Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 282: Chương 282: Người kính trọng




Sau khi ngồi vào xe Thương Đình Lập, đầu óc Ngôn Phong mới dần tỉnh táo lại, hai tay anh nắm chặt thành quyền đặt trên ghế, quay đầu sang nhìn lão Thương nói: "Lão Thương, tôi cảm thấy chuyện này nhất định phải điều tra, dạo gần đây chúng ta giống như đang bị người ta gài bẫy, cũng không biết là tên khốn nạn nào đang âm thầm gài bẫy chúng ta nữa"

Thương Đình Lập thấy anh ta đã "thông minh"

trở lại, gật đầu phân tích với anh ta: "Chuyện cậu và người phụ nữ Mạc Ngữ kia chắc là có liên quan đến Thương Vân, tuy răng bên ngoài cậu †a rất hòa đồng rộng rãi, nhưng ai cũng là người thông minh, cái đó chẳng qua là lớp mặt nạ cậu ta cho người bên ngoài xem thôi, khi còn nhỏ cậu đối xử với cậu ta không tốt, bây giờ cậu ta có thực lực rồi, muốn trả thù cậu cũng là chuyện rất bình thường"

"Cái gì, Mạc Ngữ là vì cậu ta nên mới tiếp cận tôi sao."

Nếu không phải đang ngồi trên xe, Ngôn Phong còn có thế từ trên xe nhảy thẳng lên nóc xe rồi.

"Đừng la lối om sòm như thế, không phải cậu đã sớm nhận ra cô ta là do người khác sắp xếp đến sao?"

Thương Đình Lập vừa lái xe vừa nói với anh.

"Nhưng tôi không nghĩ là cậu ta, lão Thương, anh biết chuyện này từ đâu thế"

Khi Ngôn Phong nhắc đến người phụ nữ làm anh đau lòng kia, trong mắt hiện lên chút cô đơn, tuy rằng nó nhanh chóng được che giấu đi.

Khi nhắc đến đầu sỏ gây tội Thương Vân lại đầy hận ý.

Thương Đình Lập cũng không gạt anh, lập tức kế lại lần trước khi gặp lại họ đang ăn cơm cùng nhau, hơn nữa Thương Vân còn là môn chủ La Sát Môn.

Cho nên quan hệ giữa hai người không cần nói cũng biết.

"Lão Thương, sao cậu không nói sớm cho tôi biết, cậu cũng xấu quá rồi."

Ngôn Phong cảm thấy rất buồn bực vì đến giờ lão Thương mới chịu nói cho anh.

Thương Đình Lập nhướng mày, nhìn anh bằng tư thế ngạo nghễ, không thèm để ý nói: "Nếu như ngày nào tôi cũng phải nhớ kỹ mấy chuyện cũ năm xưa của các cậu, vậy tôi có cần sống nữa không, bây giờ tôi chỉ muốn sống hạnh phúc với chị dâu của cậu, không muốn dính vào những chuyện khác"

Nghe lão Thương nhắc đến chị dâu, Ngôn Phong lập tức nhớ đến sự kiện hot search lúc trước, không khỏi tò mò hỏi: "Lão Thương, nếu như cậu có chị dâu mới thì cũng nên mời ra ngoài để tôi gặp mặt nha"

Thương Đình Lập cúi mắt xuống, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, giọng nói khi nói chuyện cũng lạnh như băng: "Cái gì mà chị dâu mới với chị dâu cũ, từ đầu đến cuối cũng chỉ có mình cô ấy"

Một lúc lâu sau Ngôn Phong vẫn chưa hiểu rõ lời của lão Thương là có ý gì, dù sao trong lòng cậu, Sầm Dao đã chết rất nhiều năm, sao có thể chết đi sống lại được.

Cho nên anh hoàn toàn không hề nghĩ đến khả năng này.

Hơn nữa anh cũng đã nhìn thấy bức ảnh trên hot search, người phụ nữ trong hình là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, anh dám khẳng định từ trước đến giờ chưa từng gặp qua, cho nên hiếm khi mà được cười cợt môt phen: "Lão Thương, lời này của cậu cũng vô tình quá rồi, tuy rằng vợ trước của cậu đã qua đời, nhưng cũng được coi là chị dâu cũ đi, tuy là có chị dâu mới, nhưng cũng không thể coi như chuyện trước kia chưa từng xảy ra nha"

Thương Đình Lập đột nhiên dừng xe.

"Xuống xe"

Giọng nói lạnh lùng không hề có chút tình cảm nào.

"Úi, lão Thương, cậu đừng giận mà, tôi không nói nữa"

Ngôn Phong bất ngờ, anh ta chỉ tùy tiện nói vài câu mà thôi, sao lại bị đuổi xuống rồi.

Thương Đình Lập không nghe anh ta giải thích, bước xuống xe kéo người ra ngoài, sau đó nhìn Ngôn Phong mặt mày ngơ ngác cười nhạt nói: "Sầm Dao chưa chết, bây giờ cô ấy đã quay về cạnh tôi rồi, cậu có thời gian ăn chơi khắp nơi, còn không bằng đi hỏi thăm tin tức nhiều một chút"

Nói xong lái xe đi mất.

Sau khi Ngôn Phong bị bỏ lại đằng sau hiếu ra, lập tức biết được anh ta đã nói sai câu nào rồi.

Vừa thâm mắng lão Thương hẹp hòi, vừa cầm điện thoại ra theo bản năng muốn gọi cho Lục Di đến đón anh ta.

Hơn nữa anh cũng đã nhìn thấy bức ảnh trên hot search, người phụ nữ trong hình là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, anh dám khẳng định từ trước đến giờ chưa từng gặp qua, cho nên hiếm khi mà được cười cợt môt phen: "Lão Thương, lời này của cậu cũng vô tình quá rồi, tuy rằng vợ trước của cậu đã qua đời, nhưng cũng được coi là chị dâu cũ đi, tuy là có chị dâu mới, nhưng cũng không thể coi như chuyện trước kia chưa từng xảy ra nha"

Thương Đình Lập đột nhiên dừng xe.

"Xuống xe"

Giọng nói lạnh lùng không hề có chút tình cảm nào.

"Úi, lão Thương, cậu đừng giận mà, tôi không nói nữa"

Ngôn Phong bất ngờ, anh ta chỉ tùy tiện nói vài câu mà thôi, sao lại bị đuổi xuống rồi.

Thương Đình Lập không nghe anh ta giải thích, bước xuống xe kéo người ra ngoài, sau đó nhìn Ngôn Phong mặt mày ngơ ngác cười nhạt nói: "Sầm Dao chưa chết, bây giờ cô ấy đã quay về cạnh tôi rồi, cậu có thời gian ăn chơi khắp nơi, còn không bằng đi hỏi thăm tin tức nhiều một chút"

Nói xong lái xe đi mất.

Sau khi Ngôn Phong bị bỏ lại đằng sau hiếu ra, lập tức biết được anh ta đã nói sai câu nào rồi.

Vừa thâm mắng lão Thương hẹp hòi, vừa cầm điện thoại ra theo bản năng muốn gọi cho Lục Di đến đón anh ta.

chắc anh đổi với Khương Húc Đông cũng giống như vậy đúng không, hôm nay anh đến thăm anh ta, chắc chắn cũng không phải chỉ vì em đã nói đúng không."

Thương Đình Lập hiếm khi cảm thấy nghẹn lời, nhưng anh vẫn nói với cô: "Vậy em phải về sớm, nghe nói hôm nay trời sẽ mưa, anh đi đón em"

"Được"

Vừa đấm vừa xoa, bây giờ cô đã làm rất quen tay rồi.

Sau khi Sầm Dao đi, Thương Đình Lập mới nhớ ra cô chưa bao giờ đến công ty của Khương Oánh Oánh, sợ là không tìm được đúng chỗ.

Anh đứng dậy đuổi theo.

Nhưng lúc anh lái xe đuổi theo Sầm Dao, lại phát hiện ra cô đã lên taxi rồi.

Ánh mắt phức tạp nhìn xe taxi chạy đến dưới sảnh công ty của Khương Oánh Oánh, anh dừng xe ở một góc.

Sau khi Sầm Dao xuống xe, mới phát hiện ra lúc nãy khi cô ngồi vào xe, vậy mà lại theo bản năng nói ra một địa chỉ.

Sau khi đến nơi rồi, mắt hơi ngơ ngác nhìn tòa cao ốc cao sừng sững trước mặt.

Rõ ràng chưa từng đến nhưng cô lại cảm thấy cô đã từng bước vào tòa cao ốc trước mắt vô số lần rồi.

Sầm Dao xoa trán, trước mặt hiện lên rất nhiều hình ảnh mờ mờ ảo ảo.

Không đợi cô thấy rõ, có một người đột nhiên đi đến cạnh gọi tên cô.

"Dao Dao..""

Giọng nói kinh ngạc và do dự hỏi thử.

Sầm Dao theo bản năng nhìn sang, là một người phụ nữ mặc áo vest xinh đẹp đang đứng cạnh cô.

"Cô quen tôi sao?"

Sầm Dao cảm thấy người này rất quen, nhưng vẫn không nhớ ra.

Sau khi nhìn thấy gương mặt xa lạ kia, Lê Thanh mới lắc đầu mất mác nói: "Không quen, nhưng cô rất giống một người tôi từng rất kính trọng"

"Dáng người rất giống"

Sầm Dao nhìn cô ấy, tâm trạng hiếm khi phức tạp đến mức không nói nên lời, cô biết rõ người mà cô gái trước mặt quen chính là cô của trước kia.

Nhưng cô lại không nhớ nối.

Trước kia cô cảm thấy cho dù mất trí nhớ vẫn có thể sống rất tốt.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mất mác của người trước mắt, nhớ đến những nghi ngờ lúc đầu của Oánh Oánh, dáng vẻ thỉnh thoảng hay mất hồn của Thương Đình Lập.

Cô đột nhiên rất tò mò về cô của trước đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.