Lúc này, nhân viên của Cục Dân chính đã đi làm sau khi ăn cơm trưa xong.
Khi nhìn thấy một đôi người yêu cực đẹp bước vào cửa thì lòng tám chuyện và sự vui vẻ lại cùng bay lên trong lòng.
Trong lòng Sầm Dao thật ra vẫn ôm chút ảo tưởng, cô biết trong nước nếu không có chứng minh nhân dân và số hộ khẩu thì không thể đăng ký được.
Nhưng sau khi thấy Thương Đình Lập lấy ra hộ khẩu, con ngươi của Sầm Dao xét chút rơi ra.
Người trước mặt này, rõ ràng đã có ý đồ từ trước.
Tuy việc đăng ký vì Sầm Dao thay đổi sắc mặt mà trở nên có chút phiền phức, nhưng đối với Thương Đình Lập đã sớm chào hỏi người của Cục Dân Chính mà nói thì đây chỉ là chuyện nhỏ.
Hai người chụp ảnh để dán lên giấy kết hôn, sau đó ngồi đợi không bao lâu đã lấy được giấy đăng ký kết hôn.
Sầm Dao mở ra giấy đăng ký kết hôn, nhìn vẻ mỉm cười của hai người trong hình, nhẹ nhàng sờ khóe miệng nhếch lên trong hình của cô.
Thì ra cô lại cười sao.
Sầm Dao còn tưởng trong lòng cô không vui, không ngờ ảnh chụp lại sớm làm lộ cõi lòng của cô.
Thương Đình Lập đứng cạnh thấy Sầm Dao nhìn chằm chằm giấy đăng ký kết hôn, rất sợ cô không cẩn thận sẽ muốn bỏ nó nên đưa tay cầm lấy, còn nói rằng: "Anh giữ giúp em"
"Ấy, trả lại cho em"
Sầm Dao đưa tay với lấy, bốn phía lập tức vang lên tiếng cười khe khẽ.
Lúc này, Sầm Dao mới nhớ họ còn đang ở ngoài, nhưng lại trêu chọc nhau trước mất người khác như vậy, lập tức đỏ mặt, hận không thế chôn mình xuống đất để người khác không nhìn thấy.
Thương Đình Lập thấy cô sắp thẹn quá hóa giận, lúc này mới kéo tay cô, dẫn cô đi.
Mà nhân viên công tác chú ý họ từ đầu lặng lẽ chụp lại hình của họ, đồng thời đăng lên Weibo.
Đôi vợ chồng đẹp đẽ mới ra lò như vậy, đương nhiên phải đưa lên mạng để thảo luận nhiệt tình.
Sau đó, một số người trốn sau bàn phím bắt đầu tìm hiểu hai người, sau khi phát hiện Thương Đình Lập vậy mà lại là chủ tịch của Nguyên Thịnh thì trực tiếp tuôn ra thân phận của anh, lên thẳng ho†search.
Lúc này, hai người ngồi trong xe còn không biết việc họ lặng lẽ đăng ký kết hôn đã bị toàn bộ người quen biết.
Lúc này, Thương Vân đang ngồi trong nhà hàng Tây dùng bữa, uống rượu vang với Mạc Ngữ.
Vì quá nhàm chán nên cậu mở tài liệu công ty gửi tới ra xem.
Đột nhiên, một tin tức hiện lên.
Tình yêu đích thật của chủ tịch Nguyên Thịnh.
Những chuyện không thể nói của hoàng tử giàu có và cô bé lọ lem.
Lúc Thương Vân nhìn thấy mấy chữ chủ tịch Nguyên Thịnh thì đã bấm vào theo bản năng.
Cậu vốn tưởng Thương Đình Lập lại có đào hoa gì bên ngoài.
Không ngờ thấy được tin tức đăng ký kết hôn của họ, trong lòng chua xót khổ sở, cánh tay lơ đãng buông xuống, lại đúng lúc đụng ly rượu đỏ đặt bên cạnh rơi xuống.
"Bang"
một tiếng, âm thanh vang dội vang lên.
Nhưng lại có một chút rượu vang đỏ như máu dính vào chiếc quần trắng của Mạc Ngữ.
Nụ cười trên mặt Mạc Ngữ tức khắc trở nên khó coi, nhịn xuống lời chửi bậy sắp nói ra.
Cô ta cẩn thận đứng lên, nói: "Em đi toilet một lát"
Thương Đình Lập đang định dẫn Sầm Dao đi nhà hàng Tây để ăn phần ăn tình nhân nhằm chúc mừng việc ngày lành hai người đăng ký kết hôn hôm nay, ánh mắt vô ý liếc thấy Thương Vân đang một mình ăn cơm.
Trong lòng anh vui vẻ, cảm thấy tới quá đúng lúc.
Đối với tình địch, anh luôn vô tình giống như cơn gió càn quét hết lá thu vàng.
Khó khăn lắm mới đăng ký kết hôn với Sầm Dao, đương nhiên phải cố khoe khoang mới được.
Vì vậy, tên tình địch này xuất hiện quá đúng lúc.
Lúc Sầm Dao theo Thương Đình Lập đi tới thì hoàn toàn không thấy Thương Vân đã ở đó.
Mãi tới khi anh kéo cô tới cạnh bàn Thương Vân, có chút sung sướng nhếch môi chào hỏi người bên cạnh: "Thật trùng hợp, không ngờ cậu cũng về nước"
Lúc này, Sầm Dao mới phát hiện Thương Vân cũng về nước, ngạc nhiên nói: "A Vân, sao anh cũng về nước?"
Thương Vân không ngờ trùng hợp gặp họ ở chỗ này, đè xuống cay đẳng trong lòng, làm bộ như không có chuyện gì, nói: "Công ty ở đây xảy ra chút chuyện nên về nước trước, có lẽ tạm thời sẽ không quay lại Italia, sẽ ở lại Bắc Thành một thời gian."
Sầm Dao nghe xong thì có chút vui vẻ.
Dù sao cô không quen sống ở đây, khó lắm mới gặp người quen, trong lòng vui sướng không thôi.
"Tốt quá.
Anh không biết mấy ngày nay, ngày nào Manh Manh cũng nói với tôi là nó muốn gặp anh đâu"
Thương Vân nghe xong, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười cưng chiều: "Anh cũng rất nhớ Manh Manh"
Nhìn họ vừa nói vừa cười, Thương Đình Lập chỉ cảm thấy anh tự đập chân mình.
Anh tới đả kích tình địch, thuận tiện thể hiện tình yêu, sao lại trở thành cuộc nói chuyện giữa bạn cũ.
Tuy anh không vui, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười nói: "Hiếm lắm cậu mới về nước, chỉ bằng ăn một bữa cơm với chúng tôi đi.
Hôm nay đã xảy ra một chuyện tốt đó."
Sầm Dao vừa nghe đã biết anh muốn nói gì.
Bàn tay đặt dưới bàn lặng lẽ nhéo bắp đùi anh.
Thương Đình Lập tê một tiếng, khóe miệng lại nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Cười tới mức da đầu Sầm Dao tê dại, ánh mắt choáng váng.
Nhưng cảnh này lại khiến cô có cảm giác như đã từng thấy, quên mất phải rút tay lại, bàn tay mềm mại vẫn đặt trên bắp đùi cường tráng của anh.
Thương Đình Lập không phải một con thỏ ăn chay.
Lúc trước hầu như mỗi ngày anh và Sầm Dao đều làm vài lần, nhưng sau khi Sầm Dao xảy ra chuyện thì anh đã làm thầy tu tu khổ hạnh được ba năm.
Vốn cho rằng sau này vẫn phải ăn chay, nhưng sau khi tìm thấy Sầm Dao, trong lòng anh vẫn luôn rục rịch.
Nhưng khi chưa có được sự đồng ý của có, còn có thể khống chế.
Có điều, sau khi đăng ký kết hôn thì dục vọng trong lòng anh đã không thể che giấu nữa.
Ánh mắt nhìn Sầm Dao vừa trầm vừa đến, như muốn nuốt cô vào bụng.
Cũng là đàn ông, Thương Vân đương nhiên nhận ra ánh mắt của Thương Đình Lập.
Khóe miệng cậu lộ ra một nụ cười tự giễu, trong mắt tràn đầy chua xót.
Dù đã quyết định buông tay, nhưng như vậy không có nghĩa là cậu có thể quên cô nhanh đến vậy.
Ngay lúc cậu muốn đứng dậy rời đi.
Mạc Ngữ đã từ toilet quay lại.
Cô ta vừa đi vừa nhỏ giọng oán hận: "Anh Văn, vừa nãy anh thấy gì mà bị kích thích đến vậy, ngay cả ly rượu cũng rơi vẽ"
"Mạc Ngữ."
Thương Đình Lập nhíu mày nhìn cô ta, tâm tình đen tối quay cuồng trong mắt.
Sầm Dao hơi lo lắng nhìn anh, khẽ liếc mắt nhìn Mạc Ngữ cực kỳ xinh đẹp đang đi tới.
Không thể không nói, dù Sầm Dao có ngũ quan tinh xảo thì khi Mạc Ngữ xuất hiện, đến cô cũng phải kém hơn một bậc.
Dù khuôn mặt của Sầm Dao từng bị hủy hoại, tuy chữa trị không tệ lắm nhưng phần thịt đều đặn trên mặt lại gầy hơn không ít.
Có đôi khi, quá gầy, ngược lại lại không đẹp như vậy.
Mạc Ngữ trước mặt là một ví dụ sống.