“Tôi nhớ, trước giờ chưa từng quên”
Giọng nói thản nhiên của Khương Húc Đông đột nhiên vang vọng trên đường phố gân như yên lặng.
Rõ ràng giọng nói rất nhẹ, lại như một quả bom trực tiếp nổ vang trong thế giới của Khương Oánh Oánh.
Cô ấy cảm thấy dường như thế giới yên tĩnh trước mắt đang chấn động, nếu không thì sao cô ấy có thể nghe thấy lời nói hoang đường như thế.
Phải, sao có thể không hoang đường được chứ.
Anh nói, trước giờ chưa từng quên.
Nói cách khác, chuyện thân cận giữa anh và người khác kia không phải là chuyện bất đắc dĩ sau khi mất trí nhớ, mà là một vở kịch.
Chỉ có mình cô ấy chìm đắm trong đó.
Không nói đương sự nghe vậy sẽ có cảm tưởng gì, Sầm Dao là người đứng xem mà cũng muốn bùng nổ theo.
Sao có thể có người quang minh chính đại nói dối tổn thương người khác mà không chút áy náy như vậy chứ.
Khương Húc Đông vừa nhìn vẻ mặt của hai người thì biết họ đã hiểu lầm.
Anh ta không để ý Sầm Dao, dù sao từ đâu tới cuối chuyện này cũng không liên quan gì tới cô, anh cũng không cần giải thích với cô.
Nhưng Oánh Oánh lại khác, anh không thể để cô hiểu lầm anh.
Anh ta bước tới vừa bước, bất ngờ vươn tay kéo tay Khương Oánh Oánh.
“Đi theo anh.”
Giọng nói hơi ra lệnh.
“Không”
Con ngươi linh động của Khương Oánh Oánh hoàn toàn trở nên lạnh lão, móng tay sắc nhọn ra sức bươi móc lòng bàn tay anh ta, mơ hồ cộng thêm máu bắt đầu chảy ra từ lòng bàn tay anh, nhưng anh ta vẫn bất động như cũ.
Anh ta không thể buông ra được, trái tim của anh ta nói, nếu buông tay thì họ sẽ không còn cơ hội nào.
Anh gần như là khẩn cầu nói lại lần nữa: “Oánh Oánh, nghe anh giải thích, đừng ngay cả một câu cũng không nghe mà đã trực tiếp nhận định anh như vậy”
Sầm Dao vẫn chưa hoàn hồn vì hành động đột ngột của anh ta, đợi tới khi cô tỉnh táo lại thì Oánh Oánh đã bị anh giữ lại.
Sầm Dao muốn tiến tới cướp người l.
Một chiếc xe thể thao dừng trước mặt họ.
“Dao Dao”
Thương Đình Lập đột nhiên xuất hiện, từ trong xe bước xuống gọi.
“Anh tan làm sớm thật”
Đổi với việc cô lại dính vào chuyện tình cảm cuộc sống của Oánh Oánh, Sầm Dao tỏ vẻ hơi chột dạ, ánh mắt nhìn Thương Đình Lập hơi né tránh.
Dù sao cô đã nói rất nhiều lần rằng sau này sẽ không dính vào nữa, nhưng không có lần nào làm được.
Thương Đình Lập nhìn thấu sự chột dạ của cô liên vẫy tay: “Tới đây.”
Sầm Dao rất muốn cương quyết không đi qua đó, nhưng vì lý lẽ không ở chỗ cô nên đành từng bước một bước qua.
Thấy Dao Dao ngoan ngoãn nghe lời, Thương Đình Lập chỉ cảm thấy trái tim anh đã tan chảy trước dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí này của cô.
Thương Đình Lập lặng lẽ xoa đầu cô, cúi người kề sát tai cô nói: “Chuyện của họ thì để họ tự giải quyết, chúng ta về thôi”
“Nhưng...”
Sầm Dao chưa kịp nói hết câu đã bị anh trừng mắt.
Cô lập tức hoảng loạn, đối mặt người quan tâm, cô vẫn luôn mềm nắn rắn buông.
“Không thích về nhà, vậy chúng ta đi đón Hựu Nhất tan học đi”
Bất tri bất giác, Hựu Nhất đã khai giảng mấy ngày, hiện tại vừa từ học sinh tiểu học thành một học sinh trung học lớp sáu, trực tiếp xin nội trú.
Hiện tại, rất nhiều học sinh trung học ở nội trú, vì vậy Thương Đình Lập cũng không ngăn cản.
Tuy Hựu Nhất sớm biết trung học nên học cái gì, nhưng Thương Đình Lập không muốn can thiệp vào tiến độ đi học bình thường của cậu nhóc, để nhóc ấy bỏ qua những kiến thức sớm biết mà nhảy lớp, sớm gia nhập thế giới người lớn.
Ba năm trước, lúc chưa tìm được tung tích của Sầm Dao, anh ép cậu nhóc trưởng thành, dẫn nhóc ấy theo bên người, nhìn thấu tất cả mặt tối của thương trường.
Không phải khoảng thời gian đó vì thân thế đau ốm rất nghiêm trọng, anh lo bản thân không chịu được mà ngã xuống như vậy, Nguyên Thịnh cũng không có người có thể kế thừa.
Muốn dạy cậu nhóc tất cả, lại chỉ nhận được sự nổi loạn của nhóc ấy.
nếu không phải như vậy, lúc đó anh cũng sẽ không dẫn cậu nhóc đi Italia, muốn cố gắng xoa dịu quan hệ của hai người.
Phải biết rằng, chuyện hợp tác thể vội vàng manh động, nếu không phải vì Hựu Nhất thì sao anh lại tới Italia chứ.
Chỉ không ngờ rằng, anh sẽ gặp lại Dao Dao ở nơi đó.
Có lẽ mọi chuyện trên thế giới này đã được định trước từ lâu.
“Đi đón Hựu Nhất sao?”
Suy nghĩ của Sầm Dao thoáng chốc đã bị anh đánh lệch khỏi quỹ đạo.
Cô nhớ tới vài ngày nay, trong nhà vô cùng yên, cũng không biết Hựu Nhất ở trường thế nào, quả thật nên đi thăm cậu nhóc một chút.
Thương Đình Lập thấy cô đã mềm lòng bèn kéo tay cô nhét vào xe.
Mãi đến khi Sầm Dao phản ứng lại, mới phát hiện cô vậy mà lại bị anh lừa, nhưng người đã ở trên xe, cũng không thế khiến anh dừng xe lại, cô chỉ có thể im lặng nhìn phong cảnh lướt nhanh ngoài cửa sổ.
Trong lòng Sầm Dao có chút lửa giận bị kìm nén, mà ngọn lửa này sinh ra từ lúc Khương Húc Đông nói anh ta chưa từng mất trí nhớ.
Sầm Dao nghĩ, nếu Khương Húc Đông chưa từng mất trí nhớ, vậy Thương Đình Lập có biết chuyện này không.
Nếu biết, anh lại đóng vai trò gì trong vở kịch này.
Cô nhất định phải hỏi rõ mới được.
Khi xe dừng lại đợi đèn đỏ.
Sầm Dao trực tiếp đặt câu hỏi: “Đình Lập, anh thành thật nói cho em biết đi, có phải anh đã biết Khương Húc Đông giả vờ mất trí nhớ không”
Thương Đình Lập đã biết Sầm Dao sẽ hỏi như vậy nên cũng không giấu diếm cô mà nói thẳng: “Không phải, anh chỉ biết sớm hơn các em một chút thôi, trong bữa tiệc sinh nhật ông nội Ngôn Phong”
Sầm Dao suy nghĩ cẩn thận một lát, không chút phát hiện lúc đó xảy ra chuyện gì, vậy mà lại khiến Thương Đình Lập có thể đoán được Khương Húc Đông giả vờ mất trí nhớ.
“Vậy sao anh không nói cho em biết”
Nếu biết sớm một chút, cô có thể sớm chút nhắc nhở Oánh Oánh.
Thương Đình Lập không cần nhìn mặt Sầm Dao cũng biết cô đang nghĩ gì.
Anh thở dài, cho dù đáy lòng cũng cho rằng lần này Húc Đông làm sai, nhưng là anh em, anh vẫn phải giúp anh ta một chút.
“Dao Dao, tuy em mất trí nhớ, không nhớ rõ chuyện giữa Húc Đông và Oánh Oánh, nhưng anh là người nhìn bọn họ cùng nhau đi từ ngày đầu tiên đến hiện tại, không có khả năng trơ mắt nhìn họ cứ như vậy phân tán”
“Anh như vậy là tiêu chuẩn kép.
Lúc anh cho rằng Khương Húc Đông mất trí nhớ cũng không giúp Oánh Oánh mà”
Sầm Dao không bị anh thuyết phục bởi vài ba câu như vậy.
Thương Đình Lập thở dài.
Anh biết nếu hôm nay không nói rõ ràng với Dao Dao, chỉ sợ Dao Dao sẽ oán luôn cả anh.
Sau khi thở dài, anh giải thích: “Dao Dao, em nói đúng.
Lúc đó, anh quả thật không giúp Khương Oánh Oánh, nhưng đó là vì anh cảm thấy nếu Húc Đông có thể quên đi, hai người họ thật sự tách ra thì tốt hơn ở cùng nhau.
Quan hệ lúc trước của họ, dù không nói thì mọi người đều biết, nhưng trong giới này của chúng ta, không ai không biết hai người họ là anh em.
Hai người họ muốn tới với nhau là chuyện không thể, trừ phi...