Sầm Dao cầm túi quần áo nhân viên đưa, chuẩn bị cùng Khương Oánh Oánh rời khỏi.
Hai người vừa đứng dậy thì Điền Điềm đã khoác tay bà Điền đi tới.
Quản lý cửa hàng tự mình ra tới, cung kính tiếp đãi họ.
"Hai vị thích gì, chỉ cần để lại địa chỉ, chúng tôi sẽ cho người đưa tới "
"Tốt. Tôi muốn mấy bộ này, gói lại hết đi."
Bà Điền nói.
"Làm phiên mọi người rồi, tính tiền cho tôi đi"
Điền Điềm nói lời cảm ơn, lấy ví tiền trong túi ra định trả tiền.
Quản lý là một người khôn khéo, lập tức nói: "Không cần tính tiền đâu, coi như cửa hàng tôi tặng hai vị đi."
"Tặng chúng tôi?"
Bà Điền và Điền Điềm ngơ ngác nhìn nhau.
Quản lý cười nói: "Tôi đã thấy cô Điền trong tạp chí, cô là vợ sắp cưới của chủ tịch của chúng tôi.
Sau này mong phu nhân chủ tịch chiếu cố nhiều hơn."
Một tiếng "phu nhân chủ tịch"
khiến trong lòng Điền Điềm ngọt ngào khôn kể.
Bà Điền cũng cười, hào phóng nói: "Đây là việc nhỏ, Đình Lập là con rể tôi, hôm nay tôi sẽ nói với nó."
"Cảm ơn phu nhân."
Quản lý vui đến mức không tự kiềm chế được.
Bà Điền liếc mắt nhìn Sầm Dao, trong ánh mắt chứa vài phần khinh thường, dường như đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức.
Sầm Dao vờ như không biết, yên lặng rời khỏi.
Lúc đi ngang qua hai người họ, cô chỉ không kiêu ngạo không tự ti mà gật đầu với Điền Điềm coi như tạm biệt.
Ra cửa trung tâm thương mại, Khương Oánh Oánh đi lấy xe, Sầm Dao đứng một mình ở đó, tim đập nhanh và loạn nhịp nhìn xe cộ tấp nập.
Xác định mẹ con Điền Điềm không nhìn thấy cô, sự quật cường cùng tấm lưng thẳng tắp của cô mới thả lỏng, không hề còn chút sức lực.
Trái tim cô như bị ngâm trong nước, vừa sưng phù vừa khó chịu, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Cô cúi đầu nhìn áo sơ mi trắng trong túi, thở dài.
"Dao Dao, lên xe đi."
Khương Oánh Oánh lái xe tới, hạ cửa sổ xe xuống kêu cô.
Sầm Dao lên xe, Khương Oánh Oánh nhìn sắc mặt cô, hỏi: "Chị không sao chứ?"
Sầm Dao lắc đầu cười: "Không sao."
Khương Oánh Oánh nhìn Sầm Dao, muốn an ủi cô nhưng lại không biết nên nói gì.
Thứ như tình cảm, an ủi kiểu nào cũng có vẻ thừa thãi.
Hơn nữa, đối với chuyện tình cảm, Khương Oánh Oánh là "tay mơ, là một tờ giấy trắng, không có chút kinh nghiệm thì lấy đâu ra tư cách an ủi Sầm Dao.
Buổi tối, Thương Đình Lập bị bà già nhà mình gọi về nhà cũ ăn cơm.
Trên bàn cơm trừ Thương Đình Lập và ba anh thì còn có người vợ hiện tại của ông ta - Kiều Dục Mẫn, thím hai của anh — Vương Di Quân và Thương Ngộ.
Lúc ba già nhà anh đang ăn cơm thì có người gọi tới lên án.
Ông ta càng nghe sắc mặt càng khó coi.
Ông ta cúp điện thoại, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Thương Đình Lập ngồi đối diện đang chậm rãi ăn cơm.
Ông ta thấy anh bình tĩnh như vậy thì càng tức giận.
"Con còn có tâm trạng ngồi ăn à"
Ông Thương đập đũa lên bàn, thở hổn hển quát.
Ông ta mới hơn năm mươi tuổi, nói năng rất có khí thế, cực kỳ có lực uy hiếp.
Ông ta vừa nói xong, cả phòng đều yên tĩnh, không khí có chút nghiêm trọng.
Vương Di Quân là người đầu tiên cẩn thận bỏ đũa xuống, vợ ông Thương là Kiều Dục Mẫn đang ngồi cạnh ông cũng buông đũa, quay sang nhìn chồng mình.
Chỉ có hai anh em Thương Đình Lập và Thương Ngộ vẫn tiếp tục ăn.
Vương Di Quân thấy thế, tự tay đoạt lấy đôi đũa của Thương Ngộ đặt lên bàn.
Bà nhỏ giọng mắng: "Được rồi, con đừng ăn nữa"