Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 136: Chương 136: Chương 132




Hủy hoại cô Từ sau khi Thương Ngộ và Điền Điểm đạt được thỏa thuận hợp tác, ngày tháng của Sầm Dao thật sự không mấy suôn sẻ, đầu tiên là công việc hợp tác với mấy công ty bị cướp đi, bây giờ lúc †an ca lại còn gặp phải lưu manh.

"Tan ca chưa, anh đến đón em."

Mấy hôm nay Thương Đình Lập và Sầm Dao đều rất bận, Thương Ngộ thì lại như ruồi không có chỗ đến, luôn ve vo làm phiền Thương Đình Lập.

"Thương Đình Lập cứu em"

m thanh của Sầm Dao truyền qua điện thoại, Thương Đình Lập siết chặt điện thoại trong tay, nhất định là Sầm Dao gặp nguy hiểm rồi.

"Em đang ở đâu?"

Thương Đình Lập lo lắng hỏi, anh còn chưa hỏi ra được tung tích của Sầm Dao thì điện thoại đã truyền ra tiếng tút tút.

"Khương Húc Đông, Sầm Dao xảy ra chuyện rồi"

Sau khi Thương Đình Lập lo lắng vội vàng gọi điện thoại cho Khương Húc Đông thì lại dặn dò Dư Phi và Lê Thanh tự mình lái xe về nhà Sầm Dao.

*A lô, Thương Đình Lập, anh có gặp Dao Dao không? Vừa nãy chị ấy nói có đồ đưa cho em, nhưng em chờ rất lâu cũng không thấy chị ấy"

Thương Đình Lập vừa khởi động xe thì nhận được điện thoại của Khương Oánh Oánh.

"Em đang ở đâu?"

Thương Đình Lập cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, Dao Dao đi đưa đồ cho Khương Oánh Oánh nhưng người lại mất tích giữa đường, rất kỳ quái, chắc chắn là có vấn đề.

"Em đang ở Thượng Cảnh Viên."

Sau khi Khương Oánh Oánh báo địa chỉ của cô, Thương Đình Lập liền cúp máy, cô chỉ có thể liên tục gọi vào số điện thoại của Sầm Dao, mãi đến khi bên kia khóa máy mới dừng lại.

"Mấy người là ai?"

Sầm Dao dần tỉnh lại sau cơn hôn mê, vừa cử động thì lại phát hiện tay chân đều bị trói chặt, mát cũng bị che lại, cô lập tức hiểu ra mình đã bị bắt cóc rồi.

*Cô không cần biết chúng tôi là ai, chỉ cần biết lát nữa chúng tôi sẽ khiến cô muốn sống không được muốn chết cũng không xong"

Một giọng nói lưu manh truyền đến, Sầm Dao thốt nhiên rùng mình.

Cô nhanh chóng rà soát trong đầu các mối quan hệ, nghĩ xem gần đây mình có đắc tội với ai không.

Nhưng nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra gần đây mình đắc tội với ai.

"Các người biết tôi là ai sao?"

Sầm Dao biết không thể tìm xem mình đã đắc tội với ai, chỉ đành ra tay từ chỗ bọn họ.

"Biết chứ, Sầm Dao, trước đây là giám sát công trình của Bộ Thị, nghe nói gần đây đã tự mình làm chủ rồi."

Một giọng đàn ông hùng hổ nhàn nhạt nói.

"Người thuê các người trả các người bao nhiêu tiền, tôi có thể trả gấp đôi, loại mua bán thế này tôi nghĩ các người không từ chối đâu chứ."

Sầm Dao nghe bọn họ nói biết thân phận của mình thì thăm nhen nhóm hy vọng.

Hơn nữa giọng nói hùng hổ vừa rồi khiến cô cảm thấy người này có lẽ không phải là người xấu xa gì.

"Tôi làm chuyện thế này không chỉ vì tiền."

Giọng nói hùng hổ lúc nãy đáp lại Sầm Dao, lời này của anh ta khiến Sầm Dao cảm thấy phát lạnh toàn thân.

"Vậy mục đích của anh là gì?"

Sầm Dao đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội cứu bản thân mình, cô không biết Thương Đình Lập có thể kịp thời xuất hiện trước mặt mình không, nếu như anh không thể xuất hiện vậy thì hôm nay cô nhất định tiêu rồi.

Hy vọng quá mong manh, Sầm Dao không thể cứ ngồi đây chờ chết được.

"Người đó có ơn với tôi, chuyện cô ấy tìm tôi làm tôi nhất định không từ chối"

Người đàn ông vừa nói, trong đầu vừa hiện lên một khuôn mặt thanh tú, lúc đó mình đang bị một đám người đánh đến chết đi sống lại, là cô ấy xuất hiện trước mặt mình, cứu sống mình.

Sau đó bản thân cũng có tìm cô muốn trả ơn cứu mạng mấy lần, nhưng dường như cô ấy đã quên mất chuyện này rồi, nhưng mà anh ta vẫn không nản lòng, vẫn luôn ở cạnh bảo vệ cô gái đó.

"Sao thế?"

Bên này Thương Đình Lập vẫn luôn gấp rút tìm vị trí của Sầm Dao, anh đã cho điều tra tất cả các camera giám sát đoạn đường mà Sầm Dao đi hôm nay, mà Mã Đông cũng đã bị điều tra ra rồi.

"Hoàn Hoàn, sao con lại hồ đồ như vậy."

Lục Lị Lị nhìn cô con gái đang run rẩy trước mặt, bà ta đã nói mình nhất định sẽ giải quyết mọi phiền phức cho con gái rồi, nhưng mà thật không ngờ con nhóc này lại không thể kìm được cơn giận, vậy mà lại đi tìm một đám lưu manh muốn hủy hoại Sầm Dao.

"Dựa vào cái gì mà từ nhỏ đến lớn chị ta có thể nắm mọi người trong lòng bàn tay, mà con thì chỉ có thể im lặng đứng nhìn, rõ ràng là con thích Thương Đình Lập trước, Sầm Dao chị ta dựa vào cái gì mà ở bên Thương Đình Lập chứ?"

Sầm Hoàn gào thét với mẹ mình, vào khoảnh khắc nghe Sầm An nói Thương Đình Lập đã tra đến Mã Đông, Sầm Hoàn vốn rất hoảng sợ, nhưng giây sau, cơn tức giận đã phá hủy toàn bộ lý trí của cô ta, bây giờ cô ta chỉ một lòng hủy hoại Sầm Dao.

Hoặc là chủ tịch Thương chỉ nhất thời mê muội, chờ đến khi Sầm Dao bị người ta hủy hoại rồi, có lẽ anh cũng hiểu ra cuối cùng ai mới là người phụ nữ phù hợp với anh, đúng, nhất định là như vậy.

"Hoàn Hoàn, con nói mau, người đó đã mang Sầm Dao đi đâu rồi?"

Lục Lị Lị khẩn trương nhìn con gái mình, không thể, Sầm Dao không thể xảy ra chuyện gì trên tay Sầm Hoàn được, dựa vào thủ đoạn của Thương Đình Lập, nếu như Sầm Hoàn thật sự hủy hoại Sầm Dao thi cho dù anh có buông bỏ Sầm Dao cũng nhất định không tha cho Sầm Hoàn.

Tất cả mọi thứ vốn không phải là ý muốn của bà ta, bà †a rõ ràng để sắp đặt để Điền Điểm ra tay, nhưng tại sao cuối cùng lại rơi vào con gái mình chứ.

"Con không biết, cứ cho là con biết thì cũng không nói ra đâu, con nhất định phải hủy hoại Sầm Dao."

Sầm Hoàn điên cuồng nhìn về phía trước, như thể đã nhìn thấy cảnh tượng Sầm Dao bị người ta làm nhục, cô ta đột nhiên ngẩng đầu cười lớn một trận, sau đó vội vội vàng vàng chạy ra khỏi nhà.

"Hoàn Hoàn, con gái của mẹ, con thật sự không nên làm vậy mà."

Lục Lị Lị bực tức nhìn đứa con gái vừa rời đi, nước mắt đau đớn chảy đầy mặt.

Bà ta biết lần này bà ta đã không thể bảo vệ được con gái mình tồi.

"Sao rồi, Hoàn Hoàn có nói ra chưa?"

Sầm An gọi điện thoại đến, lo lắng hỏi han Lục LỊ Lị tình hình.

"Không có, Hoàn Hoàn nó không có làm hại Sầm Dao?"

Lục Lị Lị vẫn muốn bao che cho Sầm Hoàn, nhưng bên kia Thương Đình Lập đã cướp lấy điện thoại.

"Nói với Sầm Hoàn, nếu như bây giờ cô ta giao ra tung tích của Sầm Dao, nói không chừng tôi sẽ bỏ qua cho cô ta, nếu như Sầm Dao xảy ra chuyện gì tôi nhất định khiến cho cô ta sống không bằng chết."

Thương Đình Lập vừa nói tra ra bối cảnh của Mã Đông thì đa hoàn toàn khẳng định Sầm Hoàn và Mã Đông nhất định là cùng một giuộc, vậy thì lần này Mã Đông nhắm vào Sầm Dao cũng là vì Sầm Hoàn, bây giờ anh không muốn truy tới cùng người chịu trách nhiệm, chỉ mong bảo vệ Sầm Dao được anh toàn.

"Chủ tịch Thương, tôi nhất định sẽ để Sầm Dao an toàn trở về, xin cậu đừng ra tay với Hoàn Hoàn."

Lục Lị Lị nghe Thương Đình Lập nói vậy thì hồn phi phách lạc, bà ta chỉ có thể lo lắng đuổi theo Sầm Hoàn.

Lại nói bên phía Sầm Dao cùng với đám người Mã Đông vẫn luôn rơi vào bế tắc.

"Mã Đông."

Sầm Dao được người ta mở tấm vải đen che mất thì cô liền nhận ra người đàn ông trước mặt.

"Cô biết tôi sao?"

Mã Đông nghi hoặc nhìn Sầm Dao, người phụ nữ này biết mình, vậy thì anh ta không thể để cô rời đi như vậy rồi.

"Không, tôi nhận ra vật trên cổ anh, đó là thứ thuộc về tôi."

Sầm Dao lắc đầu, bảy năm trước, trong một lần cô cùng Sầm Hoàn ra ngoài chơi đã cứu được một thiếu niên sắp chết trên đường.

Lúc đầu thiếu niên đó một mực muốn Sầm Dao để lại tính vật, để Sau này có thể tìm mình trả ơn, nhưng lúc đó cô lại không có gì để đưa cho anh ta, chỉ có thể đưa sợi dây chuyền của cô cho anh ta.

"Cô nói cái gì?"

Một câu này đã làm Mã Đông sửng sốt.

Đây là đồ của người phụ nữ này, vậy Sầm Hoàn là sao, sao cô ta lại nói cô ta là ân nhân cứu mạng của anh ta? Thật ra Mã Đông không chú ý đến lần đầu tiên mình tìm đến Sầm Hoàn cô ta hoàn toàn xa lạ với sợi dây chuyền trên cổ mình, mà cô ta cũng không hề có ấn tượng với việc cô ta cứu mạng mình.

"Mã Đông, tôi ngàn vạn lần không ngờ được, lúc đầu mình cứu anh, lại có một ngày để các anh đến lấy oán báo ân."

Sầm Dao lắc đầu cười khổ, nhìn tên côn đồ đang tiến càng lúc càng gần mình, Sầm Dao tuyệt vọng nhắm mắt lại.

"Äm!"

Tên côn đồ đang định đến gần Sầm Dao nhưng không ngờ lại bị đánh: "Đại ca, anh đừng bị người phụ nữ này lửa, anh đừng quên cô ta là một tinh anh trong thương trường.

Thủ đoạn với người khác của cô ta không ít đâu."

Tên côn đồ vốn muốn nổi điên, nhưng thấy người đánh mình là lão đại nhà mình thì chỉ đành uất ức câm miệng.

"Không có lệnh của tao, không ai được động đến cô ấy."

Mã Đông đá tên côn đồ kia ra xa, anh ta không phải không nghĩ đến đây là thủ đoạn của Sầm Dao, nhưng mà không hiểu vì sao anh ta lại tin cô, bởi vì khi anh ta nhìn Sầm Dao, anh ta phát hiện khuôn mặt đó đần trùng khớp với khuôn mặt trong trí nhớ của mình.

"Cô...

thật sự là người chủ của sợi dây chuyền này?"

Mã Đông nhìn Sầm Dao, giọng nói trở nên có chút kích động.

"Trên góc phải của mặt dây chuyền có một chữ Dao"

Sầm Dao nhìn Mã Đông, bình thản nói.

Mã Đông nghi hoặc mình sợi dây chuyền trên cổ mình, sờ đến góc phải của mặt dây chuyền thì thấy có một chữ Dao mờ nhạt.

"Đây là quà ba tặng cho tôi, năm đó tôi mười tám tuổi, hôm cứu anh là sinh nhật tôi, tôi không có thứ gì có thể đưa cho anh, chỉ có thể đưa anh sợi dây chuyền này."

Sầm Dao kể lại sự việc xảy ra ngày hôm đó.

Mã Đông nhận ra thì ra người con gái cứu mình hỏm đó là Sầm Dao.

"Xin lỗi, tôi nhận nhầm người khác thành cô.

Suýt chút nữa đã làm hại cô rồi."

Mã Đông vội đi qua cởi trói cho Sầm Dao.

"Cẩn thận."

Nhưng lời nhắc nhở của Sầm Dao đã trễ một bước, đến khi Mã Đông phản ứng lại thì đã muộn rồi, chỉ có thể hét lên một tiếng rồi ngä xuống đất.

"Hoàng Mao, mày làm gì vậy?"

Trong đám người có kẻ thấy Hoàng Mao đánh Mã Đỏng thì bất mãn hét lên.

"Tao làm gì hả? Chúng ta làm gì chứ.

Đều là liều mạng đi làm, nhưng mà thẳng này cứ mở miệng ra là nói chuyện nhân từ, đạo đức, rõ ràng đã nói là làm xong chuyện này chúng ta sẽ rửa tay gác kiếm, về nhà cưới vợ sinh con, bây giờ lại làm gì chứ?"

Hoàng Mao tức giận hét lên, hắn ta vừa bất mãn nói vừa không quên đá Mã Đông mấy cái.

"Người phụ nữ này đối với chúng ta mà nói không có ý nghĩa gì, nếu nói có ý nghĩa thì chúng là mấy tấm hình khỏa thân của cô ta cùng với mấy đoạn video phóng túng có thể đổi lấy một đời hạnh phúc tự tại của chúng ta."

Hoàng Mao nói xong thì quay đầu nhìn Sầm Dao.

Vừa rồi hắn ta muốn động đến Sầm Dao, nhưng Mã Đông chỉ nghĩ đến ân nhân của mình.

Hoàng Mao anh ta không thèm làm mấy chuyện ngu ngốc, cái gì mà ân tình, đối với anh ta mà nói chủ có tiền mới là chính đạo.

"Hoàng Mao, mày có biết người phụ nữ này là do anh Đông liên hệ không, bây giờ mày đánh anh Đông rồi.

Cứ cho là chúng ta có được người phụ nữ này thì cũng không biết tìm ai đòi tiền chứ"

Trong đám người có kẻ nhìn Hoàng Mao nói ra lo lắng của mình.

Đám người này thật sự là một đám liều mạng, đối với mấy cái đạo đức nhân nghĩa của Mã Đông, bọn họ đều không để tâm, làm ra mấy chuyện tước đoạt mạng sống cũng chỉ vì muốn nuôi dưỡng mẹ già con nhỏ trong nhà.

Tuy rằng Hoàng Mao là người thô lỗ nhưng tâm tư cũng cẩn mật, nghe thấy đồng bọn nhắc nhở mình như thế thì trong lòng cũng có chút suy nghĩ.

"Tôi có thể trả gấp đôi tiền, chỉ cần các người thả tôi và Mã Đông đi, tôi không chỉ đảm bảo các người bình an vô sự mà còn trả gấp đôi thù lao cho các người."

Lúc này Sầm Dao lên tiếng chỉ vì bảo vệ an toàn của mình mà thôi.

"Chúng tôi làm sao mà tin cô được, lần này thứ chúng tôi muốn lấy là sự trong sạch của cô.

Cô thật sự có thể rộng lượng bỏ qua cho chúng tôi sao?"

Hoàng Mao nghi ngờ nhìn Sầm Dao, hắn †a sẽ không bị người có tiền tùy tiện đùa giỡn, nhưng mà lúc đầu hẳn cũng có nghe nói, người phụ nữ tuy rằng làm một người quyết đoán trên thương trường, nhưng lại là một người giữ chữ tín, một lời nói ra, tứ mã nan truy.

"Tôi xin thề."

Sầm Dao nhìn Hoàng Mao, kiên định nói: "Tôi chỉ cần mình được an toàn, các người chỉ cần tiền, chỉ cần các người đồng ý thả tôi đi, tôi tuyệt đối sẽ không đối phó các người."

Sầm Dao nhìn Hoàng Mao đã hơi dao động.

Hoàng Mao nghĩ đến thân phận của Sầm Dao, lại nghĩ đến Thương Đình Lập, người đàn ông sau lưng cô mà nuốt nước bọt, hẳn ta không thể không cần nhắc.

nếu như hôm nay hản ta làm gì Sầm Dao, vậy thì hẳn không chắc sẽ còn mạng đã tiêu tiền.

Đã như thế chi bằng mình tin lời người phụ nữ này.

"Trước tiên tôi muốn thấy thành ý của cô."

Hoàng Mao đưa điện thoại cho Sầm Dao.

"Anh gọi số 13922*****"

Sầm Dao đọc số điện thoại, Hoàng Mao ngoan ngoãn ấn số rồi đưa đến bên tại Sầm Dao.

"Xin chào, cho hỏi ai vậy?"

Điện thoại rất nhanh được bắt máy, giọng nói bình tĩnh của Lê Thanh truyền đến.

"Là tôi"

Sầm Dao trả lời, cô cố găng làm cho giọng nói của mình thật bình tĩnh.

"Chủ tịch Sầm."

Nghe thấy âm thanh của Sầm Dao Lê Thanh vô cùng kích động, Dự Phi ở bên cạnh sau khi nghe tiếng của Lê Thanh thì liếc mắt nhìn người bên cạnh mình.

"Chủ tịch Thương, đã tra ra địa điểm của tên bắt cóc rồi, bây giờ tôi sẽ gửi cho anh."

Hiệu suất làm việc của Dư Phi luôn rất tốt.

Bên này Sầm Dao dặn dò, đại khái là bảo Lê Thanh gửi tiền vào tài khoản của Hoàng Mao.

"Bây giờ anh có thể thả tôi và Mã Đông rồi chứ"

Sầm Dao lo lắng nhìn chàng trai bên cạnh mình, anh ta ra rất nhiều máu, Sầm Dao lo lắng sẽ bỏ lỡ thời cơ cứu người.

"Gấp cái gì, trợ lý nhỏ của cô còn chưa gửi tiền qua mà? Nói thật người đẹp à, lẽ nào cô không có cảm giác gì sao? Có muốn tôi chơi với cô không, nhìn xem là anh đây lợi hại hay là chủ tịch Thương của cô lợi hại?"

Hoàng Mao dâm đãng nhìn Sầm Dao cười, người phụ nữ trước mặt thật sự khiến người ta không thể không động tâm.

Hoàng Mao hẳn cả đời này cũng không có cơ hội gặp được một tuyệt sắc giai nhân như vậy, hôm nay lẽ nào lại cứ thế bỏ qua chứ? Nghĩ thế, cơ thể hắn ta liền có phản ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.