẻ hiểu rõ nói: "Đã quên chúc mừng anh Bộ có một cô công chúa” Một câu này lập tức làm Bộ Tử Ngang nghẹn họng.
Anh ta không thích con cái, đặc biệt còn là con của anh ta và người anh không hề yêu, nếu như là con trai, anh đương nhiên sẽ cho cậu bé tất cả những gì cậu bé cần, nhưng nếu là con gái, anh nhíu mày lại, trong mắt có chút không vui.
Sầm Dao đứng bên cạnh nhìn Bộ Tử Ngang bằng ánh mắt đầy châm chọc. Tuy rằng trước kia cô không thích Du Mộng Nhị, nhưng mà cô vẫn hiểu rất rõ tình cảm mà người phụ nữ kia dành cho Bộ Tử Ngang, không ngờ rằng, cái thứ được gọi là tình yêu đích thực kia, bây giờ lại biến thành một giọt máu của con muỗi dính lên vách tường như thế này.
Cô không khỏi cảm thấy may mắn, cũng may cô không dây dưa với anh ta nữa, đã sớm trốn thoát khỏi nhà tù kia, nếu không chỉ sợ sẽ bị anh ta ghê tởm cả thể xác và tinh thần. Nhưng mà ngoài miệng cô vẫn chúc mừng: “Anh Bộ, tôi cũng xin chúc mừng anh, nhưng anh Bộ à, anh vẫn nên vào bệnh viện chăm sóc cho vợ mình đi, cô ta ở bệnh viện mà không ai chăm sóc cũng không tốt đâu” “Sao lại không ai chăm sóc chứ, đã thuê hai bảo mẫu rồi, sao có thể không có ai ở cạnh cô ta được chứ” Bây giờ Bộ Tử Ngang vừa nghe thấy có người nhắc đến Du Mộng Nhị lập tức mất kiên nhẫn ngay, gân xanh nhảy lên liên tục.
Lời nói tỏa ra mùi thuốc súng nồng nặc.
Thương Đình Lập lại nói, vẻ mặt anh không quá đồng ý: “Anh Bộ, anh là chồng cô †a, sao lại có thể nói ra mấy lời như vậy được chứ, dù sao cô ta cũng là em họ bà con xa của nhà họ Thương chúng tôi, cũng không phải dễ dàng để mặc cho các người ăn hiếp” Lúc này Bộ Tử Ngang mới nhớ ra. Giữa Thương Đình Lập và Du Mộng Nhị còn có chút mối quan hệ huyết thống, tuy rằng chút huyết thống này đã nhạt đến mức gần như không có. Nhưng mà dù sao cũng là người một nhà, đương nhiên sẽ đứng về phía cô ta.
Anh ta đang định sửa miệng nói vài câu hay ho, nhưng làm cách nào cũng không thể vượt qua chút khúc mắc trong lòng, trong mắt hiện lên chút vẻ âm thầm chịu đựng.
Sầm Dao lại kéo tay Thương Đình Lập nói: “Chúng ta về nhà thôi, lâu lắm rồi chưa về nhà, em nhớ thím Mạc lắm” Thương Đình Lập cưng chiều xoa đầu cô: “Được, về thôi” Bộ Tử Ngang thấy hai người càng đi càng xa, theo bản năng muốn đuổi theo, vươn tay định túm lấy tay Sầm Dao không cho cô đi, nhưng lại nghe thấy cô nói: “Bộ Tử Ngang, anh thật sự làm tôi biết được như thế nào là vô sỉ đó, là một người đàn ông mà ngay cả việc chăm sóc người phụ nữ đã sinh con cho mình còn không làm được, tôi đúng là quá may mắn khi đã ly hôn với anh” Giọng nói của Sầm Dao giống như tiếng sét đánh ngang tai, làm cho hai mắt Bộ Tử Ngang đen lại, đầu óc đột nhiên trống rỗng và choáng váng. Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của hai người nữa, anh ta mới cần răng nói: “Thương Đình Lập”