Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 333: Chương 333: Thương hoa tiếc ngọc




"Đúng vậy."

Hình như do nhớ lại chuyện cũ, giọng nói Khương Oánh Oánh đột nhiên hơi ngừng lại, nhưng cô ấy nhanh chóng trở về như bình thường.

"Chắc khoảng một tháng sau khi em bỏ đi mới phát hiện ra"

Khương Oánh Oánh nhớ lại chuyện khi đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Tuy cô ấy biết có một số người có tính cách rất ghê tởm, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này lại sẽ có người từ đầu đến cuối luôn gài bẫy lừa gạt cô như thế.

Nếu không phải hôm đó do cơ thể cô ấy quá yếu nên ngất xỉu trong nhà, anh Hai ở bên cạnh đến gọi cô ấy thức dậy không nghe thấy cô trả lời, đã đá cửa xông vào rồi đưa cô đến bệnh viện.

Có lẽ cô ấy còn bị lừa lâu hơn nữa.

Sầm Dao ở đầu dây bên này nghe Oánh Oánh nói, trong lòng vừa lo vừa buồn.

Nếu không phải vì cô, Bộ Tử Ngang cũng sẽ không lừa gạt Oánh Oánh, nói không chừng kẻ đầu sỏ gây tội trong chuyện này là cô cũng trốn không thoát.

Sầm Dao cảm thấy phải nói cho Oánh Oánh nghe sự thật về chuyện này, cho dù Oánh Oánh vì chuyện này mà oán giận cô, cô cũng phải nhận.

"Oánh Oánh, chị có việc muốn nói với em"

Tay cầm điện thoại đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng trong ánh mắt sợ hãi của Sầm Dao mang theo vẻ kiên định được ăn cả ngã về không.

Khương Oánh Oánh nghe thấy cảm xúc lộ ra trong giọng nói khác hẳn ngày thường của Sầm Dao, trong lòng cũng đã hiểu được chuyện gì.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^

Ngón tay cô đâm sâu vào lòng bàn tay nói: "Dao Dao, chuyện chị định nói em đều đã biết, anh của em đã nói cho em biết hết rồi"

Đầu tiên là ngắt lời Sầm Dao lại, giọng nói của Khương Oánh Oánh vẫn hoạt bát tự nhiên giống hệt như trước kia, giống như những chuyện đó chưa bao giờ xảy ra cả.

Sầm Dao nghe thấy lại càng cảm thấy khó chịu hơn.

Giọng nói của cô hơi khàn đi: "Oánh Oánh, đều do chị, nếu không phải lúc trước chị có dính líu đến anh ta thì anh ta cũng sẽ không liên lụy đến em, chị hận việc chị bị mất trí nhớ, bởi vì chị không biết được rất nhiều chuyện của trước kia, chị cũng không hề biết được sẽ có bao nhiêu kẻ thù vì chị có quan hệ thân thiết với em mà làm tổn thương em, nếu chị có thể nhớ lại sớm hơn một chút có lẽ đã có thế phát hiện ra anh ta sớm hơn rồi, cũng không sẽ để em phải đối mặt với hoàn cảnh khó xử như thế"

Trong lòng Khương Oánh Oánh cũng rất chua xót, nhưng Khương Oánh Oánh cũng hiểu rất rõ, thật ra trách nhiệm chính trong chuyện này không phải là Dao Dao, cô ấy không yêu Bộ Tử Ngang nhưng lại bị Bộ Tử Ngang quấy rầy, đây là lỗi của Bộ Tử Ngang, anh ta quá cố chấp, còn cố ý tổn thương người khác, còn chuyện của cô, nói cho cùng cũng là do cô không cẩn thận mà ra.

Nếu như ngày hôm đó cô không mời Dao Dao đến Thiên Thương Nhân Gian uống say đến mức không biết trời trăng mây đất gì, cũng sẽ không trùng hợp đến mức bị Bộ Tử Ngang lừa gạt.

Tuy bây giờ cô ấy đã chứng minh được hai người bọn họ hoàn toàn không có xảy ra bất cứ chuyện gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến cơ thể không mảnh vải che thân của anh ta ngày đó, trong lòng Khương Oánh Oánh cũng đã cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng Khương Oánh Oánh lập tức an ủi Dao Dao vẫn còn đang tự trách: "Dao Dao, chị đừng để chuyện này vào lòng, dù sao bây giờ em sống cũng không tệ lắm, đúng rồi, nói cho chị nghe một tin tức tốt, em và anh của em đã đăng ký kết hôn ở nước ngoài rôi, mấy năm nay chắc không thể về được, sẽ sống ở Anh luôn, sau này nếu chị có rảnh thì sang Anh chơi với em nha, nói không chừng lúc đó em cũng đã có em bé, nếu là con gái thì sẽ tặng cho nhà chị làm con dâu nuôi từ bé."

Chắc nghĩ đến giấc mơ đẹp kia, khóe môi Khương Oánh Oánh cong lên, cười cực kỳ ngốc.

"Được đó, đây là chính miệng em nói đó nha."

Nghe giọng nói của Oánh Oánh trong điện thoại đúng là không có gì đáng lo nữa, trong lòng Sầm Dao cũng hơi thả lỏng.

Hai người bàn xong chuyện hôn nhân của hai nhóc con rồi mới lưu luyến không nỡ cúp máy.

Sầm Dao nhìn căn nhà đã được trang trí lại hoàn toàn mới, lo lắng tích tụ trong lòng mấy ngày qua vì tiệc cuối năm nhờ cú điện thoại của Oánh Oánh mà cuối cùng cũng giảm đi không ít.

Oánh Oánh gặp phải tình cảnh đó mà vẫn còn có thể kiên cường chịu đựng được.

Sầm Dao cảm thấy, mấy ngày nay cô đã tốn biết bao công sức đi sắp xếp, nếu như vẫn có chuyện xảy ra hoặc bọn họ không vừa ý, vậy thì đó cũng là chuyện đã được định sẵn rồi.

Vì bữa tiệc cuối năm này mà cô đã lơi lỏng việc chăm sóc hai đứa con, đây mới là mất nhiều hơn được, Sầm Dao thầm hạ quyết tâm, hôm nay phải đến trường học đón Hựu Nhất sớm, sau đó dẫn hai đứa ra ngoài chơi, coi như bôi thường vì mấy ngày gần đây không quá quan tâm đến bọn nhỏ.

Vì thế, buổi chiều khi Hựu Nhất tan học, vừa mới bước ra khỏi lớp đã bị một bạn học nữ thấp hơn cậu nửa đầu quấn lấy.

Nhìn cô bé gái có gương mặt múp míp xinh đẹp, trong mắt Hựu Nhất lại tràn đầy vẻ mất kiên nhẫn, vươn tay kéo mạnh, kéo tay ra khỏi vòng tay của cô bạn kia.

"Thương Hựu Nhất, cậu cũng không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, cậu kéo tớ mạnh như thế, làm tay tớ đau lãm đó"

Giọng nói cô bé kia mềm mại rụt rè, đưa cánh tay trắng nõn ra, trên cổ tay đã bâm xanh.

Hựu Nhất nhíu mày, rất muốn giả vờ như không nhìn thấy, nhưng phép lịch sự được dạy dễ nhiều năm làm cậu bé không thế nào bỏ rơi cô bé ở đây mặc kệ mọi chuyện được.

Cậu muốn dẫn cô bé đến phòng y tế, nhưng lo sau này lại bị cô bé quấn lấy không rời.

Cậu đành phải cố nén cảm giác mất kiên nhẫn xuống, cúi mặt nhìn cô bé nói: "Vu Quỳnh Duyệt, cậu có còn vẻ rụt rè của con gái nữa không hả, chuyện lần trước cậu cản tôi lại tỏ tình, tôi cũng không tính toán với cậu, cậu còn tới lớp của tôi quấn lấy tôi, vết thương của cậu cũng là do cậu tự gieo gió gặt bão thôi."

Nghe Thương Hựu Nhất từ chối, Vu Quỳnh Duyệt rũ mắt xuống có chút mất mát, nhưng cô bé đã kiêu ngạo quen rồi, không thể chịu thua được, vẫn cứng đầu nói: "Vậy được thôi, cậu bảo tớ không rụt rè, vậy tớ không rụt rè cho cậu xem"

Cô bé nhón chân, ngẩng đầu định hôn cậu.

"Hựu Nhất"

Đột nhiên một giọng nói quen thuộc đã khắc sâu vào trong xương cốt cậu vang lên ở phía sau.

Hựu Nhất quay đầu qua, kinh ngạc trừng mất: "Mẹ, sao hôm nay mẹ lại đến đây"

Mấy ngày gần đây mẹ luôn bận rộn trang trí nhà cửa, không có thời gian chăm sóc cậu và Manh Manh, nhưng cậu cũng không phải học sinh tiểu học, đương nhiên cũng không cân mẹ phải quá quan tâm.

Sầm Dao nghe Hựu Nhất nói thế, cảm thấy rất thú vị, lúc đầu Sầm Dao đứng ở cống trường chờ Hựu Nhất ra, chỉ tiếc đợi một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng Hựu Nhất đâu hết, lại thấy cậu bé lúc trước chơi cùng với Hựu Nhất cũng đã ra về mà Hựu Nhất vẫn không thấy tăm hơi, Sầm Dao lo cậu gặp chuyện gì, nên đã vào lớp tìm cậu.

Không ngờ lại nhìn thấy cảnh Hựu Nhất lôi kéo với con gái nhà người ta.

Sầm Dao cũng không phải loại phụ huynh thích tìm tòi nghiên cứu mối quan hệ của bọn nhỏ, chỉ nhìn lướt qua cô bé đó vài lần rồi nhướng mày cố ý hỏi: "Làm sao, mẹ không thể đến trường của con sao"

"Được, đương nhiên là được rồi"

Trước mặt mẹ, Hựu Nhất lập tức giả làm bé ngoan.

Hơn nữa cũng không phải cậu muốn giả làm bé ngoan.

Mà là cậu bé không muốn mẹ hiểu lầm.

Thật ra Sầm Dao hoàn toàn không hiểu lầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.