Lúc nãy Thương Đình Lập cũng đã bàn bạc xong xuôi hết tất cả mọi chuyện liên quan đến dự án với Ellis rồi. Lúc đứng ở ban công quay đầu lại lập tức nhìn thấy Sầm Dao chưa mang giày đã xuống đất.
Nhớ đến mấy hôm nay cơ thể của cô rất yếu ớt, anh đương nhiên rất khó chịu, hơn nữa nhìn mặt sàn bóng loáng kia, thâm nghĩ sau này nhất định phải trải thảm trong phòng, như vậy thì sau này khi cô đi cũng sẽ không thấy lạnh.
Nhưng bây giờ anh lập tức kéo cửa sổ ban công ra bước vào phòng. Sau đó ôm cô theo kiểu ôm công chúa, khoảng cách từ giường đến ban công cũng không xa. Cho nên sau khi anh đặt cô ngồi ở mép giường rồi, nhặt lên đôi giày xinh đẹp của cô lên, mang vào giúp cô. Sầm Dao cúi đầu, hai tay tách ra chống ở hai bên, cơ thể lười biếng hơi thả lỏng. Đây là hành động rất bình thường khi hai người ở bên nhau.
Cô đã bắt đầu quen thuộc với anh, quen đến mức đã cảm thấy rằng ở trước mặt anh có trang điểm hay không cũng không khác nhau gì cả.
Giữa nam và nữ, khi vừa mới rơi vào thời kỳ yêu nhau điên cuồng hoặc vừa mới bắt đầu yêu nhau lại cực kỳ chú ý những chuyện này. Sẽ đến ý xem hôm nay trang điểm có đẹp không, hôm nay mặc quần áo có đẹp không, muốn xem thử người kia có thích không. Tóm lại tất cả giống như một bé mèo con sau khi bị người ta sờ vậy, vừa muốn mẫn cảm dò móng vuốt ra cảm thụ ấm áp, rồi lại muốn lạnh lùng giữ vững khoảng cách.
Phụ nữ khi đang yêu hệt như một chú mèo, vừa mẫn cảm lại vừa đáng yêu rồi lại cực kỳ yếu ớt, nếu như không che chở cẩn thận sẽ cách ra xa.
Nhưng mà thời gian dài, phụ nữ lại giống như một đóa hoa phù dung trung thành, yên lặng tỏa ra hào quang riêng của chính mình, rồi lại có thể thấy được sự quan tâm của người khác dành cho cô. Sầm Dao cũng là như thế, cô được Thương Đình Lập chăm sóc quá nhiều, bây giờ cô đang dần thả lỏng như đang ở trong chính ngôi nhà của cô, hoàn toàn không còn vẻ lo lắng và sợ hãi như lúc ban đầu nữa.
Bây giờ chuyện duy nhất cô lo lắng có lẽ là khi nào Hựu Nhất sẽ tỉnh lại, cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Hựu Nhất sẽ không tỉnh lại.
Sau khi mang giày vào rồi, hay người đương nhiên phải rửa mặt xuống ăn sảng. Lúc dùng cơm, hai người đều là loại người không thích nói chuyện, đương nhiên cũng sẽ không nhắc đến một vài đề tài không thích hợp vào lúc này. Nhưng hành động gắp thức ăn cho nhau lại có thế rõ ràng nhìn thấy được sự ăn ý không cần dùng đến ngôn ngữ của hai người bọn họ.
Sau khi ăn xong, Thương Đình Lập lập tức có chuyện muốn nói, anh vừa kéo chiếc cà vạt vừa mới thắt xong, vừa hỏi Sầm Dao đang ôm gối hoàn toàn không có ý định ra ngoài ở đẳng kia: “Hôm nay em vẫn không đến công ty sao? Em còn định ở nhà cùng Hựu Nhất hả” Tuy rằng lời này mặt ngoài có chút ghét bỏ, nhưng trong lòng Thương Đình Lập đương nhiên không nghĩ như vậy.
Anh chỉ hy vọng cô sẽ có cuộc sống của riêng mình, vậy thì sự tự trách sẽ dần nhạt đi, nhưng cũng không hy vọng cô làm một người vẫn luôn dậm chân tại chỗ không tiến bộ. Trong lòng Sầm Dao vẫn không yên tâm về Hựu Nhất, nhưng mà cô cũng biết Thương Đình Lập nói rất đúng, cô không thể nào vẫn luôn làm con rùa rút đầu nhốt mình trong nhà, không đi ra ngoài được.
Cho nên cô buông gối ra, chạy về phòng.
Vài phút sau, cô lập tức thay một bộ quần áo thích hợp đã túm chặt lấy tay cô rồi. Dù sao Lê Thanh cũng là cấp dưới của cô rất nhiều năm, lại từ Bộ thị chuyển sang công ty hiện nay của cô, tình cảm của hai người đương nhiên những người bình thường không thể so được.
Nhưng trước kia Lê Thanh cứ thích kêu tổng thanh tra tổng thanh tra, bây giờ lại cứ gọi Chủ tịch Sầm Chủ tịch Sầm liên tục, tuy rằng rất lễ phép nhưng Sầm Dao vẫn không quen với xưng hô mới này. Cô giơ cánh tay chưa bị nắm lên, cười nhìn cô chào hỏi: “Nếu nhớ tôi đến vậy thì sau khi tan ca đi ăn cơm cùng tôi đi, còn nữa đừng gọi là Chủ tịch Sầm, nghe rất khó chịu”
Lê Thanh giật mình, đột nhiên có hơi khó hiểu, cô nhìn Sầm Dao đang cười tươi như hoa kia, chỉ cảm thấy có phải là trời còn chưa sáng cô vẫn còn đang nằm mơ không, tuy rằng lúc trước hai người ở cùng nhau rất tốt, nhưng mà nụ cười của Sầm Dao vẫn luôn mang theo chút rụt rè và khoảng cách.
Từ khi nào mà cô lại cười mềm mại đến vậy, giống hệt như một người vừa được bật công tắc vui vẻ vậy, làm người khác cực kỳ yêu thích.
Lê Thanh nghĩ cái này chắc chắn là sức mạnh của tình yêu rồi, nhớ đến anh Chủ tịch Thương cô gặp lần trước, cô không khỏi thầm gật đầu, so với thằng chồng trước khốn nạn của Sầm Dao thì Chủ tịch Thương vừa có tiền, vừa đối xử dịu dàng với Sầm Dao đúng là báu vật làm Thương Đình Lập nhíu mày lại rồi nhanh chóng thả lỏng, anh vẫn luôn nắm lấy tay Sầm Dao không buông, bây giờ đang chơi đùa ngón tay cô giống như là gặp được món đồ chơi gì đó rất thú vị vậy.
Giọng điệu lại lười nhác hờ hững nói: “Đừng để ý đến những người không quan trọng kia, bọn họ nghĩ cái gì, làm cái gì đều có anh ở đây hết, em chỉ cần ngoan ngoãn đứng yên cạnh anh, làm vợ của anh là được, Dao Dao, anh biết em đang lo lắng cái gì, nhưng mà đã nhiều năm rôi, anh cũng không còn là thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh nữa, anh biết rõ phải làm cách nào để vận hành công ty, nên sắp xếp người nhà như thế nào hơn bất kỹ ai, em đó, em cứ dùng cái đầu nhỏ như hạt dưa của em để suy nghĩ về công ty của em đi, nếu như còn chưa đủ để em suy nghĩ thì em có thể nghĩ đến những chuyện làm cho anh cảm thấy vui vẻ, chẳng hạn như mặc thêm bộ quần áo đẹp ở nhà cho anh ngắm”
Sầm Dao cạn lời, cô tốt bụng quan tâm anh, bị người này lạnh nhạt đánh ngược về cũng thôi đi, còn nói mấy mấy lời nói bậy bạ, khụ khụ, đúng thật là...
Sầm Dao lấy tay về, xoay đầu sang bên kia, không thèm để ý đến anh nữa. Mãi đến khi xuống xe, Sầm Dao cũng không thèm nói gì với anh nữa, nhưng Thương Đình Lập lại không muốn mất nụ hôn chào buổi sáng, phải lấy được nụ hôn chào buổi sáng của cô rồi mới cho phép cô đi
Lâu lắm rồi Sầm Dao không có đến công ty, cho nên khi Lê Thanh đang nghiêm túc xem tài liệu nhìn thấy cô hoàn toàn không thể tin vào mắt mình. “Woa, cuối cùng Chủ tịch Sầm cũng về rồi, lâu rồi không gặp tôi nhớ cô muốn chết” Lê Thanh đứng bật dậy, chân như lên dây cót, chạy cực kỳ nhanh, chỉ trong chớp mắt đã túm chặt lấy tay cô rồi.