Thương Đình Lập chờ đến khi Khương Oánh Oánh từ công ty chạy đến bệnh viện rồi mới rời đi. Khi Khương Oánh Oánh đến phòng bệnh nhìn thấy Sầm Dao đang nằm trên giường, gương mặt xinh đẹp tràn ngập lo lắng. Cô thấy Thương Đình Lập đang định rời đi, lập tức bước lên cản anh lại.
“Chủ tịch Thương, anh đúng là người giỏi nhiều việc bận mà, Dao Dao còn chưa tỉnh lại, anh đã đi mất, anh muốn khiến chị ấy tức giận sao?” Khương Oánh Oánh cũng biết hôm nay bọn họ sẽ đến nhà cũ của nhà họ Thương để dự tiệc, nhưng một người còn đang khỏe mạnh bây giờ lại nằm trên giường bệnh, cũng không biết Dao Dao ở nhà cũ đã bị ăn hiếp bao nhiêu nữa.
Chuyện này sao cô ấy có thể nhịn được chứ.
Thương Đình Lập bị Khương Oánh Oánh cản đường cũng không tức giận, anh biết Khương Oánh Oánh trách mắng anh cũng chỉ vì lo lắng cho Sầm Dao mà thôi. Bước chân vốn đang định nhanh chóng chạy về công ty chỉ đành phải tạm ngừng lại.
Anh kế lại đầu đuôi mọi chuyện cho Khương Oánh Oánh nghe.
“Thì ra là vậy sao?" Khương Oánh Oánh biết được đầu đuôi câu chuyện rồi, trong lòng cũng hơi ngượng. “Vậy có phải anh còn có chuyện gấp ở công ty không, nếu như có thì nhanh đi đi, chỗ này còn có tôi, tôi sẽ chăm sóc cho Dao Dao thật tốt” Khương Oánh Oánh vỗ ngực cam đoan.
“Cảm ơn cô” Thương Đình Lập nghiêm túc cảm ơn Khương Oánh Oánh, lời cảm ơn này của anh cũng không phải chỉ vì hôm nay cần cô đến đây chăm sóc Sầm Dao, càng nhiều hơn là cảm ơn cô vì đã không bỏ Sầm Dao cô đơn một mình vào những lúc cô đau lòng mất mát.
Nói về điểm này, anh biết rõ anh không thể bằng cô ấy. Khương Oánh Oánh chẳng qua chỉ là một người bạn của Sầm Dao, nhưng mà cô luôn luôn xuất hiện vào những lúc Sầm Dao cần cô.
Anh lại phải vì chuyện của công ty hoặc chuyện trong nhà mà thường xuyên bỏ rơi cô. Trong lòng Thương Đình Lập cảm thấy áy náy với Sầm Dao rất nhiều.
Nhưng trong lòng anh cũng không khỏi cảm thấy may mắn một chuyện, đó là may mà Khương Oánh Oánh không phải đàn ông, nếu không nói không chừng Sầm Dao còn sẽ thích cô ấy mất. Khương Oánh Oánh cũng không biết người đàn ông nhìn vô cùng nghiêm trang, khí phách ngời ngời đang đứng trước mặt cô bây giờ trong lòng đang suy nghĩ một chút chuyện vớ vẩn.
Trên mặt cô ấy hơi thẹn thùng lắc đầu. Thương Đình Lập còn lo lắng chuyện của công ty nên cũng không ở lại quá lâu, nhìn Sầm Dao đang nằm trên giường một cái thật sâu, sau đó mới chậm rãi rời đi. Lúc Sầm Hoàn và Vương Di Quân vào bệnh viện, vừa lúc gặp thoáng qua xe của Thương Đình Lập, nhưng mà Thương Đình Lập ngồi ở hàng ghế sau đang gọi điện thoại cùng với người khác, cho nên cũng không phát hiện ra bóng người quen thuộc ngồi trong chiếc xe khác. Nhưng Sầm Hoàn luôn cực kỳ để ý mọi chuyện liên quan đến Thương Đình Lập, gân như ngay lúc xe của anh xuất hiện đã biết ngay người ngồi trong xe là ai rồi.
Từ sau khi rời khỏi công ty, đã lâu lắm rồi cô ta chưa gặp lại anh. Tục ngữ nói, một ngày không gặp như xa ba năm.
Nhưng mà Sầm Hoàn lại cảm thấy, giống như cô ta đã rất lâu rất lâu rồi chưa từng nhìn thấy anh, lâu đến mức cô ta cảm thấy mỗi một ngày trôi qua cô ta đều sống rất cực khổ. Chỉ vào những lúc nghĩ về anh trong giấc mơ, cuộc sống này mới xem như vui vẻ.
Nhưng giấc ngủ ngắn như thế, cô ta nhớ anh đến vậy hoàn toàn chưa ngắm đủ. Vương Di Quân ngồi cạnh Sầm Hoàn, đương nhiên cũng nhìn thấy rất rõ mỗi một nét biến đổi trên mặt cô ta. Khi thấy cô chỉ mới nhìn thấy xe của Thương Đình Lập đã hoàn toàn ngơ ngác, giống hệt như tâm hồn thiếu nữ bị thất lạc, lập tức trợn trảng mät. Bà đột nhiên cảm thấy ánh mắt lúc nãy của bà đã sai rồi.
Cái người phụ nữ mê trai này thật sự đáng để bà tin tưởng, có thể làm Sầm Dao và Thương Đình Lập nảy sinh mâu thuẫn sao.
Bà thầm cảm thán trong lòng, nhưng thôi, bây giờ bà cũng chẳng cầu mong gì nhiều, dù sao chỉ cần có thể làm cho Sầm Dao và Thương Đình Lập cảm thấy chán ghét, cũng đã coi như đạt được mục đích của bà rồi. Vương Di Quân đẩy nhẹ Sầm Hoàn, lập tức đẩy cho ba hồn bảy vía cũng người phụ nữ này quay trở về.
Sau khi Sầm Hoàn hoàn hồn lại, thấy thím ba của Thương Đình Lập đang lo lắng nhìn cô ta, trên mặt lập tức hiện lên vẻ áy náy, luống cuống không biết làm gì nói: "Thím aa, xin lỗi, lúc nãy con đột nhiên nhớ đến một chuyện đau lòng cho nên mới mất tập trung, thật xin lỗi” Vương Di Quân rất thông cảm, vỗ tay cô ta an ủi, cười nói: "Dáng vẻ thế này của mấy người trẻ tuổi bọn con, lúc thím còn trẻ cũng không phải chưa từng thấy qua, lúc trước, lúc thím và ba của Thương Ngộ đang trong thời kỳ yêu nhau say đắm cũng giống thế này, một hai ngày không nhìn thấy nhau thì sẽ hồn vía lên mây, cho nên con cứ yên tâm, thím chắc chắn sẽ không chê cười con đâu” Vương Di Quân vừa nói xong, Sâm Hoàn đã xấu hổ đỏ bừng mặt, cô ta xoa mặt, thẹn thùng nói: “Rõ ràng như vậy sao?” “Đương nhiên” Hai người ngồi trên xe, con một câu thím một lời, chiếc xe đang ngồi, không biết đã ngừng lại từ lúc nào. Sau khi vào bệnh viện, Vương Di Quân cũng không vào thăm Sầm Dao cùng Sầm Hoàn. Dù sao tiết mục chuẩn bị đã sắp sửa ra mắt, bà cũng không có ý định tự bại lộ bản thân như vậy.
“Sâm Hoàn à, thím còn phải đi thăm con trai, không thể đi thăm chị con cùng con được rồi” Khi Vương Di Quân đến trước cửa phòng bệnh của Thương Ngộ rồi thì đột nhiên dừng chân, áy náy nói. "Không sao đâu thím ba, một mình con qua đó là được” Trên gương mặt dịu dàng của Sầm Hoàn hiện lên vẻ thông cảm, nhìn kỹ lại, có vài phân bắt chước nét mặt của Sầm Dao.
Vương Di Quân mỉm cười, sau đó làm như tốt bụng mà chỉ đường cho cô ta: “Chị con nằm trong phòng bệnh đầu tiên ngay ngã rẽ đằng kia, con đi qua đó là thấy được ngay, hôm nay đi cùng con thím cũng thấy rất vui, hi vọng có thể làm người nhà cùng con” Mặt bà đầy vẻ cảm thán nói. Lời này làm cho tâm trạng vốn không kiên nhẫn của Sâm Hoàn trở nên bình tĩnh lại.
Cô ta gần từng câu từng chữ thâm trong lòng: “Nhất định sẽ” Cô ta tin rằng một ngày nào đó, cô ta mới là người đứng cạnh Thương Đình Lập. Tất cả những điều này, thời gian sẽ từ từ chứng minh. Sầm Hoàn tận mắt nhìn thấy mẹ Thương Ngộ đi vào phòng bệnh rồi, trong lòng cô ta tuy rằng vẫn có chút tò mò không ngỡ Thương Ngộ cũng ở trong bệnh viện, nhưng cuối cùng trong lòng cô ta vẫn quan tâm chuyện của Sầm Dao hơn, không để ý đến bọn họ nữa, lập tức đi về phía phòng bệnh của Sầm Dao.
Trước khi bước vào phòng bệnh, cô ta còn cố ý làm mái tóc vốn được cột gọn trở nên hơi rối xù rồi mới bước vào.
“Chị, chị bị sao vậy, em lo cho chị lắm đó.” Giọng nói của Sầm Hoàn mang theo khàn khàn và lo lắng, làm cho người nghe cảm nhận được rõ rệt nỗi lo lắng trong lòng người phụ nữ này. Nhưng những lời này, khi người trong phòng bệnh nghe thấy, lại ngơ ngác quay đầu qua nhìn cô ta. “Sâm Hoàn, cô có bệnh không vậy” Khương Oánh Oánh trợn trãng mắt nhìn cô ta, lại vừa quay đầu lại lo lắng nhìn Sầm Dao nằm trên giường bệnh, thấy cô không hề có dấu hiệu tỉnh lại, chỉ hơi nhíu mày mới hơi thả lỏng một chút. “Sao cô lại ở đây” Tiếng nói của Sầm Hoàn rất lảnh lót, ít nhất đối với những người bệnh nằm trong bệnh viện này thì cũng đã xem như là đang làm ồn. Khương Oánh Oánh thở hổn hển, hơi tức giận.