Nhìn gương mặt dịu dàng của Dao Dao đang lo lắng nhìn cô ấy, cuối cùng Khương Oánh Oánh cũng không khống chế được nữa, từ sau khi anh Hai tỉnh lại đến giờ, cô gân như muốn sụp đổ vì bị anh Hai đối xử lạnh nhạt, ôm chặt lấy Dao Dao nước mắt rơi như mưa.
Sầm Dao đau lòng vỗ lưng cho Oánh Oánh, dịu dàng dỗ dành cô: "Muốn khóc thì cứ khóc đi, cho dù có buồn cỡ nào, chỉ cần khóc ra được là tốt rồi"
Hai người ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, ôm chặt lấy nhau một lúc lâu, mãi đến khi Khương Oánh Oánh ngừng khóc, mũi vì khóc rất lâu mà đỏ lên, giọng nói khàn khàn còn mang theo tiếng nức nở.
Khóc xong một trận, quả nhiên tâm trạng đã đỡ hơn rất nhiều, Khương Oánh Oánh cười khúc khích, bàn tay non mềm sờ cổ của Sầm Dao, phát hiện nơi đó đã bị cô khóc ướt một phần lớn, mặt lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Dao Dao, em làm dơ áo chị rồi"
Sầm Dao nhìn chút vết nước nếu không nhìn kỹ thì không thể nào phát hiện ra kia, không mấy quan tâm nói: "Không sao, chỉ cần tâm trạng của em tốt hơn, làm hư vài bộ quần áo cũng chẳng sao cả"
Khương Oánh Oánh thấy cho dù Sầm Dao vẫn chưa lấy lại trí nhớ nhưng vẫn đối xử với cô ấy rất tốt giống hệt như kia, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Lại không nhịn được nhớ đến anh Hai cũng bị mất trí nhớ giống như cô, giọng nói đầy mất mác: "Dao Dao, em chưa bao giờ nghĩ đến sẽ thật sự mất đi anh Hai, nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện như ngày hôm nay, chắc chân lúc trước em sẽ không do dự nữa"
Sầm Dao yên lặng nghe cô nói, sau đó hơi khó hiểu hỏi: "Không phải anh của em đã tỉnh lại rồi sao?"
Khương Oánh Oánh cố gắng mỉm cười: "Đúng đó, anh ấy tỉnh rồi, nhưng anh ấy quên mất em"
Giọng nói của cô bình tĩnh như là tự giễu, trên gương mặt đáng yêu cũng không còn vẻ hoạt bát như khi xưa nữa: "Anh ấy đã quên hết tất cả mọi thứ, có phải là em nên vui vì anh ấy không phải chỉ quên mất mình em giống như trong phim truyền hình không"
Sầm Dao cũng không biết nên nói gì với cô ấy về đề tài mất trí nhớ này, dù sao cũng là một trong những người bị mất trí nhớ, cô cũng không có tư cách để nói.
Nhưng nhìn Khương Oánh Oánh mất mát đau lòng như thế, cô không khỏi nhớ đến vẻ mặt của Thương Đình Lập khi biết được cô chính là Sầm Dao lúc còn ở Ý.
Cẩn thận nhớ lại, chỉ có thể nhớ được cảm giác vui mừng cực kỳ rõ ràng trên mặt anh.
Lúc đó anh đang vui mừng chuyện gì chứ.
Bởi vì lo lắng Khương Oánh Oánh sẽ xảy ra chuyện gì vì vậy tối nay Sầm Dao ngủ cùng Khương Oánh Oánh.
Tắt đèn phòng khách, hai người không nói gì, cùng nhau trợn tròn mắt mất ngủ.
Hôm sau lúc Thương Đình Lập đang ngồi trên sofa dưới lầu đọc báo, nghe tiếng Sầm Dao bước xuống lầu, gương mặt vốn luôn trắng trẻo sáng ngời bây giờ xung quanh vành mắt lại có thế thấy rõ bọng đen, bước lên ôm lấy eo cô, nhíu mày lại, trong giọng nói không có chút tình cảm nào: "Tối qua em ngủ không ngon, có phải là vì anh không ngủ cùng em nên ngủ không được không"
"Đủ rồi đó, Thương Đình Lập, anh mau buông em ra"
Thấy mọi người trong phòng khách nhìn họ bằng ánh mắt trêu ghẹo, mặt Sầm Dao đỏ bừng.
Lúc nói ra những lời này, cũng vì trên mặt có quầng thâm mắt cực kỳ rõ ràng mà có vẻ hơi yếu đuối một chút.
Thương Đình Lập biết nếu nói nữa sẽ thật sự chọc Sầm Dao tức giận, đúng lúc dừng lại đề tài, sau đó khi nhìn về phía Khương Oánh Oánh đang đứng sau lưng Sầm Dao, lễ phép gật đầu chào hỏi, kéo Sầm Dao lại bàn ăn.
Sau khi ăn sáng xong, Thương Đình Lập nhìn Dao Dao và Khương Oánh Oánh đang cực kỳ lưu luyến không nỡ rời xa, biết hai cô chắc là vẫn muốn ở cùng nhau, hiếm khi nhường nhịn nói: "Dao Dao, hôm nay em không cần đến công ty cùng anh, hôm nay không có việc gì, em ở yên trong nhà nghỉ ngơi cho tốt đi"
Sầm Dao đương nhiên cũng biết Đình Lập muốn cho cô ở cùng với Oánh Oánh nên mới chu đáo mà nói lời này, đang định gật đầu.
Khương Oánh Oánh đã nói: "Dao Dao, em biết chị lo cho em, nhưng hôm nay chị không cân ở cạnh em đâu, em còn phải về công ty, có lẽ sẽ rất bận."
Tuy rằng Oánh Oánh vẫn mỉm cười, nhìn qua có vẻ đã đỡ hơn nhưng Sầm Dao vẫn không yên tâm.
Nếu đổi thành cô ở vị trí của cô ấy, có lẽ cô sẽ càng khó chịu hơn nữa, Sầm Dao quăng cái suy nghĩ đột nhiên nhảy ra này đi xa, bước lại gần Oánh Oánh, còn đang định khuyên cô ấy, cuối cùng không biết làm sao lại bị khuyên ngược về.
Mãi đến khi ngồi xuống vị trí làm việc của cô, Sầm Dao vẫn cứ mất hồn mất vía, Thương Đình Lập dùng tay gõ gõ lên bàn cô, sau khi kéo được suy nghĩ của cô về rồi, bất đắc dĩ nói: *Còn đang suy nghĩ chuyện Khương Oánh Oánh sao"
Nhắc đến Oánh Oánh, Sầm Dao cũng không quan tâm đây là văn phòng làm việc mà bắt đầu oán giận với Thương Đình Lập: "Haizz, anh nói coi sau này Oánh Oánh phải làm sao đây, anh Hai cô ấy bị mất trí nhớ, hình như quan hệ với người nhà cũng không phải quá tốt, mỗi ngày cô ấy còn phải quản lý công ty, cho dù là người làm bằng sắt cũng không thể chịu đựng nổi, nếu không anh mau nghĩ cách nào đó giúp Khương Húc Đông khôi phục lại trí nhớ đi"
Thương Đình Lập cũng rất bất đắc dĩ: "Tình hình cụ thế của Húc Đông còn phải đi hỏi bác sĩ chữa trị chính của anh ta nữa, nhưng anh thấy ba mẹ của anh ta đã bắt đầu đề phòng anh rồi, cho nên cho dù có gặp thì lời của bác sĩ nói cũng không thể tin tưởng hoàn toàn được"
"Không lš cứ trơ mắt nhìn Oánh Oánh đau lòng mãi vậy sao?"
Sầm Dao cũng biết mọi chuyện không đơn giản như thế, nhưng cô quá lo lắng cho Oánh Oánh nên đã bỏ sót mất chuyện này.
Nói đến nói đi, thật ra chuyện quan trọng nhất là phải làm cho Khương Húc Đông tự mình nhớ lại mới là tốt nhất, nhưng chuyện mất trí nhớ này, nếu nặng thì cả đời cũng nhớ không ra, còn nhẹ thì cũng cần một khoảng thời gian.
Nói ngắn gọn, thời gian mới là khởi đầu quan trọng nhất của tất cả mọi thứ.
Thấy Sầm Dao không nhíu chặt mày nữa, Thương Đình Lập vuốt mày cho cô nói: "Những việc này em không cần lo lắng, có thời gian còn không bằng nghĩ xem nên đi đâu để làm đám cưới du lịch đi"
Sầm Dao căn môi, cạn lời: "Sao anh còn nghĩ đến chuyện này chứ, chuyện Oánh Oánh không giải quyết xong, em làm gì có tâm trạng để đi"
"Hơn nữa anh cũng không có thời gian"
Câu nói cuối cùng, Sầm Dao nói bằng giọng rất nhỏ.
Nhưng cho dù có nhỏ giọng, phòng làm việc cũng chỉ lớn cỡ này, hai người bọn họ còn đang ngồi gần nhau đến thế, Thương Đình Lập đương nhiên sẽ không bỏ lỡ câu này.
Sự cưng chiều trong nụ cười của anh hiện ra ngoài: "Vì em, anh cũng sẽ sắp xếp đủ thời gian"
Lời nói của anh làm Sầm Dao đỏ mặt tim đập nhanh, vội vàng đẩy anh ra, giả bộ như đang nghiêm túc xem hồ sơ.
Thương Đình Lập biết cô đang ngượng, cũng không ép cô.
Nhưng trong lòng khó nhịn được ý cười, mặc kệ qua bao lâu, cô vẫn giống hệt như trước kia, thường xuyên bị những lời nói của anh làm cho ngượng ngùng.
Đúng là làm cho người ta muốn không ngừng trêu chọc cô.
Đè những cảm xúc hơi dao động vì Sầm Dao xuống, nghĩ đến Khương Húc Đông bị ba mẹ anh ta lừa dối không hề biết gì, Thương Đình Lập mím môi bắt đầu suy nghĩ.
Nhưng những suy nghĩ của anh nhanh chóng bị một cú điện thoại cắt đứt.
"Alo, anh ta tỉnh rồi, cậu muốn đi thăm hả, được thôi, vì cậu nên mới xảy ra chuyện, cậu cứ đến đó đi, kêu tôi đi cùng cậu, xin lỗi, công ty tôi nhiều việc lãm"
Sầm Dao hơi ngước mắt lên nhìn Thương Đình Lập đang ngồi trên ghế nói chuyện điện thoại.