Cô thở hổn hển, nói không nên lời, đôi mắt mờ mịt.
Thương Đình Lập cúi đầu nhìn cô, lúc này quần áo của cô rất xộc xệch.
Nửa vai trắng mịn lộ ra, dây áo lót bị kéo xuống, ngực cũng lộ ra một nửa.
Lúc này, làn da trắng mịn ửng hồng quyến rũ mê người.
Hơi thở của Thương Đình Lập càng lúc càng nặng nề, anh chưa từng có khao khát mãnh liệt như thế với bất cứ người phụ nữ nào! Khát vọng có thể thân mật hơn với cô, khát vọng chiếm hữu cô, khát vọng khiến cô không kiểm soát mà rên rỉ dưới thân mình.
Thương Đình Lập vô thức nghĩ đến chuyện hôm đó Thương Hựu Nhất nói với mình.
Mấy ngày này, cô và Bộ Tử Ngang cuối cùng đã làm gì rồi? Ngoài hôn ra thì còn xảy ra chuyện gì khác không? "Dao Dao, nói cho anh biết, sao lại hôn anh ta? Hửm?"
Ngữ khí của Thương Đình Lập ẩn chứa nguy hiểm vô tận.
Dường như chỉ cần cô nói sai một lời, cô sẽ trở thành con môi dưới tay anh: "Anh ta có làm chuyện này với em không? Nói cho anh biết."
Đôi mắt Sầm Dao giăng đầy lệ.
Nội tâm cô triệt để rối loạn rồi.
Biết rõ rằng con đường phía trước là vực thẳm, biết rõ rằng mình với người này đến đây là kết thúc rồi, nhưng lại không thể làm chủ bản thân, thậm chí còn tự mình lao đầu vào lửa.
"Thương Đình Lập, anh đã như thế với bao nhiêu người phụ nữ rồi?"
Đôi mắt mơ màng của cô nhìn anh: "Tất cả những lời trêu chọc của anh đều rất thuần thục...
không phải người ta đồn anh không gần nữ sắc sao, ngược lại, anh đối với phụ nữ có khát vọng rất lớn..."
Trong tay anh, cô giống như một con rối mất đi khả năng suy xét.
Trò chơi kiểu này, mỗi lần cô đều bị đánh bại.
Cô không cam tâm nhưng cũng không có khả năng phản kháng.
Trong trò chơi ái tình, cô vốn không phải là đối thủ của người đàn ông này.
Thương Đình Lập thấp giọng cười: "Em thấy anh như vậy sao?"
Bàn tay to lớn mạnh mẽ của anh giữ lấy cô, kéo cô sát vào người anh, sát đến không chừa một khoảng trống nào.
Cơ thể nóng bỏng đó khiến mũi Sầm Dao đọng một tầng mồ hôi.
"Cảm nhận được không? Đây là khát vọng của anh đối với phụ nữ..."
Thương Đình Lập nâng cằm cô lên, ngọn lửa trong đáy mắt như thể muốn thiêu cháy cô: "Nhưng khát vọng thế này, chỉ có với một mình em."
Những lời tình cảm thế này khiến trái tim cô rung động, khiến cô khó lòng chống cự.
Dường như Thương Đình Lập đã không thể kiềm chế được nữa, thần kinh của anh đã đạt đến giới hạn rồi.
Anh thống khổ hôn lên môi cô, trầm khàn lên tiếng: "Dao Dao, cho anh...."
Đôi môi quyến rũ của Sầm Dao khẽ cử động muốn trả lời, nhưng cuối cùng chỉ có thể không khống chế được mà rên rỉ.
Ngón tay dài mạnh mẽ của anh gợi lên cơn điên cuồng khó kiểm soát trong cô.
Cuối cùng dừng lại.
Không thể kiềm chế được nữa.
Anh bế cô lên.
Thậm chí không đủ kiên nhẫn để đi đến giường, chỉ mang cô đặt lên bên cạnh tủ, phủ thân lên.
"Đau..."
Toàn thân Sầm Dao đau đớn, véo vào vai anh, đầu ngón tay như cắm sâu vào da thịt anh.
"Bảo bối, em phải thả lỏng một chút..."
Trời ạ! Cô căng thẳng quá rồi! Mỗi lần trước đây, anh đều kiên nhẫn khám phá cơ thể cô, để khi đến thời khắc bát đầu cô có thể thuận lợi tiếp nhận anh hơn.
Thế nhưng rõ ràng là điều này càng làm khó cô hơn.
Không muốn làm đau cô, Thương Đình Lập không dám mạnh bạo quá.
Anh nhẫn nại, mồ hôi chảy đầy trên trán.
"Chịu được không?"
Thương Đình Lập ngước mắt, dịu dàng hỏi.
Sầm Dao chậm chạp mở mắt, trong mắt toàn là dáng vẻ thống khổ của người đàn ông, trong lòng cô liền không chịu được.
Tay khẽ vuốt ve mi tâm anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh rất khó chịu sao?"
"Em nói xem?"
Anh cười khổ: "Dao Dao, đây nhất định là sự tra tấn thống khổ nhất."
Tay Sầm Dao siết chặt anh: "Em cũng cảm thấy rất đau khổ...
em cũng khó chịu..."
"Là khó chịu như thế nào?"
Thương Đình Lập mê hoặc hỏi.
Sầm Dao thở hổn hển.
Chỉ cảm thấy mình bị một sự trống rỗng chiếm lấy, khó chịu đến muốn khóc.
"Có phải càng khó chịu hơn rồi không?"
"Ừm.."
"Biết điều này nói lên cái gì không?"
"Cái gì? Anh khẽ cười, môi kề sát tai cô: "Dao Dao, em cũng muốn anh."
".."
Mặt Sầm Dao nóng rực lên, nhưng lại không có cách nào phủ nhận.
Nhưng đúng lúc này...
"Âm ầm ầm-"
Cửa bị gõ mạnh.
m thanh đó thật sự đã phá vỡ bầu không khí lúc này.
Sầm Dao tỉnh táo hơn một chút, ngước đôi mắt mờ mịt nhìn người đàn ông trước mặt.
Dường như anh căn bản không nghe thấy âm thanh đó, đôi mắt dán chặt vào cô, một khắc cũng không rời đi.
"Mở cửa!"
Giọng của Bộ Tử Ngang vang lên ngoài cửa.
Sầm Dao kinh hãi.
Sao anh ta lại đến đây chứ? Thương Đình Lập cau mày.
Anh có thể cảm nhận rõ, cơ thể mềm mại trong lòng anh lúc này đã trở nên căng cứng.
"Sầm Dao, cô ra đây! Tôi biết cô ở bên trong!"
Tiếng của Bộ Tử Ngang lại vang lên, bên trong, còn ẩn chứa một sự tức giận.
Dáng vẻ như thể đang bắt gian vậy.
Mà lúc này, cảnh tượng này không phải là đang thông dâm sao? Cảm giác hổ thẹn to lớn khiến Sầm Dao đẩy Thương Đình Lập ra.
Thương Đình Lập lại không hề quan tâm, phớt lờ tất cả bế Sầm Dao lên, đá tung cửa phòng ngủ, đặt cô lên giường.
"Anh..."
Sam Dao nhổm dậy.
"Anh cái gì?"
Thương Đình Lập nửa quỳ trên giường, ngang tầm mắt với cô: "Em vẫn còn muốn đi với anh ta sao?"
"Để em ra ngoài nói chuyện với anh ta"
Anh dường như bị chọc giận: "Ngày khác!"
Nói ra hai từ rồi lại hôn cô.
Cô vùng vẫy, anh giữ chặt hai tay cô giơ cao lên đầu.
Nụ hôn không nhẫn nại, từ cổ cô trượt xuống tận phía dưới...
Sầm Dao liều mạng cắn môi, lại không thể kìm được mà rên rỉ: "Đừng như thế..."
Điện thoại của Sầm Dao điên cuồng đổ chuông.
Tay của cô vùng vẫy loạn xạ.
Đụng vào điện thoại, vô tình bắt máy.
Cơn đau đớn cùng quay cuồng khi bị xé rách khiến cô không thể chịu đựng được.
Dường như cô mất khống chế đến mức muốn hét lên, nhưng vừa nghĩ đến Bộ Tử Ngang đang ở ngoài kia, cuối cùng chỉ có thể nặng nề thở gấp.
Cô đau đến vô thức muốn trốn đi, cánh tay vẫn được tự do nắm chặt lấy khăn trải giường bên dưới.
Bộ Tử Ngang không ngu.
Cho dù chỉ là tiếng hít thở, anh ta cũng có thể nghe ra bên trong đang làm chuyện gì.
"Cảnh tượng cô và Thương Đình Lập hôn nhau lúc nãy, còn có cảnh đi vào khách sạn, tôi đều đã chụp lại rồi.
Sam Dao, cô nói truyên thông hay Điền Điềm sẽ có hứng thú với những bức ảnh này không? Cho dù tôi không đưa cho bọn họ, chỉ cần đưa cho Thương Ngộ, cô đoán Thương Đình Lập sẽ đau đầu thế nào.
Nếu như không muốn tôi làm như vậy, bây giờ! Lập tức ra ngoài ngay!"
Kiềm chế cực độ, giọng nói của Bộ Tử Ngang đã trở nên run rẩy.
Mỗi một chữ đều nặng nề như rơi ra từ khe đá.
Dường như cuối cùng đã không thể nhẫn nại được nữa, anh ta vừa nói xong, tay đã ném điện thoại đập vào tường, "ầm"
một tiếng rồi cúp máy.
Thương Đình Lập lấy điện thoại của Sầm Dao, ném sang một bên.
"Làm chuyện này với anh mà em còn tâm tư nghe điện thoại của anh ta.
Dao Dao, một tim hai lòng sẽ bị phạt đói"