Lúc Thương Vân bôi thuốc cho Sầm Dao, mày cô nhíu lại, dường như đang phải chịu đựng đau đớn dữ dội.
“Rất đau sao?” Thương Vân dừng động tác lại, nhìn Sầm Dao trước mặt mắt ngấn lệ, dường như chỉ cần chạm một cái sẽ vỡ òa.
Trong lòng Thương Vân xót xa, ánh mắt mang theo ý tiếc thương, lại không hề để cô nhìn thấy.
“Không đau.” Sầm Dao cần răng, giả vờ không có chuyện gì.
Thương Vân đột nhiên thả bàn tay trước đến trước mặt Sầm Dao, rồi trước ánh mắt nghỉ hoặc của cô mà giải thích: “Nếu đau quá thì cứ căn tay anh, thuốc này rất có tác dụng với vết thương của em, tuy nhiên vì có tác dụng nên sẽ rất đau.”
Câu nói cuối cùng của Thương Vân mang theo ý vị sâu xa.
Sầm Dao thấy minh bị đùa giỡn thì mặt đỏ bừng lên.
Chẳng qua lúc Thương Vân bôi thuốc cho có, cô cũng không có đi cản lên tay anh ta, ngược lại dùng sức siết chặt chân mình, đến tận khi bôi thuốc xong cô mới buông tay.
Chỉ là lúc này cô đã toát đầy mồ hôi, như thể vừa mới đánh Xong một trận vậy.
Chờ đến khi Thương Vân để thuốc lại chỗ cũ, Sầm Dao mới cẩn trọng đánh giá nơi cô đang ở hiện tại.
Trong căn phòng, tùy tiện đặt cái bàn gỗ, ghế gỗ, có chút bừa bộn. Chiếc giường mà cô vừa nằm cũng là một chiếc giường gỗ từ nhiều năm trước, một chiếc chăn cùng đệm đơn sơ, tất cả phong cảnh đều giống như đang ở vừa thôn dã hẻo lánh.
"“A Vân, sao tôi lại ở đây, rốt cục chỗ này là nơi nào chứ?” Trong lòng Sầm Dao có rất nhiều nghi hoặc, tuy rằng lúc bắt đầu, đầu óc bị chuyện xưa cũ làm cho rối loạn, nhưng mà bây giờ bình tĩnh lại, tất cả những hỗn loạn cũng tràn ngập trong đầu.
Thương Vân đặt thuốc xuống, vừa xoay người, rất tài tình thua lại hết vẻ mặt phức tạp vừa nãy.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh, yên lặng rót cho Sầm Dao một tách trà, mới giải thích những nghỉ hoặc của cô.
“Đây là thôn Tiểu Liên, là một thôn trang nhỏ hẻo lánh, nơi đây rất ít người qua lại, anh đến đây cũng vì cảnh sắc nơi này” Thương Vân tùy tiện chỉ tay về phía giá vẽ đặt ở một bền.
Tuy rằng Sầm Dao rất tò mò, hiện giờ anh ta sao lại trở thành một họa sĩ, nhưng lại không nói nhiều, bởi vì bây giờ điều mà cô muốn biết hơn cả là, rốt cuộc là ai đã mang cô đến đây. Thương Vân dường như cũng cảm nhận được sự lo lắng của cô, không nói những chuyện khác nữa, trực tiếp đổi sang chủ đề khác: “Hôm qua, lúc anh xuống núi hóng gió nhìn thấy hai người ném một bao tải lên núi, mở bao ra, kết quả lại nhìn thấy em. “Sầm Dao, anh không biết những năm qua em đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà đã có người chở em đến vùng rừng núi hẻo lánh này, thậm chí còn vứt em lại nơi bất cứ lúc nào cũng có thể gặp hổ dữ, anh nghĩ nhất định là em đang gặp nguy hiểm, nếu như, nếu như em không để ý, vậy thì có thể ở lại sơn trang này vài ngày, anh đã ở đâu không ít ngày rồi, ở đây phong cảnh hữu tình, thật sự là nơi thích hợp tĩnh dưỡng.”
Thương Vân nói đủ mọi mặt tốt của thôn này, chẳng qua cũng chỉ là muốn ẩn ý mời Sầm Dao ở lại.
Tim Sầm Dao lại không ở đây, cô chỉ hoảng hốt nhớ đến, thứ bảy này là ngày đính hôn của Thương Đình Lập và Điền Điềm. Mà Thương Vân cứu được cô ngày hôm qua, vậy thì giờ đây, phải chãng Thương Đình Lập đã đính hôn rồi ôm người đẹp trong lòng.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô chợt xót xa, nước mắt rưng rưng. Rõ ràng đã đưa ra quyết định từ lâu, nhưng đến khi mọi thứ thành chuyện đã rồi, cô mới phát hiện, cô không nỡ buông bỏ anh. Cô ghi nhớ mỗi một dáng vẻ của anh, ngay cả sự bá đạo ngày trước của anh, cũng trở thành liêu độc dược vừa ngọt vừa đảng. Chỉ là giờ đây, bọn họ đã không thể nào ở bên nhau nữa rồi.
Không cần biết cô để ý anh thế nào, thích anh nhiều ra sao, cô cũng không thể làm người thứ ba giữa anh và người khác. Cô chỉ có thể đếm toàn bộ những chuyện này chôn chặt vào tim, xem nhưng tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra. Thấy Thương Vân còn đang chờ câu trả lời của cô, Sầm Dao khẽ đồng ý một câu: “Được.”
Tĩnh Viên. Một Thương Đình Lập trước giờ luôn điềm tĩnh, gặp nguy không loạn giờ đây cau chặt mày, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng không ai nhận ra được, tuy răng chỉ là trong nháy mắt, nhưng cũng có thể nhận ra, lúc này trong lòng anh không hề bình tĩnh. “Tìm được người chưa?” Anh xoa chân mày, ánh mắt mệt mỏi.
Dư Phi cẩn trọng liếc Thương Đình Lập một cái, cuối cùng vẫn nói ra kết quả điều tra. “Không có, sau khi cô Khương biết cô Sầm mất tích cũng giúp đỡ tìm kiếm, không giống như đang ở chỗ họ.” “Những chỗ khác thì sao?” Thương Đình Lập biết Dư Phi sẽ không chỉ điều tra ở nhà họ Khương, chỉ cần là người có quan hệ với Sầm Dao, anh ấy đều sẽ điều tra. “Vẫn không có, người nhà cô Sầm đều ở nhà, Bộ Tử Ngang đang đưa vợ sắp cưới của anh ta đi khám thai, cô Điền đang say bí tỈ ở quán bar."
Lúc Dư Phi nói ra câu này, trong lòng rất hoáng sợ, anh đã cám nhận được cơn giận đùng đùng của chủ tịch rồi. “Được rồi, cậu về đi” Dư Phi không tìm được người cũng không phải lỗi của anh ấy, anh không thể đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu anh ấy.
Dù sao thì cũng là do anh không giải thích rõ với cô. Nếu như anh nói hết mọi chuyện với cô, có lẽ mọi chuyện sẽ không xảy ra
. Nhưng mà anh cũng biết rõ, nếu như anh thật sự nói ra, chỉ e cô cũng sẽ rời xa anh, không ở bên anh nữa. “Ba ơi, rất lâu rồi con không gặp Dao Dao, con nhớ cô ấy” Hưu Nhất mặc bộ đồ ngủ đơn giản chạy từ trong phòng ra, ánh mắt nhóc có chút mất mát, như thể bị người khác bỏ rơi, rất đáng thương, làm người ta nhìn vào mà xót xa. Thương Đình Lập đi đến bên Hựu Nhất, xoa đầu nhóc, chắc nịch nói: "Yên tâm, qua mấy ngày, con nhất định gặp được cô ấy” Những lời này của anh, không phải chỉ là bảo đảm với Hựu Nhất, mà còn là tự nói với chính mình.
Mấy ngày nay không có tin tức của cô, lần đầu tiên anh mới hiểu được, cảm giác lòng như lửa đốt là thể nào
. Anh có thể không có công ty, có thể không có sự giúp đỡ của Điền Ông Hoa, nhưng anh tuyệt đối không thể mất cô.
Cô đã cảm rễ ở nơi sâu thắm nhất trong lòng anh, lỡ như mất đi, trừ phi đào đi cá trái tim anh, bằng không anh tuyệt đối không buông tay. “Hựu Nhất, về nghỉ ngơi đi, chờ đến khi con thức dậy, nói không chừng có thể nhìn thấy cô ấy rồi.”
Lúc này đã rất tối rồi, Hựu Nhất vẫn là trẻ con, vẫn cần ngủ đủ giấc, cho dù Thương Đình Lập có lo lẳng cho Sầm Dao thì cũng không thể để con trai lo lầng cùng anh.
“Ba ơi, đây là ba nói đó, nào, ngoéo tay.” Hựu Nhất giơ tay ra, làm động tác ngoéo tay.
Thương Đình Lập không nói nên lời, vì để Hựu Nhất được yên lòng, anh cũng móc ngoéo với nhóc. “Được rồi, mau đi ngủ đi” Sau khi buông tay ra, Thương Đình Lập vỗ vỗ vai Hựu Nhất, nói. “Da, dù sao thì lúc ở chỗ ông nội, con cũng không có ngủ ngon, hơ..”
Hựu Nhất ngáp một tiếng, không quay đầu đi về phòng. Chỉ còn lại mình Thương Đình Lập đứng trong căn phòng trống väng, trong lòng lại trầm xuống, anh ra cửa lấy xe rồi điên cuồng phóng xe đi. “Dao Dao, em cũng biết bây giờ trong ngoài Nguyên Thịnh rất loạn mà, nếu như anh làm không xuể vậy em hỗ trợ anh đi.” Thương Đình Lập giả vờ ủy khuất nhìn Sầm Dao. “Chủ tịch Sầm, chủ tịch Lư đến rồi.”
Lê Thanh gõ cửa đưa Lư Đông Hưng vào. “Giờ này chủ tịch Lư đến đây chắc là có việc gấp.” Sầm Dao nhìn thấy Lư Đông Ting như thể nhìn thấy cứu tinh.
“Chủ tịch Thương.” Lư Đông Hưng gật đầu cho có với Sầm Dao rồi xoay người đi về phía Thương Đình Lập: “Gần đây chủ tịch Điền đem mấy hạng mục vốn là hợp tác với Nguyên Thịnh đều giao cho Bộ Thị, không biết anh có biết chuyện này không?” Lư Đông Hưng cẩn cẩn trọng trọng nhìn Thương Đình Lập, lần này ông ta thua lớn rồi. “Chủ tịch Điền là đổng sự của Nguyên Thịnh, nếu như những quyết định này là hợp tình hợp lý thì tôi cũng không có quyền can thiệp.”
Thương Đình Lập bình tĩnh đáp.
Gần đây Điền Ông Hoa đã bắt đầu ra tay, chèn ép Thương Đình Lập khắp nơi, mà Thương Ngộ lại càng không muốn một mình, hợp tác thành một phe với Điền Ông Hoa, Sầm Dao thật sự không hề nói sai, gần đây Nguyên Thịnh thật sự là trong ngoài rối loạn, chẳng qua đây chính là thứ mà Thương Đình Lập anh muốn thấy nhất, nếu như bọn họ tiếp tục không có động tĩnh gì, vậy thì thật sự không có cách nào một lưới tóm gọn lũ cáo già này rồi, bây giờ kẻ nên lộ mặt đều đã lộ mặt rồi, còn dư lại mấy người đi chăng nữa cũng không thể tạo ra sóng gió gì.
“Chủ tịch Thương” Lư Đông Hưng nhìn Thương Đình Lập bất lực lắc đầu, Thương Đình Lập này là người làm ăn, mà mỗi một người làm ăn đều để ý đến lợi ích, giờ đây không thể không nói hợp tác với Bộ Thị có lợi hơn so với hợp tác với Nhật An, nhưng mà ông ta sao có thể cam tâm nhìn miếng thịt đã đến tay còn bay mất chứ.
“Chủ tịch Lư, thay vì ở đây dây dưa với tôi chi bằng dành chút thời gian đi điều tra xem vì sao giá cả của Bộ Thị bên đó lại tốt hơn bên ông đi?” Thương Đình Lập nhìn Lư Đông Hưng, khẽ cười.
“ý của chủ tịch Thương là?” Lư Đông Hưng nghe thấy lời Thương Đình Lập nói, nháy mắt liền hiểu ra, không ngờ Thương Đình Lập lại giúp mình, sau đó nhìn ánh mắt Thương Đình Lập nhìn Sầm Dao, ông ta như thể đã hiểu ra gì đó.
“Chủ tịch Lư, mọi chuyện đều cần chứng cứ, nếu như có chứng cứ thì còn có truyền thông giúp đỡ” Thương Đình Lập tế nhị dừng đúng lúc, Lư Đông Hưng là người thông minh, có những chuyện không cần nói quá rõ ràng. “Những lời thế này, chủ tịch Thương à.
Cảm ơn chủ tịch Thương đã chỉ lối bến mê.” Lư Đông Hưng đứng dậy cám ơn Thương Đình Lập xong thì nói: “Chủ tịch Sầm, vậy lần sau chúng ta nói tiếp” Sau khi chào Sầm Dao thì vui vẻ rời đi.
Sầm Dao cứ nhìn chằm chằm Thương Đình Lập, cô biết Thương Đình Lập là người mạnh mẽ, bằng không đã không chỉ trong thời gian ngăn lại có thể trở thành người đứng đầu Nguyên Thịnh, càng không thể chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã có thể củng cố vững chắc vị trí của mình. Vừa rồi anh chỉ nói có vài lời là đã giải quyết được vấn đề nan giải của Lư Đông Hưng, cô càng thêm ngưỡng mộ anh.
“Dao Dao, bây giờ chúng ta trở lại việc chính đi, khi nào thì em trở về?” Lần này Thương Đình Lập không tính trở về tay không, nếu như bây giờ Sầm Dao không theo anh về, vậy thì anh không cách nào đảm bảo cô sẽ xảy ra chuyện gì không.
Phía Thương Ly Viễn đã có thành kiến từ lâu với Sầm Dao, lần trước Điền Điềm xảy ra chuyện như vậy trước mắt mình, Điền Ông Hoa đã gây sức ép với Thương Ly Viễn, đem tất cả mọi tội lỗi đổ lên đầu Sầm Dao.
“Thương Đình Lập, anh yên tâm, em có thể tự bảo vệ bản thân.” Vừa rồi từ trong lời nói của Lư Đông Hưng Sầm Dao đã nhìn ra được, Điền Ông Hoa không phải là đối phó với Lư Đông Hưng mà là đang nhắm vào cô, phía bên Y liệu Nhật An vốn là người phụ trách hạng mục, bây giờ đột nhiên gây sức ép với Lư Đông Hưng nhất định là vì cô, lại liên hệ với chuyện mấy ngày nay mình xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.
Không khó tưởng tượng cô đang đối mặt với cái gì. “Sầm Dao, anh đã nói rồi, ở trước mặt anh em không cần mạnh mẽ, rốt cục cần anh phải nói bao nhiêu lân em mới nhớ đây.” Nghe thấy lời Săäm Dao, Thương Đình Lập rất tức giận, cái cô nhóc này, không cho cô thời gian suy nghĩ thì cô trực tiếp chui vào trốn trong cái mai của mình, bây giờ cho cô thời gian rồi thì cô lại cứ chọn chỗ khó mà đâm đầu vào. “Thương Đình Lập, bây giờ anh đã có quá nhiều phiền phức rồi, em không thể làm vật cản đường anh nữa.”
Sầm Dao bất lực, cô cũng muốn ở bên anh, bởi vì không biết từ khi nào trái tim cô đã hướng về anh rồi, nhưng mà cô không thể, cảnh cáo của Điền Điềm cộng thêm động thái của Điền Ông Hoa, tất cả, tất cả mọi thứ đều bởi vì Thương Đình Lập dây dưa không rõ với cô mà có.
Nếu như Thương Đình Lập mất đi tất cả, cô không biết mình nên đối mặt với anh thế nào nữa. “Sầm Dao, em không hiểu thủ đoạn của Điền Ông Hoa, lẽ nào em cho rãng chỉ cần em duy trì tránh xa anh thì bọn họ sẽ bỏ qua sao?” Sầm Dao không nói nữa, cô đang cẩn thận suy xét, nếu như nơi này thật sự không thể chấp nhận mình, vậy cô rời đi thì sao? “Em không đi được rồi, lần trước ở Thượng Hải, Điền Điềm đã xảy ra chuyện, anh không biết cô ta lại đem tất cả mọi chuyện tính lên đầu em như vậy, xin lỗi” Thương Đình Lập hối hận, nếu như biết lần trước bỏ mặc Điền Điêm sẽ mang đến phiền phức thế này cho Sầm Dao, vậy thì anh đã đưa cô ta đến bệnh viện rồi.
“Cho nên những chuyện bên ngoài đồn đại và cả những thứ đăng trên tạp chí cũng là thật sao” Sầm Dao không tin nhìn Thương Đình Lập, nếu như là thật thì cho dù Điền Điềm làm ra những chuyện quá đáng hơn Sầm Dao cũng có thể hiểu được. Dù sao thì một người cao ngạo như cô ta, gặp phải chuyện thế này sao có thể chịu đựng được.
“Đúng vậy.” Thương Đình Lập nhìn Sầm Dao gật đầu. Sầm Dao cùng Thương Đình Lập bàn bạc buổi tối sẽ trở vê Tĩnh Viên, mà mỗi lần đi làm hay tan ca đều do Dư Phi đưa đón, Thương Đình Lập mới yên tâm rời đi.
Nhưng Thương Đình Lập sắp xếp ổn thỏa cho bên phía Sầm Dao, lại không ngờ Thương Ly Viễn lại đánh úp anh. “Ba ơi, cứu con! Hu hu...” Thương Đình Lập vừa ra khỏi phòng làm việc của Sầm Dao thì Thương Ly Viễn gọi điện thoại đến, trong điện thoại Thương Hựu Nhất khóc lóc thảm thiết.
“Ba muốn làm gì?” Thương Đình Lập tức giận hét lên trong điện thoại, thật không ngờ Thương Ly Viễn lại mang Thương Hựu Nhất đi: “Nó là cháu trai của ba đó.” “Đình Lập, ba sẽ chăm sóc tốt cho Hựu Nhất, khoảng thời gian này con tạm thời không thể gặp Hựu Nhất.
An tâm chuẩn bị lễ đính hôn của con với Điền Điềm đi.” Thương Ly Viễn lạnh lùng nói trong điện thoại, ông cũng là bất đắc dĩ thôi, nhìn ra cậu nhóc khóc đến làm người ta rơi lệ ngoài sô pha, Thương Ly Viễn cũng cảm thấy đau lòng. Lúc đầu ông ta cũng là bị ép cưới mẹ của Đình Lập như thế này, nhưng cuối cùng cũng may ông ta có nãng lực cưới được người mình yêu, vì chuyện này mà Đình Lập gân như đã đoạn tuyệt quan hệ với ông ta, đừng mong anh có thể hiếu được những đạo lý ông ta nói, hơn nữa Thương Đình Lập cũng là con ông, tuy răng quan hệ cha con của họ rất căng thẳng nhưng mà ông vẫn luôn quan tâm Thương Đình Lập.
“Sao ông không nói cho Đình Lập biết ông là vì bảo vệ Hựu Nhất?” Kiều Dục Mẫn thấy Thương Ly Viễn cúp điện thoại thì đi đến trước mặt ông đau lòng hỏi. “Có những chuyện bà không hiểu đâu, gần đây chăm sóc Hựu Nhất cho tốt” Thương Ly Viễn dặn dò thêm mấy câu rồi rời đi.
Kiều Dục Mẫn nhìn Thương Hựu Nhất uất ức ngồi khóc trên sô pha, trong lòng có đủ mọi cảm xúc, vì sao đứa trẻ này không hề có chút quan hệ máu mủ nào với bà, nhưng đứa con gái nhỏ dịu dàng gọi bà là mẹ trong ký ức lại có khuôn mặt giống Hựu Nhất như đúc vậy. Lúc này đây bà thật sự rất muốn ôm nhóc. “Hựu Nhất, bà đưa cháu đi ngủ được không?” Kiều Dục Mẫn đi đến trước mặt Thương Hựu Nhất đưa tay bế nhóc, không ngờ nhóc lại ngoan ngoän để bà bế lên.
“Bà nội, nhìn bà thật giống Tiểu Dao.” Mặt Thương Hựu Nhất vẫn đầy nước mắt. Nhớ đến Tiểu Dao trong lòng nhóc càng úy khuất, không biết Tiểu Dao có nhớ mình không, bây giờ nhóc rất muốn có thể lập tức nhìn thấy Tiểu Dao. Nghe thấy lời của Hựu Nhất, Kiều Dục Mẫn khựng lại, “Tiểu Daơ”. Bà lặp lại cái tên này một lần nữa, đứa trẻ này thích cô Sao.
Lại nói đến Thương Ly Viễn sau khi ra khỏi nhà thì đi đến nhà Điền Ông Hoa.
“Bác trai.” Điền Điềm cười tươi như hoa mời trà Thương Ly Viễn, bây giờ cô ta biểu hiện của cô ta khiến Thương Ly Viễn có mấy phần ghét bỏ, ông vốn cho rằng Điền Điềm là người con gái tri thư đạt lễ, dịu dàng chu đáo, không ngờ cô trong lòng cô ta lại thâm độc như vậy. “Bác trai, bác yên tâm, sau khi còn và Đình Lập ở bên nhau sẽ không bạc đãi Hựu Nhất đâu.” Đương nhiên Điền Điềm nhìn ra sự bất mãn của Thương Ly Viễn, nhưng mà mấy thứ này cô ta không để tâm, bây giờ cô ta đang chờ Thương Ly Viễn đến cưới mình. “Chuyện lần trước cô cũng biết là do cô tự làm tự chịu, tôi đã đồng ý hôn ước của cô và ĐÌnh Lập rồi, không ngờ cô lại dùng phương thức đó, lẽ nào cô không biết ĐÌnh Lập ghét nhất bị người ta giở thủ đoạn sao?" Thương Ly Viễn càng nói càng tức giận,nhớ đến việc hôm đó dọa đến Hựu Nhất ông lại càng không kìm được tức giận.