Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 216: Chương 216: Một vừa hai phải 




Nhìn vẻ mặt 'em nói đúng chứ của Khương Oánh Oánh, Sầm Dao thật sự muốn tát cô một cái cho tỉnh. Cô không hiểu Oánh Oánh nghĩ gì, rốt cuộc thì suy nghĩ này của cô ấy từ đâu mà có vậy.

“Có phải em lại đọc mấy quyển tiểu thuyết kỳ lạ không? Đọc thì cũng thôi đi, em cũng không nên đem nó vào hiện thực như vậy chứ” Sầm Dao nhẹ nhàng chọc trán Khương Oánh Oánh, nhắc nhở cô ấy.

Khương Oánh Oánh xoa trán, bĩu môi, không vui phản bác: “Sao lại không thể đọc chứ? Dao Dao, em cho chị biết nhé, em đang đọc bộ truyện Người anh em của tôi thích tôï, rất hay đó. Câu chuyện trong đó ly kỳ khúc chiết, chắc chắn không máu chó, hay hơn mấy quyển truyện máu chó lúc trước gấp trăm lần”

“Đừng đừng đừng, một vừa hai phải thôi” Sầm Dao đã hoàn toàn bái phục, đúng lúc che miệng cô ấy lại khiến những lời còn chưa nói xong bị chặn lại hết. Nhìn hai người phụ nữ tụm lại nói nhỏ, Khương Húc Đông đi tới cạnh ba người anh em, thấy vẻ mặt họ không tốt lãm nên hỏi: ”Xảy ra chuyện gì vậy, sắc mặt cả đám đều khó coi, đen tới nỗi có thế làm mực viết”

Ngôn Phong trợn trắng mắt, bất đắc dĩ buông tay: “Còn không phải do đứa con ngoài giá thú kia của nhà họ Thương à. Chẳng qua chỉ là một cuộc triển lãm tranh, kiêu ngạo như đăng cơ hoàng đế vậy. Tôi còn đang nghĩ có cần cho cậu ta một chút đen đủi để cậu ta nếm thử chút không.”

Khương Húc Đông vừa nghe lời này, vẻ mặt tức khắc nghiêm chỉnh, khuyên nhủ nói: “Cậu đấy, đừng chọc cậu ta. Thương Vân thật sự không phải người dễ chọc. Mấy người chúng ta, ai một mình chọc cậu ta thì đoán chừng cũng phải nếm mùi thua thiệt. Nếu như tin lời anh em thì cậu thành thật giúp tôi.”

Ngôn Phong lộ vẻ tức giận, ngực phập phồng. Không phải chỉ là một đứa con ngoài giá thú, trừ tiên nhà họ Thương cho thì cậu còn có thể có cái gì sánh bảng anh. Muốn khiến anh gặp rắc rối, nực cười. Nhưng dù trong lòng nghĩ vậy thì ngoài mặt anh vẫn đồng ý: “Biết rồi, anh em lên tiếng, sao tôi có thể không nghe được” Lục Di nhận ra anh nói dối lòng, nhéo anh, nói: “Đàng hoàng chút đi. Lão Khương nói tự nhiên có lý của cậu ấy. Nếu cậu thật sự thua trên tay cậu ta thì anh em cũng sẽ không cứu cậu đâu”

“Biết rồi, biết rồi, cậu dông dài quá” Ngôn Phong hất tay anh ta ra, vẻ mặt không kiên nhẫn. Chẳng qua, ý định đang nảy lên trong lòng cũng đã hoàn toàn biến mất. Mấy người họ cùng nhau lớn lên, có thể nói là có quan hệ tốt nhất vẫn là Ngôn Phong và Lục Di.

Trước giờ họ có ý kiến gì, chỉ cần đối phương khuyên một câu thì sẽ nhượng bộ một bước. Đây cũng là lý do Khương Oánh Oánh nghĩ họ có vấn đề. Triển lãm tranh tiếp tục tiến hành, không khí từ từ nhiệt liệt hơn. Thương Vân mặc áo sơ mi, mang giày da đứng giữa trung tâm triển lãm. Cậu nở nụ cười, cảm kích nói với mọi người: “Hôm nay là lần đầu tiên tôi tổ chức triển lãm ở Trung Quốc.

Trước đây mọi người hẳn đều đã xem qua tranh của tôi. Dù sao phong cách tranh của tôi cũng nhiệt liệt tăm tối, không phải kiểu nhiều người thích. Vì vậy mấy năm nay số lần tổ chức triển lãm cũng rất ít. Hơn nữa trước đây tôi cũng không tới Trung Quốc, chỉ có ở Ý mới có thấy triển lãm tranh của tôi.

Tôi nghĩ người lúc đó tận mắt xem hẳn là rất ít đi.

Nhưng cũng không có vấn đề gì, mọi người ở đây hôm nay đều có thể thưởng thức đầy đủ tranh vẽ của tôi” Trong lời nói của Thương Vân chứa sự kiêu ngạo và hãnh diện, rõ ràng là rất tự tin với những bức tranh của mình.

Nhưng thật sự là vậy, Thương Vân nói phong cách tranh của cậu nhiệt liệt, chẳng qua là dùng màu sắc rất nối. Nhưng như vậy lại càng thể hiện rõ sự tinh túy của bức tranh. Sự nhiệt liệt của cậu không phải ở toàn bộ bức tranh mà chỉ như vẽ rồng thêm mắt, vừa khéo thêm ở vị trí đẹp nhất.

Tay nghề của cậu tương đối tinh tế, vì vậy bức tranh được vẽ ra nhìn rất chân thật. Như là cùng một bông cúc non, mỗi cánh hoa đều được cậu tinh tế miêu tả ra.

Người ở trong triển lãm không biết, lúc cậu vẽ bức tranh đó thì đã tự mình ngồi trong vườn hoa cúc non để vẽ nên mỗi một cánh hoa mới giống như cánh hoa thật. Người trong triển lãm tuy không biết cậu tận tâm tận lực nhưng từ bức tranh của cậu có thể nhìn thấy sự tỉ mỉ của cậu.

Một vài ông cụ lớn tuổi ở đây âm thầm khen tâm tính người này thật tốt, đủ nhẫn nại, nếu vào thương trường thì hiến nhiên sẽ là một thợ săn cực kỳ am hiểu săn bắn. Thương Vân liếc nhìn thấy cảnh này, mong muốn trong lòng cậu rõ ràng đã đạt được bước đầu.

Mà bước thứ hai, cuối cùng cậu đã bắt đầu. “Tuy rằng tôi am hiểu vẽ tranh nhưng không dõi gạt mọi người, tôi đã quyết định rời khỏi giới hội họa. Toàn bộ tác phẩm ở triển lãm tranh sẽ được quyền tặng” Thương Vân vừa nói xong, cả phòng đều kinh hãi. Mọi người nghị luận ầm ĩ, ngay cả ánh mắt của những người khen ngợi cậu lúc đầu cũng lộ vẻ khó hiểu và thất vọng. Chỉ có Thương Đình Lập và Khương Húc Đông liếc nhau, đều hiểu sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.

“Xem ra, hôm nay cậu ta chuẩn bị ngả bài” Trong mắt Khương Húc Đông lộ vẻ thưởng thức rồi lại nhanh chóng che giấu.

Thương Đình Lập không trả lời, chỉ nhìn người đàn ông đứng cách anh hơn mười mét kia, ánh mắt cực tối tăm. Thương Vân đứng trên bục dường như nhận thấy tầm mắt của anh, liếc mắt nhìn anh, trong mắt giấu diếm khiêu khích.

Thương Đình Lập không bỏ qua ánh mắt đó.

Nhưng Sầm Dao đứng cạnh lại hơi sốt ruột, trong mắt là vẻ khó hiểu. Gô không rõ vì sao A Vân vất vả lắm mới đi đến bước này, bây giờ lại buông bỏ mọi thứ. Lễ nào cậu muốn bắt đầu lại lần nữa? Nhưng cho dù như vậy thì cũng không cần phải nói ra việc rời khỏi giới hội họa trước mặt nhiều người như vậy. Trong lòng cô lo lắng, Thương Đình Lập vỗ tay cô, an ủi: “Thương Vân không đơn thuần như em nghĩ đâu. Cậu ta làm vậy đương nhiên có chủ ý riêng, em không cần lo lắng” Sầm Dao nhíu mày nhìn anh, mím môi gật đầu, kiềm chế sự sốt ruột trong lòng.

Dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, Thương Vân vẫn bình tĩnh như trước. Cậu mỉm cười, nụ cười như ánh mặt trời rạng rỡ sau mưa, chói mắt rất nhiều người. Cậu nói: “Có thể có rất nhiều người ở đây không hiểu tôi, nhưng tôi muốn nói, vẽ tranh chỉ là sở thích của tôi thôi.

Thứ tôi thật sự muốn làm là mở một công ty phát triển phù hợp mọi ngành nghề. Có lẽ nói vậy cũng không rõ ràng, đơn giản là làm hết về ăn mặc, nơi ở, đi lại” Cậu tạm dừng, dưới ánh mắt suy tư hoặc trào phúng của đám người phía dưới nhấn công tắc cậu vẫn cầm trong tay. Khẽ quay về phía màn chiếu sau lưng mình mà nhấn nút. Màn chiếu trắng đang cuộn lại từ từ được kéo xuống.

Sau khi kéo xuống hết, trên màn chiếu trắng từ từ xuất hiện từng hàng chữ. “Công ty phát triển Vĩnh Thịnh” Mọi người cứ vậy mà như đang trong rạp chiếu phim với cậu, lẳng lặng nhìn những gì được chậm rãi chiếu trên màn hình. Ánh mắt mọi người từ nghi ngờ lúc bắt đầu dần chuyển sang thưởng thức rôi ngạc nhiên, cuối cùng tất cả hóa thành chấn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.