Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 296: Chương 296: Giấu gái đẹp trong nhà




Thương Đình Lập xem ảnh xong liền bỏ ảnh vào trong phong thơ lần nữa.

"Chuyện tôi tìm hiểu tin tức đến cậu cũng đã nhận ra, cậu nói coi kẻ địch còn không phát hiện ra sao? Mấy thứ này không phải là vì anh ta cố ý để lộ ra để làm loạn chúng ta đó chứ"

Ngôn Phong lập tức xấu hổ sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Tôi phải quấn lấy Nam Vũ mới hỏi được đó, cậu cũng biết tôi lo lắng cho lão Khương, Nam Vũ bị tôi quấy rầy chịu không nổi cho nên mới tùy tiện trả lời một câu"

Thương Đình Lập cười nhạo: "Chỉ tùy tiện nói một câu thôi?"

Ngôn Phong lập tức chột dạ, không dám nhìn vào hai mắt lão Thương, khẽ trả lời: "Được rồi, không phải chỉ một câu"

Thương Đình Lập đương nhiên biết anh rốt cuộc cũng không phải là đại ca của Phi Dực Môn, cũng không có cách nào dặn dò họ làm việc như Húc Đông, không phải ngày nào cũng ép buộc bọn họ muốn tình hình tin tức, nhưng lúc trước vì anh không muốn đế Ngôn Phong dính vào chuyện này, cố ý giả vờ giận anh ta, lại không ngờ rằng cấp dưới lại tự mình nói cho anh ta biết.

Bây giờ anh ta cũng đã dính vào chuyện này rồi, Thương Đình Lập đương nhiên cũng sẽ không khuyên nữa, chỉ nói hết toàn bộ những chuyện anh biết được cho Ngôn Phann Ngôn Phong nghiêm túc lên cũng nghe hiểu ý của anh: "Bây giờ chúng ta chỉ cần ép Bộ Tử Ngang ra ngoài là có thể bắt được kẻ chủ mưu của tất cả mọi chuyện"

Thương Đình Lập lắc đầu: "Không cần ép anh ta, đến lúc thì anh ta sẽ tự động xuất hiện, chuyện chúng ta có thể làm bây giờ chỉ có thể là chờ đợi"

Ngôn Phong cũng bị dáng vẻ không nóng không vội của lão Thương chọc đến rồi, nhưng anh ta cũng không nói nhiều nữa, ngược lại nói đến một chuyện khác: "Tôi nghe nói lần trước khi Khương Oánh Oánh ăn sinh nhật xong đã bị một con sói con quấn lấy, lão Thương, anh nói coi chúng ta có cần bảo vệ thức ăn dưới miệng của lão Khương trong khoảng thời gian anh ta bị mất trí nhớ không, đề phòng bị sói con ngoạm đi mất"

Thương Đình Lập không muốn xía vào, lập tức từ chối ngay: "Muốn đi thì cậu đi đi, tôi không có rảnh để đi chú ý đến cô ấy"

Ngôn Phong còn định khuyên, bên ngoài đã có người không nói tiếng nào đã đẩy cửa bước vào.

Hôm nay Sầm Dao mặc một bộ quần áo màu lam thướt tha mềm mại bước vào.

Ngôn Phong lập tức huýt sáo theo bản năng, cái chân đang thả lỏng của Thương Đình Lập lập tức đá sang, mắng thầm: "Lễ phép với chị dâu của cậu một chút"

Ngôn Phong lập tức đứng đắn lên.

Anh đã nói sao lão Thương lại đột nhiên giấu gái đẹp trong nhà chứ, thì ra vẫn là người cũ.

Lần trước sau khi bị mắng xong, Ngôn Phong cũng đi điều tra đầu đuôi câu chuyện đàng hoàng, sau khi biết được cô thật sự là Sầm Dao, chỉ là đi phẫu thuật thẩm mỹ, hơn nữa còn bị mất trí nhớ nên mới khác hoàn toàn so với trước kia.

Nếu để Ngôn Phong nói, lúc trước anh cũng chưa từng thích cô, anh vẫn luôn cảm thấy sâu trong xương cốt của cô có chút kiêu ngạo, nhưng anh không hề nhìn thấy cô có cái gì đáng để kiêu ngạo cả, thậm chí còn rất khinh thường cô, cảm thấy người phụ nữ này rất biết cách giả VỜ.

Tuy rằng sau này vì cô gặp chuyện mà mọi người đều nghĩ rằng cô đã chết.

Không ngờ rằng cô lại quay về lần nữa, Ngôn Phong cảm thấy cô đúng là khắc tinh của lão Thương.

Khổng chế được vui buồn giận hờn của anh.

Nhưng khi thấy Thương Đình Lập rõ ràng có sức sống hơn so với ba năm trước, anh lại thật lòng cảm ơn cô.

Cho nên lúc Sầm Dao bưng cà phê đến, Ngôn Phong lập tức đứng bật dậy, sau đó lễ phép khom lưng chào lớn: "Chào chị dâu, tôi là Ngôn Phong, là anh em được sủng ái nhất của lão Thương"

Cậu giới thiệu vẫn đầy tự luyến như trước.

Sầm Dao bị anh làm giật mình, cà phê nóng hổi cũng đổ ra ngoài một ít.

Thương Đình Lập lập tức lấy khăn tay trong túi áo ra cẩn thận xoa lên tay cô, vẻ quý trọng và đau xót trong mắt anh làm Ngôn Phong há hốc mồm.

Sầm Dao lại quen với anh thế này rồi, nhưng khi có người ngoài, cô không khỏi có hơi ngượng ngùng.

Nhỏ giọng lấm bấm: "Không sao, chỉ có chút cà phê cũng đâu phỏng được gì"

Thương Đình Lập ghét nhất việc cô không yêu quý bản thân, mở miệng nói ngay: "Nó làm bỏng tim anh"

Ngôn Phong nghe mà da đầu tê rần, da gà da vịt nổi lên đầy người.

Trong lòng điên cuồng spam "Má ơi".

Đây là lão thương lạnh nhạt chán ờm của anh ta đấy à? Mấy câu âu yếm này, anh ta cũng muốn cho anh một trăm like.

Ngôn Phong không hiểu sao bị dồn một họng thức ăn cho chó, cảm thấy anh ta đúng là quá cô đơn trống rỗng lạnh lẽo.

Nhưng chuyện này còn không phải chuyện làm anh ta đau lòng nhất.

Đau lòng nhất là Thương Đình Lập tiện tay đặt ly cà phê Sầm Dao bưng đến sang một bên, sau đó ôm ngang người vào phòng nghỉ của văn phòng, cửa phòng cũng không đóng chặt, Ngôn Phong bị gợi lên máu nhiều chuyện len lén bước sang đó nhìn thoáng qua.

Đã bị hình ảnh bên trong chói mù mắt.

Thương Đình Lập cầm bàn tay trắng nõn của Sầm Dao, dùng đôi môi an ủi từng chút từng chút một vết thương vừa bị cà phê phỏng.

Tình yêu giống hệt như kính ngưỡng kia, thật sự làm Ngôn Phong không thế chịu đựng được nữa, nâng chân chạy đi mất.

Ngay cả mấy câu nói cuối cùng anh định nói cũng quên mất.

Bởi vì Sầm Dao đột nhiên bị bỏng, trưa hôm đó Thương Đình Lập lập tức dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra thử, cũng may bác sĩ nói không có vấn đề gì, anh cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lúc Sầm Dao nói muốn về công ty, Thương Đình Lập lập tức từ chối.

Nói nghe cho hoa mỹ thì là tuy rằng bị bỏng không nặng, nhưng vì đế cho anh yên tâm, em vẫn nên về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.

Nghỉ ngơi thì cô còn có thể hiểu được, nhưng anh lại đi nghỉ ngơi cùng với cô là chuyện thế nào đây.

Sầm Dao nhìn Thương Đình Lập đang ngồi cạnh cô, vui tươi hớn hở trò chuyện, cảm thấy dạo gần đây anh càng ngày càng làm việc không nghiêm túc.

Không đợi cô nói cái gì, thím Mạc đột nhiên đi đến nói: "Cô chủ, bên ngoài có một người đàn ông muốn gặp cô, cậu ta bảo cậu ta tên Thương Vân"

Có rất ít người biết được sự tồn tại của Thương Vân, dù sao thì cậu gần như chưa từng xuất hiện trước mặt người nhà họ Thương lần nào.

Thương Đình Lập vốn còn đang tươi cười lập tức sa sầm mặt mày, mím môi, rõ ràng đang rất không vui.

Sầm Dao lại đứng dậy, cảm ơn thím Mạc: "Đúng là người quen của con, cảm ơn thím Mạc"

Sau đó định đi ra ngoài xem thử.

Thương Đình Lập lập tức đuổi kịp, còn chỉnh lại quần áo đang xuề xòa lại đàng quàng, đến lúc nhìn qua đầy khí thế mới bước nhanh lên trước.

Sầm Dao thấy anh đi cùng vẫn thấy hơi thắc mắc: "Đình Lập, anh đi theo em làm gi, Vân đến đây nói không chừng là có chuyện gì đó muốn nói với em, anh không cần phải căng thẳng đến vậy"

Câu cuối cùng còn hơi trêu chọc.

Thương Đình Lập lại dùng bàn tay to rộng năm lấy tay cô, mặt mày không vui nói: "Anh căng thẳng đó, dù sao cậu ta là một người còn độc thân mà cứ luôn đến quấy rầy người đã kết hôn mãi, đúng là có mục đích không đàng quàng."

Sầm Dao cũng rất bất đắc dĩ, nhưng thuyết phục anh là chuyện không thể nào, chỉ đành để anh đi theo sau.

Thương Vân đang đứng ở cửa đang định nhìn thấy Sầm Dao rồi sẽ chơi chiêu tình cảm, kéo gần lại mối quan hệ dần trở nên xa lạ từ sau khi về nước.

Không ngờ Thương Đình Lập cũng có mặt.

Đành phải thay đổi sang kế hoạch khác.

Thương Vân dịu dàng nói với Sầm Dao: "Dao Dao, anh Thương, đã lâu không gặp."

Chào Thương Đình Lập cũng chỉ là sẵn tiện mà thôi.

Nhưng mà đang ở địa bàn của người ta, Thương Vân đương nhiên sẽ không mất lễ phép đến thế.

Cho dù đã biết cậu và Sầm Dao không thể nào nữa, cậu cũng không để lại hình tượng xấu trong lòng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.