Thời gian dần trôi, cuối cùng tiệc tất niên cũng đến.
Phòng khách trước kia bày biện đơn giản, nhưng bây giờ, chỉ đứng ở cửa phòng khách, liếc mắt đã có thể thấy hết sàn nhà lót đầy gạch thủy tinh, đèn trang trí da cam chiếu rọi khắp tường cao bổn phía.
Phong cách trang trí ấm áp trang nhã phả vào mặt.
Vài bức tranh cổ xa hoa thâm trầm treo trên tường là những bức tranh được cất giữ trong phòng sách của Thương Đình Lập mà Sầm Dao thấy lúc trước.
Dưới ánh đèn vàng chiếu rọi, cái bóng tối đen của chúng hiện lên trên chiếc thảm mềm mại.
Xuyên qua phòng khách rộng mở không người, mỗi bức tranh cổ bốn phía bên trong đều có phong cách đặc sắc tôn lên như một phòng sưu tầm tuyệt vời.
Thiết kế của nội thất không lộ rõ xa hoa, bốn góc đều trưng bày bốn lọ hoa quý giá, trong đó có hai cây là hoa tulip tím, hoa cây còn lại là hoa đế vương.
Đóa hoa diễm lệ trưng bày trong phòng khách khiến cả phòng trở nên sống động.
Sầm Dao hài lòng nhìn thành quả của cô.
"Không tệ, không hổ là Dao Dao đích thân chuẩn bị"
Đối với hình ảnh trước mắt, Thương Đình Lập cũng cực kỳ thưởng thức.
"Anh chỉ biết khen em thôi"
Sầm Dao liếc anh.
Hiện tại, cô sẽ không tin lời anh nói, nếu người nhà họ Thương cũng hài lòng thì mới chắc chắn.
"Dao Dao, anh nói thật mà em cũng không tin."
"Haiz, anh có thời gian nói những lời này với em, còn không bằng giúp em chọn xem hôm nay em nên mặc gì mới phù hợp."
Sầm Dao đánh giá quần áo trên người mình, cảm thấy không hài lòng chút nào.
Váy hoa dài màu vàng nhạt, thời trang đơn giản, lại có chút gợi cảm.
Nhưng đây là tiệc tất niên, có phải không phóng khoáng quá không.
Thương Đình Lập nghe Sầm Dao nói xong, liếc mắt quan sát quần áo của cô.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Bất đắc dĩ nói: "Không cần phải lo lắng như vậy, em như thế này là được rồi"
"Thật ư?"
Sầm Dao còn chưa quá tin tưởng, chạy chậm tới trước mặt thím Mạc đang lau bình hoa trong phòng khách, hai tay nằm tà váy xoay quanh nói.
"Thím Mạc, thím xem mặc thế này, lão phu nhân có hài lòng hay không?"
Nói Sầm Dao quan tâm cái nhìn của người nhà họ Thương, thật ra cô càng quan tâm lão phu nhân.
Tuy cô nhạy cảm cảm thấy có chút ngăn cách với lão phu nhân nhưng Sầm Dao nghĩ, tất cả ngăn cách không phải để người đánh vỡ sao? "Phu nhân, cô mặc vậy rất đẹp, chắc chắn lão phu nhân sẽ rất thích"
Ánh mắt thím Mạc có ý cười, bà giơ ngón tay cái lên.
Sau đó, thím Mạc chợt nhớ tới một chuyện, vỗ tay một cái, ảo não nói: "Ai da, xem trí nhớ này của tôi.
Phu nhân, tôi đi lấy cho cô một thứ, nếu cô đeo nó, lão phu nhân chắc chắn sẽ càng hài lòng "
Thím Mạc nhanh chóng chạy đi, mấy giây sau đã vào phòng của bà ở lầu một, không thấy bóng dáng.
Sầm Dao tò mò thứ gì khiến thím Mạc để ý đến vậy.
Đợi tới khi thím Mạc cầm một hộp gỗ lim đỏ đi tới chỗ cô, Sầm Dao nghi hoặc hỏi: ""Thím Mạc, đây là gì vậy?"
Thím Mạc nhìn chiếc hộp trong tay, trong mát hiện lên hoài niệm.
"Đây là vòng ngọc bích mà lão phu nhân đeo lúc kết hôn năm đó.
Ba năm trước, lão phu nhân giao nó cho tôi, bảo tôi giao cho phu nhân.
Nhưng mà, sau đó phu nhân gặp chuyện không may, cái vòng này vẫn luôn để ở chỗ tôi"
Sầm Dao không dám tin cắn môi.
Cô chưa từng nghĩ tới, thì ra trong lòng của lão phu nhân, bà vậy mà lại vừa ý cô.
Trong lòng nhất thời hiện lên ngàn vạn tâm tình, lại không có cái nào thích hợp với cô của bây giờ.
Lúc này, Thương Đình Lập đi tới, nói: "ÐĐeo đi, thứ mẹ cho thì là của em"
Thấy Dao Dao không vươn tay, Thương Đình Lập chủ động cầm hộp quà mở ra.
Vòng tay màu ngọc bích tựa như một hồ nước xanh biếc long lanh lóng lánh, tỏa ra ánh xanh.
Sầm Dao vừa nhìn, đáy lòng đã rất thích.
Cho nên, khi Thương Đỉnh Lập cầm tay cô đeo lên, cô cũng không từ chối.
Vì là tiệc tất niên của người nhà, mọi người cũng không tới sớm.
Người đầu tiên đến là lão phu nhân.
Lần trước, lão phụ nhân tuy tay trong tay nhưng vẫn cũng thấy xa lạ, lúc này nhìn thấy Sầm Dao đeo vòng tay mà bà tặng, trong lòng có chút thỏa mãn.
Lúc kéo tay Sầm Dao, ÿ cười cũng bắt đâu chân thành hơn.
"Mẹ nhanh vào trong ngồi đi.
Ngồi xe lâu như vậy, chắc hắn rất mệt"
Trên mặt Sầm Dao hiện lên chút ngượng ngùng, tuy rất nhanh biến mất nhưng lại bị lão phu nhân nhạy cảm nhìn thấy.
Bà lắc đầu, cười nói: "Vốn dĩ rất mệt, nhưng nhìn thấy hai con sống hạnh phúc như vậy, khổ nhọc trong lòng có nhiều hơn nữa cũng không tính là gì"
Sầm Dao nghe xong, lén liếc nhìn Thương Đình Lập đứng một bên, len lén nháy mắt với anh.
Thương Đình Lập lại làm như không thấy gì mà đi thẳng vào trong.
Không còn cách nào, Sầm Dao đành đỡ lão phu nhân đi vào.
Vừa hùa theo lời nói của lão phu nhân, vừa âm thầm "ghi nợ.
Thương Đình Lập.
Gần như không bao lâu, Thương Ly Viễn và Kiều Dục Mẫn cũng cùng tới.
Chỉ là lúc hai người họ nhìn thấy lão phu nhân đã sớm tới ngồi, trong mắt đều lộ vẻ né tránh.
*Ơ, hai người cũng cùng tới à.
Tôi còn tưởng đời này cũng không thế cùng một chỗ với hai người chứ"
Thấy tử địch và tình địch đồng thời xuất hiện, lão phu nhân luôn khoan dung hào phóng như một con gà chiến ngẩng cao đầu.
Thương Ly Viễn che miệng, khẽ ho khan.
Sầm Dao thấy, nhíu mày, lấy một cái ly sạch từ trên cái bàn đã được trải khăn trải bàn mới, rót một ly nước đầy đưa tới: "Ông Thương, uống miếng nước"
Thương Ly Viễn phức tạp nhìn người phụ nữ ông ta không hoan nghênh tên Sầm Dao này, nhìn chằm chằm ly trà rất lâu rồi mới cầm lấy.
Sau khi uống xong, hơi châm chọc nói: "Không phải đã gả cho Đình Lập rồi sao, sao còn chưa đổi xưng hô.
Tôi không nhận nối một tiếng ba của cô sao?"
Sầm Dao không nói chuyện, thâm liếc nhìn mặt Kiều Dục Mẫn.
Bởi vì mất trí nhớ, tuy đã nghe Đình Lập và Oánh Oánh kể chuyện lúc trước của cô nhưng cô luôn cảm thấy không chân thật.
Cô như một người xem tỉnh táo.
Trong mắt người khác, một câu chuyện bi kịch thì nên rơi nước mắt, nhất là khi chuyện xảy ra với mình.
Nhưng Sầm Dao vì không thật sự cảm nhận được nên luôn nửa tin nửa ngờ.
Nhưng sau khi nhìn thấy vị phu nhân mới trước mắt này, Sầm Dao lại không nói ra được trong lòng có cảm giác gì.
Hồi lâu sau, mới nhếch miệng nói: "Phu nhân, ông Thương, mời vào."
Vì chú ý đến hôm nay là tiệc tất niên, người tới sẽ rất đông, ngoại trừ ba cái sofa đã sớm có còn mua thêm ba cái đặt ra.
Sầm Dao vốn muốn dẫn người đến bàn đối diện, Thương Ly Viễn lại đi trước phía trước.
Sầm Dao chỉ có thể trơ mắt nhìn ông Thương và lão phu nhau ngồi cách nhau một ghế ngồi, mà vị phu nhân đi sau một bước lại dừng bên cạnh Sầm Dao nên cô không phát hiện sự bối rối trong mắt bà ta.
Bối rối, sao bà ta lại cảm thấy bối rối chứ.
Chẳng lẽ là khó hiểu chuyện ông Thương và lão phụ nhân ngồi chung một chỗ sao? Trong lòng Sầm Dao có một đống câu hỏi, lại giấu chúng trong lòng, bởi vì còn chưa phải lúc.