Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 154: Chương 154: Đừng bị thương 




Mưa càng lúc càng lớn, bầu trời tối đen, thỉnh thoảng còn có sấm chớp. Lúc âm thanh đi đùng vang lên, Sầm Dao đang ở trên lưng Thương Vân run lên.

“Dao Dao, chị sợ sấm à?” Ngữ khí của Thương Vân mang theo chút hoài nghi cùng trên chọc, lúc này hỏi cô chẳng qua là muốn chuyển hướng chú ý của cô thôi.

“Một chút thôi, sao hả, con gái sợ sấm hiếm thấy lắm sao?” Sầm Dao bối rối, một tay cô nằm chặt lấy chiếc áo sơ mi ướt đẫm của Thương Vân, như thể muốn đè nén nỗi sợ trong lòng lại. Ở hướng Sầm Dao không nhìn thấy, Thương Vân khẽ cười, khuôn mật có chút quy dị, mưa nhỏ giọt từ trên tóc anh ta, từng giọt từng giọt rơi xuống khuôn cằm gợi cảm.

Từng giọt nước tinh nghịch như ngọc dính trên cằm, muốn rơi lại không rơi xuống được.

“Chị đấy, không cần miễn cưỡng, cứ cho là sợ thật thì tôi cũng không cười chị đâu.” Thương Vân vươn tay vẹt mấy thân cỏ dài cản đường, thỉnh thoảng lại chú ý đến Sầm Dao ở sau lưng, thấy sắc mặt của cô càng lúc càng yếu ớt nhợt nhạt thì trong lòng không khói lo lắng.

Lúc đầu, anh ta vốn không nghĩ đột nhiên sẽ đổ mưa to. Thôn nhỏ kia cũng là đàn em của anh ta phát hiện ra, anh ta không quen thuộc với nơi này.

Ai mà biết thời tiết ở đây lại tệ như vậy chứ. Sầm Dao không hề phán bác lại anh ta, chỉ hắt hơi một cái.

Thương Vân nghe thấy, trong lòng càng lo lắng hơn, đường xuống núi vẫn còn dài, mưa lại đang to thế này, lúc này vốn không thể về lại thôn nhỏ được.

Anh ta nhìn trái nhìn phải. Lúc ở trong thôn nhỏ, anh ta có nghe người lớn tuổi nói, trên núi có những hang động nhân tạo, trước đây họ gặp phải mưa to trên núi đều là trú ở đó nghỉ ngơi. Sầm Dao phát hiện Thương Vân đột nhiên đổi hướng, cất tiếng mang theo giọng mũi nghi hoặc hỏi: “A Vân, cậu muốn đi đâu vậy, đây không phải đường xuống núi mà, không phải cậu lạc đường rồi chứ.”

Cô vỗ vỗ vai anh ta, sợ anh ta sẽ không nghe thấy giọng cô nói. “Chúng ta không xuống núi được, tôi vừa thấy ở gân đây có hang núi, đi một lát là đến rồi.” Thương Vân vừa nhìn thấy hang núi đó, bước chân sải càng lúc càng lớn, nhưng cũng không quên giải thích với Sầm Dao trên lưng. "Ừm.” Sầm Dao khẽ đáp lại.

Cô ngửa cổ nhìn, thấy trời mưa càng lúc càng to, nghĩ rằng đường xuống núi vẫn còn xa, tuy rằng là lần đầu tiên trú lại trong hang núi nhưng mà có thể qua được nguy hiểm là tốt rồi.

Mà lúc này đây Thương Đình Lập ở thôn nhỏ cũng bị con mưa lớn cản đường. Bởi vì mưa thật sự quá lớn, nhiều cây lớn đều ngã đổ.

Không lệch chút nào, ngã ngay đúng giữa đường. “Mộc Sơn, chúng ta vẫn có thể lên núi chứ?” Thương Đình Lập hỏi người lái xe, ánh mắt anh hiện lên tia lo lắng.

Thời tiết xấu thế này làm cho tâm tình lo lắng của anh càng thêm ảo não, trong lòng anh luôn có cảm giác bất an, thời gian càng trôi đi, sự lo lắng càng trở nên mãnh liệt. “Chủ tịch Thương, anh chờ một lát” Mộc Sơn là người Phí Dực Môn, cũng là người dẫn đường.

Phi Dực Môn đã rất lâu không nhận nhiệm vụ rồi, bởi vì thầy của bọn họ đã rửa tay gác kiếm từ lâu, cho nên bình thường cách anh em đều rời đi, dù sao trước khi thầy bọn họ rời đi cũng đã sắp xếp cho mỗi người công việc đàng hoàng, cũng vì muốn sau khi rời khỏi Phi Dực Môn, mọi người đều có cuộc sống bình thường.

Lần này, khó có được thầy bọn họ lại phân phó, trong lòng anh em đều rất vui vẻ. Tuy rằng chỉ vì muốn tìm một người. Không giống như trước đây, có thể dãn gân cốt, đao to búa lớn làm việc. Nhưng mà ai biết được, chuyện đơn giản thế này, lại tìm lâu đến vậy mới tìm được chút tin tức không biết là thật hay giả.

Dù sao cũng không ai tận mắt nhìn thấy thứ đồ trong xe đó, cũng không biết người phụ nữ đó rốt cuộc có ở trong xe hay không. Tất cả nói không chừng chỉ là phỏng đoán, rất có khả năng sẽ phí công vui mừng một phen.

Bây giờ lại gặp phải thời tiết ma quy thế này, người còn chưa tìm được, còn có khả năng bị chặn đứng giữa đường, nghĩ đến đã nhiều năm như vậy thầy bọn họ mới giao cho nhiệm vụ đầu tiên, thì lại thất bại trong tay anh ta, Mộc Sơn bèn tính toán, cho dù có bị mưa xối cho ướt sũng cũng phải dời cái cây cản đường kia đi.

Mộc Sơn xuống xe, trong tay anh ta không có ô, trực tiếp đi trong mưa lớn. Hai hàng cây bên đường là cây mới, chưa được mấy näm, gặp phải trời mưa to thế này, bị ngã không ít.

Mộc Sơn xắn tay áo lên, cánh tay rắn chắc như đại thụ. Nín thở, trực tiếp ôm cái cây gần nhất lên. Khương Húc Đông ngồi trên xe phía sau cau mày nhìn động tác của Mộc Sơn, anh nới lỏng tay áo, muốn đi xuống giúp. Mà Khương Oánh Oánh ngồi ở ghế phụ lái nhìn thấy Mộc Sơn ở bên ngoài tay không di chuyển thân cây nhẹ nhàng đơn gián như nhấc một viên gạch thì mặt trà đầy kinh ngạc.

Nhưng khi anh trai nhà mình mở cửa xa muốn ra ngoài giữa trời mưa to thì lại giữ chặt tay anh không buông. “Anh, bên ngoài mưa rất to, anh đi ra làm gì?” Khương Oánh Oánh kéo chặt tay Khương Húc Đông, như thể nếu anh không cho cô một lý do hợp lý thì có chết cô cũng không buông tay ra.

Mặt Khương Húc Đông có chút bất lực, tuy rằng anh rất vui khi Khương Oánh Oánh lo lắng cho an nguy của anh thế này, nhưng nghĩ đến Thương Đình Lập đã mất tin tức của Sầm Dao mấy ngày rồi, bây giờ khó khăn lắm mới có được tin tức của cô, lại bị chặn lại giữa đường, chỉ e trong lòng đã gấp như lửa đốt rồi.

Anh chỉ đè tay lên bàn tay đang giữ chặt tay anh của Khương Oánh Oánh, nhẹ giọng giải thích với cô: “Oánh Oánh, anh chỉ xuống giúp thôi, bây giờ chúng ta bị chặn giữa đường, Sầm Dao sông chết còn chưa rõ, nếu như không đi nhanh lên, chỉ e cô ấy sẽ gặp nguy hiếm, hơn nữa, không chỉ mình anh xuống."

Anh hướng mất ra ngoài. Khương Oánh Oánh vô thức nhìn sang. Chỉ thấy người lúc đầu mặc một thân u phục là Thương Đình Lập đã cởi áo khoác ngoài, cũng đang dời cây ở bên ngoài.

Khương Oánh Oánh nhất thời ngại ngùng kéo tay anh trai, cô đã buông tay, chỉ là lúc anh cô mở cửa, đi ra ngoài, không quên lo lắng nói một câu: “Anh, lúc anh dời cây thì phải cẩn thận đấy, tuyệt đối, tuyệt đối đừng để bị thương” Khương Húc Đông cưng chiều mỉm cười, vẫy tay với cô, nói bằng khẩu hình.

Khương Oánh Oánh ngồi trong xe bĩu bĩu môi, tức giận nói: “Anh là đồ ngốc ấy, cả nhà anh là đồ ngốc” A, cô nhanh chóng nhận ra, cô cũng là một người trong cả nhà anh, nhất thời cảm thấy mình thật ngu ngốc. Sức lực của ba người có thể bì được với một người khổng lồ. Tuy rằng cây bị ngã rất nhiều, nhưng có nhiều người cùng dọn nên chỉ một lúc con đường phía trước đã trở nên sạch Sẽ.

Thấy cả con đường lớn đã được dọn sạch sẽ, Thương Đình Lập vỗ vỗ vai Khương Húc Đông và Mộc Sơn, nói: "Cảm ơn.” “Là anh em thì không cân nói mấy lời này, mau lên xe đi, cơn mưa này vốn không dừng lại đâu, vẫn nên mau chóng lên đường đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.