"Chị và chủ tịch Thương của bọn em có quan hệ gì? Anh ấy nằm viện chị đến thăm làm gì chứ?"
Giọng điệu mang đầy tính chiếm hữu mạnh mẽ.
Cụm từ "của bọn em"
đó dường như đã xem Thương Đình Lập là của riêng mình vậy.
Sầm Dao trầm mặc, ánh mắt phức tạp nhìn cô gái sỉ mê trước mặt mình.
Chính khoảnh khắc yên tĩnh này khiến cho Sầm Dao lo lắng: "Chị, rốt cuộc hai người trở nên thân thiết như vậy từ khi nào vậy?"
"Không thân, chỉ là gần đây chị và một công ty khác hợp tác, đấu thầu dự án của Nguyên Thịnh."
Cuối cùng Sầm Dao chậm rãi lên tiếng, liếc Sãm Hoàn một cái: "Hôm nay lúc đến Nguyên Thịnh thì nhìn thấy chủ tịch Thương nhập viện, công ty cử chị đến thăm"
Sầm Hoàn nửa tin nửa ngờ: "Trễ thế này còn đến thăm?"
"Em cũng vậy mà.
Chị họp xong mới đến đây"
"Vậy đã là đến thăm bệnh, sao chị lại không mang gì theo? Đến trái cây cũng không có."
Sầm Dao nhìn đồ trong tay cô ta, lại nhìn lại hai tay trống không của mình, thật khó mà nói cho qua được.
Nhưng rất nhanh, cô đã lấy từ trong túi ra một phong bì: "Có cái này là đủ rồi"
Còn may là trong túi của cô luôn mang theo phong bì.
Nhưng mà, trong phong bì này lại trống không.
Dường như cuối cùng Sầm Hoàn cũng tin rồi, "phì"
cười một tiếng: "Chị, chị thật thô tục."
"Người làm ăn mà, có ai là không thô tục chứ"
Sầm Dao lại không cho là đúng nói.
Bên này, tư vấn viên cuối cùng cũng tìm ra số phòng của Thương Đình Lập: "Thưa cô, anh Thương ở phòng V2009."
"Được, cảm ơn."
Sầm Hoàn cảm ơn, quay đầu nhìn Sầm Dao: "Chị, chúng ta đi chung đi!"
"Em đi trước đi, em đã nhắc nhở chị, có lẽ chị nên đi mua một bó hoa."
Sầm Dao không muốn cùng Sầm Hoàn đi lên.
Cậu nhóc Thương Hựu Nhất còn đang ở trên lầu, cô lo sẽ đụng mặt nhóc mất.
Nhưng Sầm Hoàn lại kiên quyết kéo tay cô: "Đừng mua nữa! Không phải có phong bì rồi sao? Chị, thật ra mình em đi thì căng thẳng chết mất, bây giờ vừa hay có chị.
Chị cho em dũng khí thì em không căng thẳng nữa rồi!"
Sầm Hoàn không tự chủ kéo Sầm Dao vào trong thang máy.
Sầm Hoàn căng thẳng ôm bó hoa, nhìn số tầng đang nhảy lên từng tầng, lại sờ tóc của mình, xoay người hỏi Sầm Dao: "Chị, chị xem, tóc em có rối không? Quần áo mặc có vấn đề gì không? Chị nói xem, anh ấy sẽ thích canh em hầm chứ? Em có thử qua mùi vị rồi, không tệ đâu."
Sầm Dao nhìn cô nửa buổi, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn, cuối cùng không nhịn được nói: "Sầm Hoàn, chuyện vợ chưa cưới của anh ấy, em cũng biết mà"
".."
Sam Hoàn bĩu môi: "Chị đừng làm em mất hứng!"
"Chị đang nhắc nhở em, em nên tỉnh táo một chút."
Sầm Dao hơi hốt hoảng, không biết những lời này cuối cùng là nói cho Sầm Hoàn nghe, hay là nói cho bản thân mình nghe.
"Em rất tỉnh táo! Cô ấy có phải là vợ chưa cưới chính thức đâu chứ? Bọn họ vốn dĩ chưa có đính hôn mà.
Mà cứ cho là họ đã đính hôn đi thì có quan hệ gì chứ? Bọn họ vẫn chưa kết hôn mà!"
Sầm Hoàn nói đến đây, lại liếc Sầm Dao một cái, thì thăm: "Hơn nữa, cho dù đã kết hôn, thì vẫn có thể ly hôn giống chị mà"
Ánh mắt của Sầm Dao sâu thêm một chút.
Sầm Hoàn bị nhìn đến cảm thấy không thoải mái, quay mặt đi: "Chị đừng nhìn em chằm chằm như vậy, lời em nói đều là sự thật."
"Chị cảnh báo em, là không hy vọng em càng lún càng sâu, đến cuối cùng chỉ có tổn thương."
"Cứ cho là tổn thương đi thì cũng là chuyện của em, em đồng ý"
Sam Hoàn liếc cô một cái: "Chị, chị có thể đừng giáo huấn em nữa được không? Nếu em là chị, tự lo chuyện của mình còn không kịp ấy chứ."
Sầm Dao lần nữa bị Sầm Hoàn làm cho nghẹn lời, nhất thời không nói được gì.
Không khí lúc này trở nên có chút cứng ngắc.
Cũng may, đúng lúc này, thang máy đã xuống tới.
Hai người bước vào thang máy, Sầm Hoàn ở một bên liền tục hít thở sâu, điều chỉnh tâm tình.
Sầm Dao lấy từ túi ra hai mươi ngàn tiền mặt cho vào phong bì, kỳ thực, hai mươi ngàn này là thứ cô vốn nên trả lại cho anh từ trước.
Bây giờ đưa cho anh cũng là vật hoàn chủ cũ thôi.
Sầm Hoàn nhìn thấy cô nhét tiền thì chậc lưỡi: "Chị à, em nói chị đã đi làm bao nhiêu năm rồi, sao lại có thể không hiểu thế thái nhân tình thế chứ?"
"Em hiểu à?"
"Cái khác thì em không hiểu, nhưng em hiểu chủ tịch Thương của bọn em.
Đây là thứ anh ấy không cần nhất."
Sầm Hoàn chỉ vào tờ tiền: "Chị tặng anh ấy cái này, em đoán anh ấy đến liếc mắt cũng không thèm liếc nhìn chị đâu."
"Không ai lại đi chê tiền cả."
"Đó là người thường.
Chủ tịch Thương của bọn em không phải là người thường như vậy"
"Em đừng thần thánh hóa anh ấy.
Có gì không giống chứ? Còn không phải là phàm phu tục tử."
Sầm Hoàn có hơi tức giận Sầm Dao dám "bôi nhọ"
nam thần trong lòng mình, ho một tiếng: "Ăn nói bậy bạ, không nói còn hơn."
Sầm Dao cũng không muốn nói nhiều với cô ta.
Hai người, mỗi người mang một tâm tư, đứng trước phòng 2009.
Sầm Hoàn căng thẳng đến mức tay cũng không biết nên để ở đâu.
Tình cảm dâng trào trước đó lúc này đều bị dập tất rồi.
Cô ta ôm bó hoa, trốn sau lưng Sầm Dao.
"Chị, chị gõ cửa đi"
Sầm Dao quay đầu nhìn cô ấy một cái rồi gõ cửa.
Một lát sau, một giọng nam truyền đến: "Mời vào."
Hai chữ này nghe khản đặc.
Sầm Dao nhớ đến những gì Thương Hựu Nhất nói trong tin nhắn, trong lòng thắt lại.
Cô hít một hơi thật sâu, đẩy cửa tiến vào.
Phòng bệnh rất xa hoa sang trọng.
Đầu tiên là phòng khách.
Trong phòng khách, đèn đuốc sáng choang.
Trên bàn trà bày đầy hoa quả, trên tường treo đầy hoa, khiến cả căn phòng chìm trong hương thơm ngát.
Đương nhiên rồi, hôm nay người đến thăm bệnh chỉ sợ đếm cũng không hết.
Sầm Hoàn có chút buồn bã liếc bó hoa trên tay.
Sầm Dao không hề ngạc nhiên, đẩy cửa bước vào trong.
Sau cánh cửa rất yên tĩnh.
Chỉ thấy Thương Đình Lập đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, tài liệu để trên chân.
Trên người anh mặc một bộ đồ bệnh nhân, ánh đèn mờ ảo từ đầu giường chiếu xuống.
Một bộ đồ bình thường mặc lên người anh cũng không che giấu được khí chất phi phàm.
Trên chiếc sô pha dài nằm ở một bên, Thương Hựu Nhất đang cuộn người ngủ say sưa.
Trong tay vẫn còn nắm chặt thanh sô cô la.
Hàng mi dài rũ xuống khuôn mặt trắng nõn.
Sầm Dao gần như vô thức đi về phía nhóc, muốn lấy thanh socola trong tay nhóc đi.
Vừa nhớ đến Sầm Hoàn lại dừng bước.
Sầm Hoàn tiến vào, ánh mắt cứ dính chặt lấy Thương Đình Lập, không hề dời đi.
Thương Đình Lập nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên.
Vừa nhìn thấy Sầm Dao, sắc mặt anh liền ngưng trọng, trong mắt xẹt ra một tia sáng khác thường.
Thì ra cô không trả lời tin nhắn là vì cô đã đến thẳng bệnh viện.
"Chủ tịch Thương"
Phía sau, Sầm Hoàn lên tiếng, kéo suy nghĩ của anh về thực tại.
Ánh mắt Thương Đình Lập hướng ra phía sau Sầm Dao, rơi vào trên người Sầm Hoàn.
Dường như có chút bối rối, anh quay lại nhìn Sầm Dao.
Sầm Dao chào hỏi theo: "Chủ tịch Thương."
Mấy chữ này xa cách khách sáo.
Thương Đình Lập khẽ cau mày, nhưng rất nhanh đã trở lại như bình thường.
Xếp tài liệu trong tay lại, nhàn nhạt hỏi: "Sao hai người lại đến đây?"
"Em cũng là lúc tan ca mới nghe nói chuyện chủ tịch Thương nhập viện."
Sầm Hoàn lấy hết dũng khí mở miệng.