Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 345: Chương 345: Chúng ta phải làm sao đạy?




Trong lòng Sầm Dao đột nhiên căng thẳng, có cảm giác không tốt lắm, đè nén cảm giác khó chịu trong lòng xuống, nhỏ nhẹ bình tĩnh hỏi: “Vậy sau đó thì sao, cô ta bỏ đi sao?”

Câu hỏi của Sầm Dao cũng không làm Kiều Dục Mẫn kinh ngạc, bà cười khổ nhìn Sầm Dao nói: “Cho dù trong lòng cô ta có không nỡ đến cỡ nào thì sao chứ, cô ta đã không thể chịu đựng trong căn nhà đó nữa rồi, cô ta cũng muốn dẫn theo con gái đi cùng, nhưng khi cô ta giả bộ hỏi thử con gái có muốn sống cùng với mẹ hay không, con gái lại nói muốn sống cùng ba và mẹ”

“Cho nên cô ta bỏ đi”

Sầm Dao đưa ra kết luận, khi nói những lời này cô lại bình tính ngoài dự đoán.

Rõ ràng câu chuyện này rất thường thấy, trong mấy bộ phim tình cảm gia đình trong tivi thời này không biết có bao nhiêu cảnh này nữa.

Nhưng Sầm Dao phát hiện câu chuyện này làm cô có cảm giác giống như từng quen biết, giống như trước kia cô đã tự mình trải nghiệm vậy.

Trong lòng Kiều Dục Mẫn rất áy náy, nhưng sự thật đúng là như thế, bà chỉ có thể gật đầu trả lời: “Ừ”

Gương mặt trắng nõn của Sầm Dao cực kỳ lạnh lùng, chỉ có ánh mắt mang theo vẻ suy ngẫm.

Vài phút sau cô lại hỏi: “Con bị bác vứt bỏ lúc mấy tuổi”

Những lời này của Sầm Dao chẳng khác nào đã làm rõ mọi chuyện.

Nhưng trước khi Sầm Dao hỏi bà câu hỏi này, trong lòng Kiều Dục Mẫn cũng đã đoán trước được rồi.

“Năm tuổi rưỡi”

Kiều Dục Mẫn nói số tuổi khi bà bỏ rơi Sầm Dao.

Chắc do trong lòng vẫn khó mà quên được chuyện này, bà thậm chí còn nhớ rõ lúc trước đã xảy ra chuyện gì.

“Năm tuổi rưỡi, là lúc đang học tiểu học”

Con nít tuổi đó cũng không nhớ được bao nhiêu chuyện, lúc trước chắc cô cũng không nhận ra người này.

Nếu không phải cô đã từng nhìn thấy rất nhiều ảnh chụp trước kia của cô ở chỗ Oánh Oánh, cũng sẽ không cảm thấy người đối diện trông rất quen.

Có đôi khi Sầm Dao cũng cảm thấy rất lạ, rõ ràng nghe nói lúc trước cô đã ở cùng Thương Đình Lập rất lâu, nhưng chưa từng nhìn thấy những ảnh chụp này nọ có liên quan đến cô.

Có lẽ anh lo rãng cô sẽ cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy những tấm hình lúc trước của cô có gương mặt khác hắn với bây giờ, có lẽ khi cho rằng cô gặp chuyện không hay, anh đã giấu hết ảnh chụp, nhưng tất cả đều không ngoại lệ, tất cả những dấu vết cô để lại ở nơi này chỉ từ những người tuyên bố quen biết cô mà thôi.

Trừ những cái này ra thì đã không còn gì nữa.

Bởi vì không có chút trí nhớ nào, cho dù đã biết người trước mắt có chín mươi phần trăm là mẹ ruột của cô, Sầm Dao lại vẫn cực kỳ bình tĩnh, hoàn toàn không hề có vẻ vui sướng khi biết được mẹ ruột của cô là ai.

Sầm Dao không biết nếu trước khi cô bị mất trí nhớ, cô tìm được mẹ ruột thì cô sẽ sống cùng người đó như thế nào.

Sẽ cực kỳ vui mừng ôm chầm lấy nhau khóc rống nhớ lại những ký ức xưa, hay là nên hận thù ngó lơ đây.

Sầm Dao nghĩ may mà bây giờ cô không có trí nhớ, bây giờ cô chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

Sầm Dao quay về Tĩnh Viên trước, giọng nói lẳng lặng truyền ra phía sau: “Phu nhân, con nghĩ bây giờ mặc kệ thân phận giữa con và bác như thế nào, con cũng chỉ có thể gọi bác như thế, bây giờ chúng ta đều đã có cuộc sống riêng, con nghĩ chắc bác cũng không muốn con đến quấy rây yên bình của bác, cho nên từ này về sau, chúng ta cứ dựa theo thân phận này mà sống chung với nhau là được, không gân không xa”

Mãi đến khi bóng dáng của Sầm Dao cách bà rất xa, Kiều Dục Mẫn mới lau sạch nước mắt, cô đơn nói: “Bác hiểu”

Sau khi Sầm Dao và Kiều Dục Mãn vào nhà, mới phát hiện ra lão phu nhân Thương đã không còn ngồi trong phòng khách nữa.

Sầm Dao đến gần Thương Đình Lập hỏi: “Sao không thấy mẹ đâu vậy, đã về rồi sao?”

Thương Đình Lập kéo tay cô ngồi xuống cạnh anh rồi mới nói: “Không có, mẹ mệt nên anh bảo mẹ về phòng cho khách để nghỉ rồi”

“À”

Sầm Dao nhớ đến bệnh của lão phu nhân, cũng cảm thấy lão phu nhân cần phải nghỉ ngơi nhiều, nên cũng không hỏi thêm nữa.

Tuy Thương Ly Viễn không muốn về nhà cũ nhanh như thế, nhưng thấy lần này ông có dẫn Kiều Dục Mẫn đến cùng, nên chỉ ngồi một lúc rồi dẫn Kiều Dục Mẫn ra về.

Thấy xe bọn họ chạy đi xa, Sầm Dao đứng ở cạnh cổng lớn híp mắt lại ngẩn ngơ, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thương Đình Lập mím môi, nhớ lại lúc trưa Sầm Dao ở một mình với người phụ nữ đó, trong lòng có hơi bực bội đè nén, nắm chặt tay lại, không đè dục vọng muốn tìm hiểu rõ ràng xuống được, anh nghiêng người hỏi: “Dao Dao, có phải em đã biết hết rồi không?”

“Biết gì chứ?”

Sầm Dao không phản ứng kịp, nhưng cô cũng nhanh chóng hiểu ra Đình Lập đang hỏi cô vấn đề gì.

Quay đầu sang kinh ngạc hỏi: “Có phải anh đã biết hết tất cả rôi không?”

Thương Đình Lập nhìn ngoài cửa vắng tanh không một bóng người, cho dù biết trong nhà không có ai, nhưng vẫn theo bản năng nắm tay kéo Sầm Dao vào phòng, Sầm Dao ngoan ngoãn mặc anh kéo đi.

Chờ đến khi hai người vào phòng, Sầm Dao mới nhẹ nhàng tránh khỏi tay anh, ngồi xuống đệm mềm mại, ngẩng đầu nhìn Thương Đình Lập đang cúi đầu nhìn cô nói: “Anh nói đi”

Thương Đình Lập thấy trong mắt Sầm Dao lóe lên sự tò mò vô cùng rõ ràng nhưng lại vẫn cố kìm nén không hỏi anh, lòng mềm xuống, cũng không muốn giấu cô nữa: “Cũng lâu lắm rồi, chắc là vào lúc Hựu Nhất sinh ra, anh mới phát hiện ra em là con gái của bà ta và mối quan hệ giữa bà †a và mẹ của anh, Dao Dao, em cũng thấy rồi, lúc trước anh không có bất cứ tình cảm gì với bà ta, coi bà ta như người xa lạ, mãi đến khi biết được bà ta là mẹ của em”

Anh mím môi, hình như không quá thích từ này.

Dù sao trong mắt anh, Kiều Dục Mẫn không xứng đáng làm mẹ, vì yêu thích của bản thân mà vứt bỏ con cái.

Đương nhiên nếu đứa bé này không phải Sầm Dao, Thương Đình Lập cực kỳ chắc chắn rằng anh sẽ không thèm quan tâm đến chuyện này, nhưng cố tình người đó lại là người anh yêu nhất.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện khi Dao Dao còn nhỏ, mới chỉ có vài tuổi đã bị mẹ bỏ rơi, ba lại không thích cô, coi cô như không hề tồn tại, mẹ kế đúng là có để ý đến cô đó, nhưng loại để ý này lại là nghĩ đủ mọi cách để tra tấn cô.

Thương Đình Lập lập tức không thể nhịn được cơn lửa giận bùng lên trong lòng.

Đối với những người từng ăn hiếp sỉ nhục Sầm Dao, anh chỉ cảm thấy hậu quả bọn họ nhận được bây giờ vẫn còn chưa đủ.

“Trước khi em bị mất trí nhớ, anh có từng nói cho em biết chưa?”

Sầm Dao đột nhiên hỏi một câu làm Thương Đình Lập trở tay không kịp.

Thương Đình Lập hoàn toàn không ngờ Sầm Dao sẽ hỏi câu này, cho dù cảm giác câu trả lời này sẽ làm giảm điểm của anh xuống nhưng vẫn lắc đầu: “Không, anh chưa nói”

“Vì sao không nói?”

Sầm Dao khó hiểu, cô cảm thấy trước kia khi bọn họ ở bên nhau chắc là phải không giấu nhau điều gì mới đúng, dù sao Đình Lập chưa bao giờ giấu cô chuyện gì cả, cho dù là chuyện cô không biết anh cũng chủ động nói.

Chưa bao giờ cho cô bất cứ khả năng hiếu lâm anh.

“Dao Dao, em nghĩ lại đi, bà ta và ông già có quan hệ như thế nào, một khi mối quan hệ giữa em và bà ta bị lộ ra ngoài, hai chúng ta phải làm sao đây”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.