**********
Lúc này cô không muốn ở lại đây chút nào, chỉ bước lên xe Bộ Tử Ngang. Sau đó, hạ kính xe xuống: "Chúng ta đi thôi."
Bộ Tử Ngang khẽ gật đầu với Thương Đình Lập: "Chủ tịch vậy chúng tôi đi trước. Gặp lại
Thương Đình Lập chưa nói gì, Bộ Tử Ngang đã xoay người lên xe.
Đến khi xe của Bộ Tử Ngang rời đi, vẻ mặt của Thương Đình Lập mới lạnh xuống, như phủ một tầng băng giá.
Khương Oánh Oánh nhìn đến ngày người.
Xem ra, hôm nay chủ tịch Thương tức giận rồi!
Dao Dao tiêu rồi! Bữa cơm này, tâm trí Sâm Dao không hề chủ tâm ăn, trong đầu luôn hiện lên một hình bóng.
Bộ Tử Ngang thương cảm, gọi một chai rượu vang. Sầm Dạo vốn không muốn uống rượu, nhưng tâm tình cô không vui, nên uống một ly
"Sầm Dạo, tôi xin lỗi cô." Bộ Tử Ngang lắc nhẹ ly rượu, chạm vào ly của cô.
Sâm Dao thu hồi tâm tình, nhìn người đàn ông trước mặt, lạnh nhạt đáp: "Anh không cần xin lỗi tôi, tôi không trách anh, đây là con đường tôi tự chọn.
"Không trách tôi?” Bộ Tử Ngang cười tự giễu.
Anh ta thà rằng Sầm Dạo hận anh ta, giận anh ta, chí ít, điều này chứng tỏ trong lòng cô còn có anh ta. Bộ Tử Ngang buồn bã uống cạn ly rượu, nói: "Không trách thì tốt. Qua một khoảng thời gian, tôi sẽ kết hôn với Du Mộng Nhị. Đến lúc đó, anh có thể đến tham dự lễ cưới của chúng tôi.”
Sầm Dạo không đáp lời.
Hôn lễ thế này, cô đương nhiên không thể tham gia. Cô đi làm gì, thêm người thêm phần náo nhiệt? Hay là chọc tức cô dâu?
Bộ Tử Ngang lại tự rót cho mình một lỵ, nhìn Sầm Dạo. "Sầm Dạo, cô nói thật với tôi đi, cô kiên quyết lý hôn với tôi như vậy, có phải là có người bên ngoài rồi? Nếu như người đó không phải là Thương Ngộ thì là ai? Anh ta làm gì? Đối với cô thế nào?"
Sầm Dao đứng lên: “Tôi đi thanh toán" Nhưng vừa đứng lên đã bị Bộ Tứ Ngang kéo tay lại
"Nói thật với tôi khó đến vậy sao?
Sầm Dao rút tay khỏi tay anh ta “Tôi ly hôn với anh, không có quan hệ gì với người khác hết. Bất luận là có tồn tại người bên ngoài không, tôi và anh cũng đã đi đến đường cùng rồi. Hoặc là nói, thật ra giữa chúng ta, từ đầu chưa từng có bắt đầu! ít nhất, tôi chưa từng yêu anh mà anh cũng chưa từng yêu tôi.”
Ảnh mặt Bộ Tử Ngang đau đớn. "Nhưng tôi yêu cô!”
“Đây không phải là yêu, nỗi buồn của anh chẳng qua là không có được nên không can tâm, anh không thâm tình như anh tưởng đâu.”
Sâm Dạo nói xong, xoay người đi thanh toán. Bộ Tử Ngang ngốc tại cho, suy nghĩ những lời cô nói.
Sầm cầm tiền đi thanh toán, nhưng thu ngân lại nói: "Thưa cô, hóa đơn của các vị đã có người thanh toán
Sầm Dạo hơi bất ngờ.
Bộ Tử Ngang đã đi qua, hỏi: thanh toán vậy? Bạn của cô sao?
Ban?
Trong đầu Sầm Dạo xuất hiện một hình bóng.
Cô vô thức nhìn quanh nhà hàng, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Là anh sao?
Nhưng sao anh có thể theo đến chỗ này chứ? "Là một quý ông, đã quẹt thẻ đen" Thu ngân nói.
Thẻ đen biểu thị thân phận của người thanh toán không phải là người thường, trong lòng Sầm Dạo đã hiểu rồi.
Bên này, Bộ Tử Ngang vẫn đang lúng túng, nghĩ xem là người bạn nào của anh ta.
Hai người cũng không bận tâm về chuyện này lâu, Bộ Tử Ngang đưa Sam Dao vê Nhã Uyen. Sam Dao xuống xe, nói với anh ta. "Chín giờ sáng mai, chúng ta gặp ở cổng cục dân chính. Mang theo sổ hộ khẩu và chứng minh thư là được rồi."
Sắc mặt Bộ Tử Ngang ảm đạm, nhưng cũng chỉ gật đầu.
Sâm Dao không dừng lại lâu, xoay người đi vào tiểu khu Nhìn theo bỏng lung đó, giống như không muốn mình ở lại, Bộ Tử Ngang nhấn ga, lái xe rời đi thật nhanh.
Cả một đường Sầm Dạo tâm sự trùng trùng.
Rõ ràng ngày mai là ly hôn rồi, nhưng lúc này trong lòng dường như không phải là niềm vui được tự do.
Như thể vừa thoát ra khỏi một cái lồng thì lại tự đưa mình vào một mê cung.
Đột nhiên có hai luồng sáng chiếu thắng vào lưng, Sầm Dạo vô thức quay đầu
Vừa quay người, ánh sáng chiếu vào mặt chói lòa khiến cô phải đưa tay cản lại. Nhưng chiếc xe trước mắt vẫn khiến cô sững sờ.
Lúc này, ngồi ở vị trí lái xe không phải tài xế, mà là Thương Đình Lập
Anh không tiến quá gần, cách cô mấy mét, dừng xe lại.
Ngôi trên xe, anh mắt nhìn thẳng vào cô. Ảnh mắt đó, giống như có áp lực to lớn, đè nặng tim Sầm Dao.
Cô vô thức cảm thấy ấm ức, cũng đứng đó, đối mặt với anh, không hề cử động.
Điện thoại reo lên.
Thương Đình Lập ngồi trong xe, tai đeo tai nghe bluetooth.
Sâm Dao nhìn chữ "Thương nhấp nhảy trên màn hình, không do dự bắt máy.
"A lô.” Cô lên tiếng trước. Bên kia điện thoại người đàn ông trầm mặc
Thông qua điện thoại có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của anh.
Sầm Dạo chờ một lúc, mím môi thì thâm: “Nếu anh không nói gì, vậy em cúp máy đây.
"Cơm tối ngon không?” Cuối cùng anh cũng lên tiếng, giọng điệu nghe không ra là vui hay buồn.
Sầm Dao khẽ đáp: “So với mỳ ở sân bay thì ngon hơn nhiều.
“Cố ý chọc giận anh?" Thương Đình Lập nhưởng mắt.
Sầm Dạo bĩu môi: "Không dám."
Ngừng một lát lại nói: "Trễ thế này chủ tịch Thương còn có yêu cầu gì khác không? Nếu không có thì em đi trước đây." Giọng điệu của cô hơi xa cách.
"không cảm ơn anh sao?" Thương Đình Lập xuống xe. Chân anh rất dài, đi mấy bước đã đến trước mặt cô.
Sầm Dao cầm điện thoại, nhìn anh: “Cảm ơn anh cái gì?”
“Đã hào phóng mời em và chồng em ăn tối như vậy, lẽ nào không thể nhận được một tiếng 'cảm ơn' của em à?” Lúc nói lời này, giọng điệu ôn hòa đã thay đổi, sắc mặt trở nên lạnh lùng hơn. Anh cũng điện thoại, cất vào túi, ánh mắt chăm chú nhìn cô, mang theo vài phần chiếm hữu.
Sầm Dao cũng cất điện thoại: "Vậy lần sau em sẽ mời chủ tịch Thương và vợ sắp cưới một bữa. Lúc nào hai người cần tìm người thanh toán, cứ gọi điện thoại cho em, em lập tức đến ngay" Bị lời nói của cô khiêu khích, vẻ mặt Thương Đình Lập không vui
Cánh tay dài kéo cô vào lòng, tay kia nâng căm cô lên: "Anh có một cách trả ơn tốt hơn, có muốn thử không?”
Đến lúc này, Sầm Dao mới thật sự nhìn kỹ anh.
Mấy ngày không gặp, anh vẫn quyến rũ mê người như vậy. Trên người ngoài mùi hương nhàn nhạt còn có mùi thuốc lá. Nhìn dáng vẻ, vừa rồi anh hút không ít thuốc.
Sầm Dạo cảm thấy mình vô phương cứu chữa rồi.
Mùi thuốc lá này, nếu là trên người người khác, cô sẽ cảm thấy rất khó chịu. Nhưng lúc này tỏa ra từ người anh, một chút cũng không thấy phản cảm. Ngược lại, còn cảm thấy giống như một loại hoocmon.
Có thể kéo người ta xuống vực sâu, không thể thoát ra.
Tâm trạng không thể kiểm soát khiến cô khó chịu.
"Em không muốn thử." Cách anh quả gần, Sầm Dao chỉ cảm thấy nguy hiểm, cô quay mặt đi: “Chủ tịch Thương, xin anh buông em ra!"
Thương Đình Lập không những không buông tay, ngược lại còn ôm cô chặt hơn.
“Tình cảm của hai người trở nên tốt thế từ khi nào vậy?” m thanh trầm thấp của Thương Đình Lập rơi vào tại cô.