Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 62: Chương 62: Yêu đến không thể thoát ra




Mẹ Thương Ngộ vừa nghe, động tác đánh mạt chược cũng dừng lại: “Con đừng làm bậy. Anh con là ai, con còn không rõ sao? Nó mà điên lên thì các chú bác ở công ty còn phải nhường nó ba phần!”

“Yên tâm đi, con rất biết chừng mực. Con chỉ giúp bác gái thử xem anh ấy có phải thật sự có ý với người phụ nữ này không thôi. Nói không chừng, đây cũng chỉ là chơi đùa một chút mà thôi. Được rồi, mẹ à, con còn có việc, cúp máy đây” Thương Ngộ không chờ mẹ mình nói gì đã cúp máy.

Bên này, mắt mẹ Thương Ngộ giật một cái. Cái đứa nhỏ này, đừng quậy ra chuyện gì là được rồi!

Hôm đó, Sầm Dao cũng không quay về công ty.

Cô cảm thấy hôm nay đã quậy một trận, Nhậm Minh Huyên nhất định càng mong cô và Bộ Tử Ngang nhanh chóng ly hôn.

Đầu tiên, cô đến văn phòng luật sư tìm một luật sư tư vấn, sau đó về nhà mở máy tính lên, viết một tờ đơn từ chức, cũng không kiểm tra lại nhiêu đã trực tiếp gửi đến hợp thư của đổng sự trưởng.

Sau khi làm xong những chuyện này, cô gọi điện cho Lê Thanh.

Lê Thanh đã theo mình nhiều năm như vậy, mình cứ đi thế này, chẳng bằng khiến cho nỗ lực bao năm nay ở công ty của Lê Thanh bị uổng phí.

Sau này tổng thanh tra mới đến, nếu cần đề bạt cất nhắc, đương nhiên sẽ dẫn dắt tâm phúc của mình, không thể là cô ấy.

Bên Du Mộng Nhị thì càng xem Lê Thanh là cái gai trong mắt.

Hôm nay trước khi đi cô phải sắp xếp ổn thỏa cho Lê Thanh đã.

Lê Thanh trong điện thoại nghe thấy chuyện cô muốn từ chức, cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng lại nói: “Thật ra tôi cũng biết chuyện này sớm muộn gì cũng đến, chỉ là không nghĩ lại đột ngột như vậy thôi. Cô là một lãnh đạo giỏi, nếu cô không ghét bỏ, sau này bất kể cô đi đâu, tôi cũng nguyện theo cô”

Sầm Dao nghe thấy rất cảm động: “Tôi cũng muốn sắp xếp ổn thỏa cho cô. Nếu cô đồng ý theo tôi, thì không còn gì bằng. Nhưng tương lai tôi phải làm lại toàn bộ, rủi ro rất lớn, sau này cô có đồng ý đánh cược không?”

“Chỉ cần thanh tra đồng ý, tôi cầu còn không được”

Sầm Dao nghe Lê Thanh nói vậy, trong lòng mới ổn định hơn.

Hôm nay khó lắm mới có được thời gian rảnh thế này, Sầm Dao đi siêu thị mua thức ăn, buổi tối đích thân xuống bếp.

Khương Oánh Oánh quay về ngửi thấy mùi thơm tràn ngập trong phòng, lập tức bỏ túi xuống, chạy xuống phòng ăn lấy một miếng nhân bánh cho vào miệng: “Dao Dao, hôm nay sắp có bão hả, chị lại đích thân xuống bếp”

Sầm Dao trừng cô ấy: “Rửa tay!

Sao lại giống y như trẻ con vậy?”

Khương Oánh Oánh cười hì hì, chạy vào bếp rửa tay. Nhìn miếng sườn chua ngọt đang sôi trong nồi mà cảm thán: “Bộ Tử Ngang cưới được chị mà không biết trân trọng, sau này anh ta sẽ hối hận.

“Tối nay khui một chai rượu mà em sưu tầm lâu nay, thế nào?”

“Kỷ niệm chuyện tốt gì à?”

“Ly hôn cộng với từ chức, có tính là chuyện tốt không?”

Khương Oánh Oánh sững sờ: “Chị có ba trăm triệu rồi à?”

“Không có, nhưng mà không cần nữa. Cứ chờ đi, bọn họ sẽ chủ động đến tìm chị ký thỏa thuận ly hôn thôi, nhất định là trong hai ngày này” Sầm Dao khẳng định.

Nhậm Minh Huyên hai ngày này nhất định cũng sẽ tham khảo ý kiến luật sư, sẽ tốn chút thời gian.

Khương Oánh Oánh ôm cô, khóc thút thít: “Đây thật sự là chuyện đáng ăn mừng. Dao Dao yêu dấu của em, cuối chị chị cũng thoát khỏi biển khổ rồi, xem ra bình thường em không uổng công giúp chị cầu Bồ Tát ở chùa Thanh Thiên „ rôi: “Vậy thì chị phải cảm ơn em rồi”

Sầm Dao cười vỗ nhẹ tay cô ấy: “Đừng cản trở chị làm việc nữa, mau đi khui rượu đi.”

Khương Oánh Oánh buông cô ra, từ tủ rượu lấy xuống một chai rượu đỏ, sau đó khui ra, lại ở bên quây rượu rửa ly rượu đỏ.

Sầm Dao nấu nướng xong, mang đến phòng ăn, hai người cùng ngồi xuống ăn cơm.

Khương Oánh Oánh thấy vết thương trên tay cô, hỏi: “Sao lại bị thương vậy?”

“Vết thương nhỏ thôi. Sáng nay đánh nhau với mẹ con Bộ Hoan Nhan”

Khương Oánh Oánh tức giận: “Hai người này suốt ngày tìm chị gây chuyện, cũng là nhàn rỗi đến phát điên rồi. Em thấy chị nên đi bệnh viện tiêm vacxin phòng bệnh dại mới được, chó điên làm loạn cũng cần tiêm vacxin mới an toàn”

Sầm Dao vui vẻ: “Bộ Hoan Nhan mà nghe em mắng cô ta như vậy, sẽ giận đến đòi xé miệng em”

Hai người đang nói chuyện, điện thoại trên bàn ăn của Sâm Dao đột nhiên reo lên.

Khương Oánh Oánh cho một miếng sườn heo vào miệng, cầm điện thoại của cô lên xem: “Em gái chị”

Sầm Dao đặt ly rượu xuống, bắt máy, nghe thấy bên kia là tiếng Sầm Hoàn đang khóc, không thể nghe được gì khác.

“Em sao thế? Đang yên đang lành, em khóc cái gì?”

“Chị, em không muốn sống nữal”

Sầm Hoàn nghẹn ngào nửa ngày cũng chỉ nói được một câu này.

Sâm Dao biến sắc: “Em mới có mấy tuổi đầu, nói bậy bạ gì vậy?”

Khương Oánh Oánh nhìn thấy sắc mặt của cô không đúng, không nhịn được quay đầu lại nhìn.

Sâm Hoàn bật khóc: “Em thật sự rất khó chịu, rất đau lòng. Chị, chị đã từng nghiêm túc thích một người không?”

Sầm Dao kinh ngạc trong lòng.

Thì ra Sâm Hoàn thế này là có liên quan tới Thương Đình Lập?

“Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Chị, chị biết không, mỗi ngày em đi làm, đều hy vọng có thể nhìn thấy anh ấy. Nhưng mà anh ấy rất ít đến công ty em, có lúc mấy tháng liền cũng không thấy đến một lần.

Anh ấy không đến, em đi làm cũng không có sức. Mà anh ấy đến, sau khi em nhìn thấy anh ấy thì lại càng đau lòng. Bởi vì em chỉ có thể nhìn anh ấy từ xa, cơ hội để bày tỏ nỗi lòng với anh ấy cũng không có!”

Sầm Dao nghe đến đau cả đầu.

Lúc đầu chỉ cho rằng Sâm Hoàn là nhất thời hứng thú, bây giờ nghe ra lại khiến Sầm Dao kinh ngạc.

“Em khóc thành thế này, chính là vì không gặp được anh ta?”

“Đương nhiên không phải!” Bị chị của mình hỏi, Sâm Hoàn lại càng đau khổ hơn: “Hôm nay em nghe đồng nghiệp nói, cô Điền trở về rồi!”

“Cô Điền?” Sầm Dao cảm thấy cái tên này hơi quen tai.

“Cô Điền là viên minh châu của cổ đông lớn thứ hai của Tập đoàn Nguyên Thịnh Điền Phong Tường, tên là Điền Điềm, cô ấy từ nhỏ đã là một đôi với chủ tịch Thương.

Chủ tịch Thương còn trẻ thế này đã là đống sự trưởng cũng là do Điền Phong Tường ở phía sau chống lưng chống lưng cho anh ấy. Em còn nghe nói, mẹ ruột của con trai 12M anh ấy chính là cô Điền.

Sầm Hoàn vừa nói vừa nghẹn ngào.

Sầm Dao cũng đã nhớ ra, vị Điền tiểu thư này, lần đầu tiên là cô nghe thím Mạc nhắc đến.

Thì ra đó là vị hôn thê của Thương Đình Lập?

Sầm Dao cầm điện thoại, có chút thất thần.

Một lát sau thì nghe thấy tiếng khóc đau lòng của Sầm Hoàn: “Chị, em phải làm sao đây? Em cảm thấy anh ấy có chút ý với em, chỉ là bởi vì anh ấy đã có vị hôn thê, nên mới chậm chạp không bày tỏ với em. Em muốn tỏ tình với anh ấy, nhưng em không tìm được cơ hội.

“Sâm Hoàn, em bình tĩnh chút đi, đừng làm bậy” Sầm Dao cảm thấy chỉ e Sâm Hoàn đã hiểu lâm gì rồi.

Tuy rằng cô và Thương Đình Lập không quen thân lắm, nhưng qua mấy lần tiếp xúc, cô cảm thấy Thương Đình Lập tuyệt đối không phải là người thích ai mà không dám nói.

“Đối phương đã có vị hôn thê rồi, còn là mẹ ruột của đứa trẻ, vậy em có bày tỏ cũng không có ích gì. Hà tất phải cho người ta cơ hội từ chối em?”

Sầm Hoàn nức nở: “Vẫn chưa bày tỏ, em chết cũng không cam lòng.

Em không cam tâm. Chị, chị tuyệt đối chưa từng yêu một người thế này, em cảm thấy em yêu anh ấy yêu đến phát điên rồi, mỗi ngày đều bị hình bóng của anh ấy giày vò, thật sự rất đau khổ.

Sầm Dao cầm điện thoại, không biết nên nói gì để an ủi Sâm Hoàn mới được nữa. Tâm tư thiếu nữ, khi cô chưa chú ý đến thì đã chìm sâu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.