Hơi thở của người đàn ông phả vào mặt cô.
Mang theo mùi hương tươi mát từ trên người anh.
Sầm Dao cảm thấy rõ ràng cô không uống rượu, nhưng lúc này lại giống như đã say vậy.
Cô ngây người vài giây, chờ đến khi bình tĩnh lại thì Thương Đình Lập đã tách ra rồi. Để lại mình cô ở đây, tim đập loạn, rất lâu sau cũng không bình thường lại được.
Bữa cơm hết thúc, mọi người đều đứng dậy rời khỏi phòng.
Đám người Lư Đông Hưng tiễn Thương Đình Lập, đích thân mở cửa ghế sau xe cho anh.
Thương Đình Lập khẽ gật đầu với ông ta, một tay gác lên cửa xe, một tay đút túi quần. Quay đầu, nhìn xuyên qua đám đông: “Cô Sầm.”
Nghe thấy anh gọi mình, Sầm Dao ngạc nhiên, trước ánh mắt của mọi người, không thể không đi đến.
Thương Đình Lập hỏi: “Em có lái xe không?”
“Không.” Cô thành thật đáp.
“Lên xe đi, tôi đưa em về.”
Sầm Dao thật sự không muốn lên xe Thương Đình Lập chút nào, nhưng trước mặt nhiều người thế này, cô cũng không tiện từ chối.
Cuối cùng gật đầu, chào Lư Đông Hưng, lên xe.
Bên trong xe rất yên tĩnh.
Thương Đình Lập ngồi bên cạnh mình, Sầm Dao có thể nghe rõ tiếng hít thở của anh.
Trong xe vốn dĩ rất rộng rãi, lúc này lại có chút chật chội, khiến cô hít thở cũng khó khăn.
Sầm Dao không biết nên nói gì với anh, chỉ quay mặt về phía cửa xe.
Thương Đình Lập cũng rất an tĩnh, ngả người ra sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cả đoạn đường, hai người không nói gì, không khí hơi gượng gạo.
Sầm Dao thật hy vọng Dư Phi đang lái xe phía trước có thể mở nhạc hay nghe đài gì cũng được, không đến mức khiến cô đứng ngồi không yên như lúc này.
“Nó không tức giận với em à?” Thương Đình Lập cuối cùng cũng lên tiếng.
Sầm Dao sực tỉnh, biết nó trong lời nói của anh là ai.
Cô xoay mặt qua.
Chỉ thấy anh vẫn đang nhắm mắt, ánh đèn neon nhấp nháy ngoài cửa chiếc lên ngũ quan của anh, làm hiện lên dáng vẻ lười biếng của anh lúc này.
ô gật đầu: “Thằng bé thật sự rất dễ dỗ, đưa bé đi chơi vui vẻ thì giận dỗi gì cũng tiêu tan hết.”
“Chưa chắc.” Thương Đình Lập mở mắt ra: “Còn phải xem là ai.”
“Vậy thằng bé đối với tôi cũng tính là không tệ rồi?”
Thương Đình Lập xoay đầu, nghiêng mặt quay, ánh mắt thâm ý dừng trên mặt cô: “Em lại chậm hiểu như vậy à. Ai đối tốt với em, em không cảm nhận được ư?”
Nhất thời Sầm Dao không biết trong lời nói của anh có ẩn ý gì không. Sau khi ngơ ngác một hồi, cô trấn tĩnh nói: “Trước đây tôi không tiếp xúc với trẻ con, cho nên không hiểu tâm tính của trẻ con lắm. Khó tránh có những chuyện không hiểu được.”
Ánh mắt Thương Đình Lập hơi trầm xuống.
Đúng lúc này, xe chạy ngang qua đoạn đường đang sửa chữa, đột nhiên lắc lư dữ dội.
Sầm Dao ngồi không vững, ngã vào người Thương Đình Lập.
Cô ngã vào ngực anh, cô khẽ cau mày, đưa tay kéo lưng ghế trước, muốn ngồi dậy.
Nhưng chưa kịp ngồi dậy đã bị anh giữ lại.
Lòng bàn tay to lớn ấm áp của anh phủ lên lưng cô.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn xuống, nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt đó cứ như có ma lực vậy, khiến cô nhất thời không thể cử động được, chỉ có thể ngồi trong lòng anh cảm nhận hơi thở của anh.
Chỉ thấy anh nói: “Em tiếp xúc với không ít đàn ông, sao không nhìn ra em thông minh đến đâu chứ? Hay là em đang giả vờ hồ đồ trước mặt tôi.”
Tay kia của anh nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rối ra sau tay, ngón tay thon dài chạm vào vành tai cô, khiến tim Sầm Dao đập loạn.
“Chủ tịch Thương, anh để tôi ngồi dậy trước đi.” Cô không hề đáp lời anh, chỉ muốn gỡ bàn tay nóng bỏng của anh ra khỏi eo mình.
Thương Đình Lập không cử động, ngược lại một tay lại đưa lên cằm cô, nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô lên.
Nụ hôn mang theo hơi rượu không ngần ngại rơi xuống môi cô.
Hơi thở của anh ập đến, cô không thể không thừa nhận sự mê người của anh, cô không thể tự chủ chìm vào.
Có lẽ nụ hôn của anh quá dịu dàng, cũng có lẽ là do men rượu quá nồng, Sầm Dao không thể chống cự nụ hôn của anh.
Khi đầu lưỡi ẩm ướt của anh tiến sâu vào, cô không nhẫn nại khẽ hé môi, để anh tiến vào.
Sự buông bỏ kháng cự của cô, anh cảm nhận rất rõ. Trong lòng kích động, anh ôm chặt lấy cô, để cô ngồi lên đùi mình.
Một tay không nhẫn nại luồn vào dưới áo sơ mi của cô.
Bên dưới, phản ứng của người đàn ông rất mãnh liệt, chạm vào nơi mẫn cảm nhất của cô.
Sầm Dao run rẩy dữ dội, lý trí trở lại, khẽ rên một tiếng, giữ chặt tay anh lại.
Cô nhìn anh, trên chóp mũi đọng một tầng mồ hôi.
Thương Đình Lập thở dốc, dường như cũng tìm lại được lý trí, ngồi thẳng dậy, hạ giọng nói: “Xin lỗi, tôi hơi mất kiểm soát.”
Anh rút tay khỏi áo cô, ngón tay xoa nhẹ lên eo cô, như muốn làm dịu lại ngọn lửa trong lòng.
Mất kiểm soát chỉ có mình anh ư? Còn cả cô nữa.
Dư Phi ngồi phía trước. Hai người họ vốn nên là người có lý trí, nhưng lúc này trên xe, trước mặt người bên cạnh, lại kích tình khó kìm được.
Sầm Dao nhìn anh, vành mắt sau khi giữ lại một tầng dục vọng, ánh mắt trở nên đặc biệt trong suốt linh động.
“Chủ tịch Thương, tôi muốn hỏi anh một vấn đề, anh có thể trả lời thật lòng được không?”
Thương Đình Lập “ừm” một tiếng: “Em hỏi đi.”
”Anh và cô Điền có quan hệ gì vậy?” Không hề vòng vo, cô trực tiếp hỏi.
Thương Đình Lập khẽ nhíu mày, không trực tiếp trả lời, mà hỏi ngược lại: “Sao em biết cô ấy?”
“Con gái của Điền Ông Hoa, tôi có nghe nói qua.” Sầm Dao nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của anh: “Anh còn chưa trả lời tôi.”
“…” Anh trầm mặc một lát, khi Sầm Dao cho rằng anh sẽ không trả lời thì anh lên tiếng: “Nếu như thật sự phải đưa ra một định nghĩ mối quan hệ giữa tôi và cô ấy, thì cô ấy có lẽ là vợ chưa cưới của tôi.”
Vợ chưa cưới…
Trong lòng Sầm Dao thầm niệm ba chữ này, không hiểu tại sao trong lòng lại phiếm đau.
Cô muốn rời khỏi người người đàn ông, nhưng cổ tay đã bị anh siết chặt. Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đó dường như muốn nhìn thấu cô: “Sầm Dao, em để ý sao?”
“Không, tôi không để ý.” Sầm Dao lắc đầu, đáp rất nhanh, như thể nếu chậm một chút, thì tiếng lòng sẽ bán đứng mình vậy.
Muốn làm cho lời mình nói thuyết phục hơn, Sầm Dao lại bồi thêm một câu: “Đây là chuyện riêng của chủ tịch Thương.”
Mắt Thương Đình Lập tối sầm lại: “Vậy sao em còn muốn hỏi?”
Sầm Dao nhìn anh, cố mỉm cười tự nhiên: “Thật lòng mà nói, anh là một người tình rất tốt, kỹ thuật hôn rất giỏi, còn có… rất hiểu phong tình. Tôi sợ có một ngày, tôi thật sự sẽ không kìm chế được, không giữ nổi thân mình. Nhưng tôi không muốn trở thành kẻ thứ ba mà tôi ghét nhất, cho nên, tự nhiên muốn nói cho rõ ràng.”
“Người thứ ba?” Thương Đình Lập dường như không thích định nghĩa này: “Tôi và cô ấy vẫn chưa kết hôn.”
“Nhưng tương lai hai người sẽ kết hôn.”
“Chuyện của tương lai, không ai có thể nói trước được.”
“Đúng vậy, cho nên, anh vẫn có khả năng sẽ cưới cô ấy.” Sầm Dao nhìn ra ngoài cửa xe: “Chủ tịch Thương, tôi đến rồi.”
Thì ra xe đã dừng lại rồi.
Chỉ là hai người họ nói chuyện quá nhập tâm, không phát hiện ra mà thôi.
Sầm Dao kéo tay người đàn ông ra, muốn xuống xe. Thương Đình Lập siết chặt tay, đôi mắt đen thâm trầm nhìn chằm chằm cô: “Tôi vốn dự định giải quyết mọi chuyện trước khi vướng vào em. Nhưng Sầm Dao, là em vào lúc tôi còn chưa giải quyết tốt mọi việc, giành trước phần tiến vào cuộc sống của tôi.”