Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 233: Chương 233: Niềm vui bất ngờ 




“Chủ tịch Lư, sao ông lại đột nhiên đến công ty chúng tôi vậy? Là do dự án hợp tác lần trước còn có vấn đề gì sao?" Sầm Dao đặt chiếc ly đang cầm xuống, ánh mắt bình tĩnh, lên tiếng hỏi.

Lư Đông Hưng lắc đầu, không nói gì tới chuyện của công ty mà lo lắng nói: “Cô Sâm, chúng ta đều là người quen cũ, đương nhiên sẽ không giấu giếm cô. Dự án hợp tác đó đã hoàn thành, dụng cụ y tế đều đã được các công ty y tế thu mua. Hôm nay tôi tới cũng không phải để nói chuyện này, chủ yếu là lần trước tới công ty nhưng không thấy cô, nghe nói cô xin nghỉ nên lo lắng cho cô” Sầm Dao không vì những lời đó của chủ tịch Lư mà cho rằng ông ta tới công ty thật sự là vì lo lắng cho cô.

Dù sao cô cũng biết rất rõ, tới đây ngay thời điểm bước ngoặt này, sợ là chỉ có một mục đích là điều tra rõ xem dự án hợp tác có giá trị cao kia rốt cuộc có ở chỗ cô hay không.

Nếu như ở đây, thì cần dùng thủ đoạn gì mới có thế đoạt khỏi tay cô.

Tuy Sầm Dao không có khả năng hoàn toàn khẳng định đầu sỏ lộ ra dự án hợp tác đó là ai nhưng không thể không nói, chuyện này vừa có lợi lại vừa có hại với công ty cô. “Chủ tịch Lư có lòng rồi. Khoảng thời gian trước tôi quả thật vì việc riêng mới xin nghỉ, cũng bởi vậy mới không giúp chủ tịch Lư làm dự án đó tới cuối. Trong lòng tôi vẫn luôn thấy có lỗi. Nếu chủ tịch Lư không ngại thì hôm nay tôi mời ông ăn cơm để bày tỏ áy náy” Sầm Dao không hoảng loạn, nói năng tự nhiên, lại không hề nói ra một câu nói nào mà người đối diện muốn nghe.

Cái cảm đầy thịt trên khuôn mặt mập mạp của Lư Đông Hưng run rấy, khẽ xoa bàn tay đang đặt trên ghế. Một lúc lâu sau, ông ta mới nói với ánh mắt đầy ẩn ý: "Cô Sâm, tôi nói thẳng với cô vậy. Lần này tôi tới là muốn hỏi thử dự án hợp tác được truyền lưu rộng rãi của công ty cô gần đây rốt cuộc có phải là thật không. Nếu là thật, vậy có thế cho Nhật An chúng tôi một cơ hội không? Dù sao thì Nhật An cũng hợp tác với cô rất nhiều lần, xét mọi phương diện đều là thích hợp nhất” Cuối cùng cũng chịu lòi đuôi.

Trong lòng Sầm Dao rất bất đắc dĩ, ngoài mặt vẫn kiên nhẫn giải thích với ông ta: “Chủ tịch Lư, quả thật tình cảm giữa chúng tôi với Nhật An không giống bình thường, nhưng tin tức ông nghe thấy kia là giả.Lại nói, ông có lẽ sẽ không tin nhưng chuyện này tôi cũng vừa mới biết hôm nay. Tuy tôi không biết ông nghe tin tức này từ đâu nhưng đối phương truyền ra tin tức này hắn là muốn phá C&..J chúng tôi” Lư Đông Hưng có vẻ vẫn còn chút không tin, nhìn thẳng cô một hồi lâu.

Trong lòng Sầm Dao không sợ, đương nhiên để mặc ông ta quan sát. Một lúc lâu sau, Lư Đông Hưng dường như đã tin lời của cô, từ đối diện đứng dậy, nói: "Hôm nay công ty tôi còn có việc, không thể cùng cô Sầm Dao cơm. Lần sau có cơ hội, tôi mời cô.”

Mãi tới khi Lư Đông Hưng đi xa, Khương Oánh Oánh mới đi ra từ một phòng làm việc khác, tức giận nói: “Dao Dao, cuộc sống này quá khó khăn. Chúng ta phải bắt được người để lộ tình hình của công ty, nếu không lần sau lại tiết lộ thì phải làm sao” “Em nói đúng” Sầm Dao đồng ý với lời nói của Oánh Oánh. “Nhưng, làm sao để bắt được đây?” Vấn đề xuất hiện rồi.

Nếu từ đầu Sầm Dao không đoán sai thì kẻ đầu sỏ kia có lẽ là Bộ Tử Ngang. Nhưng nếu như là anh ta thì không có chứng cứ cũng không có cách nào tố cáo” Chuyện này chỉ có thể chịu thua. Khương Oánh Oánh hiển nhiên cũng rõ ràng, mặt lúc đỏ lúc trắng, cắn môi, oán hận nói: “Để em nói với anh em “ Khương Oánh Oánh nói xong, chạy thẳng ra khỏi phòng làm việc. Lúc Sầm Dao đuổi theo thì đã không còn thấy bóng dáng. Cũng may, cô còn nhớ gọi điện cho Thương Đình Lập.

*“Alo, Đình Lập, bây giờ anh có rảnh không?” Thương Đình Lập vốn vì chuyện Sầm Dao lén đi thăm Thương Vân mà buồn bực, nhưng vừa thấy cô gọi tới thì sự buồn bực đó tức khắc giảm hơn phân nửa. N

hưng nghe giọng Sầm Dao dường như có chút sốt ruột, anh lập tức lo lắng hỏi: “Anh rảnh. Em làm sao vậy, có phải có chuyện gì rồi không?” Sầm Dao dùng vài câu đế khái quát toàn bộ sự việc, sau đó tổng kết: “Oánh Oánh có thể sẽ nhờ Khương Húc Đông đánh Bộ Tử Ngang một trận đó.”

Thương Đình Lập nghe xong lại hoàn toàn không để tâm, anh nói thẳng: “Đánh thì đánh thôi. Húc Đông có đánh anh ta thì cũng sẽ không làm liên lụy tới cậu ấy đâu” Sầm Dao nghẹn lời.

Vốn dĩ cô gọi cho anh vì muốn anh gọi điện khuyên Khương Húc Đông vài câu để anh ấy đừng xúc động. Không ngờ, Thương Đình Lập ngược lại hoàn toàn không sốt ruột. Thương Đình Lập thấy Sầm Dao im lặng hồi lâu, đương nhiên đoán được bây giờ trong lòng cô đang nghĩ gì. Anh an ủi cô: “Dao Dao, em cứ yên tâm đi, Khương Húc Đông không phải người dễ xúc động như vậy. Cậu ta sẽ có cách thôi. Em vẫn luôn nghĩ tới họ, còn không bảng đặt tâm tư vào anh thì hơn” Giọng điệu của Thương Đình Lập hơi tức giận, rõ ràng là đang buồn bực.

Sầm Dao nghe xong cũng không biết anh bị làm sao nhưng vẫn nôn nóng hỏi: “Anh sao vậy?” Thương Đình Lập nghe thấy giọng nói lo lắng của Sầm Dao, lập tức lên án, nói: “Dao Dao, chúng ta ở bên nhau lâu vậy, tới giờ em cũng chưa chủ động tới Nguyên Thịnh thăm tôi.

Cho dù là vài lần hiếm hoi gặp mặt thì cũng vì chuyện của công ty. Chừng nào thì em mới có thể chỉ vì gặp anh mà đến” Lời nói của Thương Đình Lập có chứa hờn giận, tuy không rõ ràng nhưng Sầm Dao lại hiểu. Cô cảm thấy Thương Đình Lập như vậy rất thú vị, khẽ nhếch miệng, giọng điệu lại tự nhiên như thường dụ dỗ anh: “Được được được, chờ xử lý xong chuyện của công ty thì lần sau tôi chắc chắn sẽ tới Nguyên Thịnh thăm anh”

“Lúc nào?” Không có thời gian rõ ràng, Thương Đình Lập mới không tin lời cô. Nói không chừng lúc nào đó cô lại đổi ý hoặc lên kế hoạch việc này ở một ngày nào đó rất xa mà ngay cả anh cũng không nhớ nối.

Thương Đình Lập hiếm khi vừa 'bám dính' vừa khí thế như vậy. Trong lòng Sầm Dao vui sướng, ngoài miệng lại cho một đáp án chắc chắn: “Ngày mai, ngày mai sẽ tới” “Tốt, em nói rồi đấy” Sau khi có được đáp án, Thương Đình Lập tức khắc khôi phục dáng vẻ thường ngày, anh hỏi: “Dao Dao, hôm nay anh tới đón em tan làm nhé” Sầm Dao nhìn thoáng qua số văn kiện còn không nhiều lắm trên bàn, nghĩ hiện tại Thương Đình Lập đang làm việc ở công ty, không bằng sau khi làm xong thì đi thẳng tới Nguyên Thịnh thăm anh cũng tốt

. Vì vậy, cô từ chối đề nghị của anh: “Không cân, em tự về cũng được. Em phải làm việc rồi, tan làm nói tiếp. Em cúp đây”

Cô nói cúp máy liền cúp máy, chỉ để lại Thương Đình Lập chưa nói dứt lời đang trừng mắt ở bên kia, âm trầm nhìn chằm chằm điện thoại như muốn nhìn hư nó luôn. Sầm Dao lại che miệng cười toe toét, nghĩ tới vẻ mặt Thương Đình Lập khi bị cô cúp máy. Cô ngồi lại ghế làm việc, yên tâm xử lý văn kiện. Bởi vì, cô muốn mang đến cho anh niềm vui bất ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.