Lúc Thương Đình Lập dẫn Sầm Dao bước vào công ty, trên mặt tất cả nhân viên đều có vẻ khiếp sợ.
Dù sao ai mà không biết Chủ tịch nhà họ ngoài lạnh tim cũng lạnh, xung quanh anh sạch sẽ như tờ giấy trắng, chưa bao giờ có scandal bậy bạ nào cả.
Bây giờ lại quang minh chính đại dẫn theo một người phụ nữ vào công ty, đây rõ ràng là phu nhân Chủ tịch tương lai rồi.
Có vài người lại nhớ đến hot search ngày hôm qua, mọi người còn tưởng rằng là tin tức giả do người ta đồn thổi, bây giờ xem ra là thật rồi.
Tin tức này trong chớp mắt đã thông qua group bat của công ty mà truyền vào tai mọi người.
Sau khi Sầm Dao vào phòng làm việc của Thương Đình Lập, lập tức không thèm quan tâm đến anh nữa.
Tuy rằng cô chưa từng vào công ty, nhưng cô cũng biết đi cạnh Chủ tịch của công ty, sau này cô muốn sóng yên biển lặng vượt qua khoảng thời gian này chắc chắn là chuyện không tưởng rồi.
Bây giờ Sầm Dao vẫn chưa ý thức được tầm ảnh hưởng của hot search ngày hôm qua, thật ra ngày hôm qua sau khi ảnh chụp bị tuôn ra ngoài, chắc chắn bình yên sẽ cách cô rất xa.
Thương Đình Lập cười khổ, anh biết chắc là Sầm Dao lại tức giận nữa rồi.
Nhân lúc Sầm Dao không để ý đến anh, anh gọi một cuộc gọi nội tuyến.
Sau đó Sầm Dao trơ mắt ra nhìn hai người đàn ông khiêng một cái bàn làm việc vào trong văn phòng.
Mãi đến khi bọn họ sắp xếp xong rời đi.
Sầm Dao mới mặt đầy thắc mắc quay sang hỏi Thương Đình Lập: "Anh định để em và anh ngồi chung một phòng làm việc sao? Anh sợ tin tức ngày hôm nay truyền ra chưa đủ rộng rãi đúng không"
Thương Đình Lập không muốn chịu trách nhiệm về việc này, anh lấy điện thoại ra tìm kiếm tin tức đăng chuyện hai bọn họ đăng ký kết hôn ra rồi đưa đến trước mặt Sầm Dao.
Sầm Dao tận mắt nhìn thấy tỷ lệ click lên đến vài chục triệu hiển thị trên màn hình, khóe môi đã không nhấc lên nổi nữa.
Môi cô giật giật nói: "Sao anh không nói cho em biết từ trước "
Nếu cô biết tin tức đã lan truyền rộng thế này, cô sẽ không đến công ty của anh đâu.
Thương Đình Lập đương nhiên nghe thấy ẩn ý trong những lời này, sờ mũi yên lặng không nói gì.
Thấy mọi chuyện đã đến nước này rồi, Sầm Dao đương nhiên cũng chỉ có thể chịu.
Cô còn nhớ rõ cô đến Nguyên Thịnh để đi làm, sau khi cô ngồi xuống vị trí thuộc về mình rồi thì chống cảm hỏi anh: "Chủ tịch Thương, anh muốn phân cho em công việc gì đây"
Thương Đình Lập thấy cô đã nhập vai nhân viên văn phòng, cũng dần nghiêm túc trở lại.
Anh cầm một xấp hồ sơ trên bàn làm việc, đặt lên bàn Sầm Dao: "Nhưng tài liệu này cần phải phiên dịch sang tiếng Anh và tiếng Ý, chắc em làm được đúng không?"
Sầm Dao gật đầu.
"Được, vậy em xem mấy tài liệu đó trước đi"
Thương Đình Lập cũng thở phào nhẹ nhõm, anh hiểu rõ tính cách kiên cường và nghị lực sâu trong xương tủy của Sầm Dao hơn ai hết, nếu anh không giao cho cô bất cứ công việc gì thì chắc là chưa ở được mấy ngày cô đã muốn đi mất.
Cho nên anh đều giao cho cô những việc phiên dịch tài liệu đơn giản nhất.
Đương nhiên cũng là vì trong công ty không có quá nhiều người biết tiếng Ý, mấy thứ này gần như đều do anh phiên dịch.
Bây giờ để cho Sầm Dao phiên dịch cũng coi như giúp đỡ cho anh.
Nhưng thật ra tiếng Ý của Sầm Dao cũng không phải quá tốt.
Chỉ đang nằm trong giai đoạn đọc hiểu tàm tạm mà thôi.
Cho nên Sầm Dao nhanh chóng gặp phải khó khăn.
Sầm Dao nhìn tài liệu đã được cô phiên dịch bốn phần năm mà nhíu mày, lén nhìn về phía Thương Đình Lập đang nghiêm túc làm việc.
Cô thầm bực bội, sao lúc nãy cô lại đồng ý nhanh như vậy chứ.
Cô lén mở web lên, gõ chữ tiếng Ý kia vào, định tra Baidu.
Nhưng vì không muốn để lộ thông tin riêng của tài liệu ra ngoài, cô tách lẻ từng từ đơn một ra rồi tra cứu một cách lộn xộn.
Hai người làm việc đến giữa trưa thì bên ngoài có người gõ cửa.
Thương Đình Lập nói mời vào, Sầm Dao lập tức nhìn thấy một trong hai người đàn ông giúp cô khiêng bàn vào buổi sáng bước vào.
"Chủ tịch, anh và cô chủ muốn ăn gì, tôi đi đặt thức ăn cho hai người"
Sầm Dao yên lặng nghe giọng nói của anh, mới phát hiện ra giọng của anh nghe rất quen tai.
Còn không phải là người gọi điện cho Thương Đình Lập vào buổi sáng này sao.
Sầm Dao len lén nhìn anh ta vài lần.
Thương Đình Lập đang định hỏi Sầm Dao muốn ăn gì, nhưng sau khi nhìn thấy cô đang nhìn lén Dư Phi, trong lòng lập tức thấy khó chịu.
"Cậu ra ngoài đi, chúng tôi đi ra ngoài ăn"
Thương Đình Lập lập tức đuổi Dư Phi ra ngoài.
"Vâng, Chủ tịch"
Tuy rằng anh cảm thấy rất khó hiểu vì lúc trước Chủ tịch ở công ty đều gọi cơm về ăn, nhưng khi nhìn thấy cô chủ thì anh lập tức nghĩ đến, nếu cô chủ ở đây, Chủ tịch chắc chân muốn dẫn cô chủ ra ngoài ăn rồi.
Sau khi anh rời đi rồi Sầm Dao mới không nhìn nữa, lại tập trung xem tài liệu.
Nhưng một bàn tay to rộng đột nhiên đè tập tài liệu cô đang cầm xuống.
"Đi thôi, đi ăn cơm"
Giọng nói của Thương Đình Lập trầm thấp, nghe có vẻ không mấy vui vẻ.
Sầm Dao lại không phát hiện ra, dù sao ngày nào anh cũng thế này, cô quen rồi.
"Chờ em phiên dịch xong đoạn này đã, sắp xong rồi"
Sầm Dao ngẩng đầu khỏi tập tài liệu nhìn anh, giọng điệu mang theo vẻ thương lượng.
Thương Đình Lập đúng là không ngờ rằng cô vừa bắt đầu làm việc đã quay về dáng vẻ nữ cường nhân như trước kia rồi, nhưng anh cũng không muốn cô có thói quen xấu làm việc mất ăn mất ngủ.
Duỗi tay câm tập tài liệu đi, anh cầm một cây viết từ trên bàn làm việc, cực kỳ lưu loát phiên dịch lại đoạn Sầm Dao còn chưa kịp làm xong kia.
Lúc Sầm Dao cầm lại xem thử, mặt mày bực bội nhìn anh: "Anh dịch nhanh như vậy, hoàn toàn không cần đến em"
"Sao lại không cần chứ, em ở cạnh anh là đã cho anh động lực rồi"
Lời của I hương Đình Lập ngọt ngào đến mức làm người khác kinh ngạc hoảng sợ.
Lời anh nói làm trong lòng Sầm Dao cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nhưng hiệu quả của viên đạn bọc đường dần dần không còn tác dụng với cô nữa, cô nhanh chóng bình tĩnh đáp trả: "Nếu anh nói vậy, anh cứ đặt một tấm ảnh chụp của em lên bàn làm việc của anh, tác dụng cũng giống nhau thôi"
Thương Đình Lập lắc đầu, đầu ngón tay đặt lên đôi môi thoa son màu hoa anh đào của cô vuốt nhẹ rồi cười nói: "Sao giống được, ảnh chỉ có thể xern chứ không thể chạm vào em được, ngay cả hôn cũng không có độ ấm của em"
Anh nhẹ nhàng cúi người, đôi môi ấm áp mang theo cảm giác mát lạnh dịu dàng đặt lân đôi môi non mầm của Sầm Dao.
Cũng không rõ là ai bị ai mê hoặc.
Lúc hai người tỉnh táo lại.
Sầm Dao đã bị anh đè dưới bàn làm việc hôn đến thở hổn hển hết tiếng này đến tiếng khác, giống như tiếng đàn dương cầm uyển chuyển du dương đánh sâu vào lòng anh.
Mũi Thương Đình Lập chạm vào mũi Sầm Dao, giọng khàn khàn nói: "Anh thua em thật rồi, nếu không phải đang ở trong phòng làm việc, anh thật sự muốn..."
Anh ghé sát vào lỗ tai cô nói ra câu nói cuối cùng, sau khi Sầm Dao nghe xong, gương mặt vốn đang đỏ ửng lại càng đỏ tươi như máu, đấy mạnh anh ra,chỉnh sửa lại quần áo bản thân, bình tĩnh giống như người vừa mới thở dốc lúc nãy không phải là cô vậy.
"Đi thôi, không phải nói đi ăn cơm sao?"
Sầm Dao mang giày cao gót, dẫn đầu đi trước, Thương Đình Lập đứng ở phía sau cô, nhìn vành tai hông hông của cô mà vuốt môi cười khẽ.