Khương Oánh Oánh cảm thấy trong mất Thương Đình Lập thì bản thân cô chính là kiểu người lúc cần đến thì dùng một cú điện thoại gọi đến giúp đỡ.
Lúc không cần nữa thì lập tức dùng chân đá văng ra. Cô ấy nén giận trong lòng, liên tục cảnh cáo bản thân. Thương Đình Lập là một tên khốn kiếp, không cần để ý đến anh.
Sau khi liên tục nhắc nhở bản thân, tâm trạng cô ấy cũng tốt hơn nhiều.
Khương Oánh Oánh cầm túi xách mình lên, đi đến cạnh giường bệnh của Sầm Dao, tạm biệt: “Dao Dao, em về trước nha, ngày mai lại đến thăm chị” “Hay em ở lại ăn cơm rồi hẵng về” Sầm Dao cảm thấy rất ngượng, hôm nay Oánh Oánh ở cùng cô lâu như vậy, ngay cả bữa cơm cũng không mời cô, rõ ràng rất không phải phép.
Cho dù là bạn thân thì cũng không thể như vậy.
Hơn nữa, Sầm Dao cảm thấy cái túi Thương Đình Lập xách theo rất lớn, trong đó chắc chắn có rất nhiều đồ ăn. Nghĩ đến việc lần nào họ cũng gọi một đống đồ ăn nhưng đều ăn không hết.
Còn không bằng mời Oánh Oánh ở lại cùng ăn. “Không được, không được, em mà ở lại đây lâu thêm chút nữa thì người nào đó có thể dùng ánh mắt giết chết em đó” Khương Oánh Oánh vẫy vẫy tay, cực kỳ dứt khoát nhanh gọn cầm túi xách đi ra ngoài. Sau khi cô ấy vẫy tay chào tạm biệt với Sầm Dao thì lập tức đi mất.
Thương Đình Lập đặt tất cả những thứ anh mang theo lên trên bàn, mở nắp ra, một mùi hương mê người lập tức xông thẳng vào mũi cô.
Sầm Dao nhìn một bàn đầy đồ ăn, mí mắt hơi giật giật, tức giận hỏi anh: “Nhiều đồ ăn như vậy, em không thể nào ăn hết, sao anh không chịu để Oánh Oánh ở lại ăn cơm cùng em chứ” Cô cảm thấy anh như thể này có vẻ như rất keo kiệt, nhưng mà không thể không thừa nhận. Anh như vậy cũng hơi đáng yêu.
Giống như là mấy bạn nhỏ trong trường mẫu giáo tranh giành tình yêu của giáo viên vậy. Mà một khi giành được rồi thì không hề muốn chia sẻ cho người khác chút nào.
Thương Đình Lập xới cho Sầm Dao một chén cơm, chính anh cũng cầm một chén lên, xới cơm vào rồi mới nói: “Anh định ăn cùng em, hai người chúng ta cùng nhau ăn, đồ ăn vừa đủ” Thật ra không chỉ vừa đủ, mà còn dư lại rất nhiều. Sau khi ăn cơm xong, Thương Đình Lập nâng Sầm Dao bước xuống giường bệnh, dẫn cô đi ra ngoài đi dạo.
Đi dạo trên con đường đầy cỏ xanh, Thương Đình Lập đột nhiên hỏi: “Dao Dao, em cảm thấy đồ ăn hôm nay ngon không?” Trên người Sầm Dao đang khoác áo khoác, trên gương mặt xinh đẹp còn hơi trắng bệch, rõ ràng cơ thế vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn. Cô hơi cạn lời, sao hôm nay anh cứ luôn nói mấy câu làm người ta cảm thấy bất đắc dĩ vậy chứ.
Nhưng mà đồ ăn hôm nay đúng là rất ngon, cô cũng không giấu diếm, nói thẳng: “Ăn khá ngon, anh tìm đầu bếp mới hay là vào nhà hàng mua vậy?” Thương Đình Lập cười lắc đầu: “Dao Dao, đây là anh nấu cho em” Những lời này của Thương Đình Lập làm cho mắt Sầm Dao đờ ra trong vài giây, một lúc lâu sau cô mới lấy lại tinh thần, giọng nói nơm nớp lo sợ nói: “Chẳng trách anh muốn đuổi Oánh Oánh về, thì ra là do anh tự tay nấu” Thương Đình Lập nhướng mày, trong mắt hiện lên chút đắc ý.
Lúc này Sầm Dao mới cẩn thận nhớ lại mùi vị vừa ăn lúc nãy, phát hiện cho dù Thương Đình Lập không làm chủ tịch bá đạo thì cũng có thể trở thành một người đàn ông nội trợ trong gia đình đấy, thật sự vô cùng toàn năng. Nghĩ vậy, trong lòng cô lại bắt đầu vui vẻ. Bởi vì cô biết, người này là của cô, hơn nữa, mãi mãi là của cô. .
||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||
Hai người đi dạo cùng nhau khoảng nửa tiếng mới chịu quay về phòng bệnh. Nhưng phòng bệnh vốn không có một bóng người, lúc này lại có một người phụ nữ đang ngồi. “Chị, anh... anh Thương, hai người về rồi” Sâm Hoàn vô cùng vui vẻ nói.
Lúc cô ta nhìn thấy Thương Đình Lập thì trong mắt toàn là vẻ vui sướng, cuồng nhiệt giống như muốn lột da róc xương anh rồi dung nhập vào trong cơ thể cô ta vậy. Sắc mặt Thương Đình Lập cực kỳ lạnh lùng. Nếu không phải nể mặt Sầm Dao thì anh hoàn toàn không muốn nhìn thấy người này. Nghĩ đến chuyện lần trước cô ta lén hãm hại Sầm Dao, trong lòng anh lại càng chán ghét hơn.
Sâm Hoàn nhạy cảm cảm nhận được vẻ chán ghét trong ánh mắt Thương Đình Lập, trong lòng cô ta hơi đau đớn, khi nhìn thấy Sầm Dao đang đứng bên cạnh được anh cẩn thận che chở thì trong lòng cô ta lại càng thêm ghen ghét. Cô ta cảm thấy, chắc chắn Sầm Dao đã nói xấu sau lưng cô ta rất nhiều, nếu không thì sao Thương Đình Lập lại chán ghét cô ta như vậy chứ.
Nhưng cô ta hiểu rất rõ bây giờ cô ta cần phải chịu đựng, nếu quan hệ của cô ta và Sầm Dao không tốt, e là sau này muốn gặp anh cũng khó, mấy hôm trước cô ta đã trải nghiệm việc này rồi.
Cho nên lần này cô ta phải nhịn xuống.
Sâm Hoàn nở nụ cười dịu dàng, trực tiếp bước lên ôm vai Sầm Dao, mặt mày lo lắng nói: “Chị, chị biết không, em nghe nói chị näm viện thì lo muốn chết, chị cũng thật là, bị bệnh sao chị không chịu nói với người trong nhà gì hết” Cô ta nhẹ nhàng oán giận, giống như cách cô ta hay nhõng nhẽo lúc trước.
Sầm Hoàn như thế này làm Sầm Dao cảm thấy rất ấm áp. Lúc trước mỗi lần cô bị bệnh, Sâm Hoàn cũng sẽ tức giận nói với cô như thế, rõ ràng thời gian cũng chưa trôi qua bao lâu, Sầm Dao lại cảm thấy giống như đã trải qua một đời vậy.
Sầm Dao nhẹ nhàng sờ đầu cô ta, an ủi cười nói: "Chị nghe Oánh Oánh nói hôm nay em đến thăm chị, Hoàn Hoàn, em không trách chị sao?” Sầm Hoàn hận muốn chết, tay cô ta nắm chặt lại, trên mặt lại nở nụ cười, lắc đầu: “Chị là chị của em, sao em có thể trách chị được chứ, lúc đó em chỉ cảm thấy đau lòng, chị vậy mà lại không chịu nói cho em biết chị và Thương tiên sinh có mối quan hệ như thế này, nếu chị nói cho em biết sớm một chút, có lẽ em cũng sẽ không thích anh ấy rồi” Sầm Dao hơi nghẹn lời, lúc trước cô không có nói cho cô ta là bởi vì cảm thấy tình yêu của Sầm Hoàn dành cho Thương Đình Lập quá cố chấp, cô sợ nếu cô ta bị từ chối thì chắc chắn sẽ rất đau lòng. Sau nữa lại bởi vì hai người bọn họ yêu nhau, cô lại không muốn vì Thương Đình Lập mà mất đi cô em gái, cho nên vẫn luôn giấu diếm. Cô cứ tưởng làm vậy là vì tốt cho cô ta.
Nhưng cô lại chưa từng nghĩ đến, thật ra làm vậy thì lại càng làm tổn thương cô ta hơn. Trong lòng Sầm Dao vô cùng áy náy, cô không muốn nhắc đến đề tài này nữa, chỉ cười cười rồi nói: "Đã trễ thế này rồi, nếu không em về nhà trước đi, bây giờ cơ thể của chị cũng không sao nữa rồi, vài hôm nữa cũng sẽ về nhà.” Sầm Hoàn lắc đầu: “Chị, em muốn ở lại đây cùng chị, hai chị em chúng ta đã lâu lắm rồi không có ở chung với nhau, tối nay để em ở lại chăm sóc cho chị có được không” Sầm Hoàn kéo tay Sầm Dao, nhõng nhẽo nói.
Lúc đầu Thương Đình Lập không nói gì, nhìn thấy một người lớn như Sâm Hoàn lại giống hệt như một đứa con nít, cứ luôn quấn lấy Sầm Dao, trong lòng lập tức không Vui. Hơn nữa cơ thể Sầm Dao còn đang rất yếu, sao có thể chịu đựng nỗi cô ta cứ lắc lư mạnh như vậy mãi chứ.
Thương Đình Lập lập tức kéo cô ta ra, trách mắng: “Chị của cô ở đây có tôi chăm sóc, nếu cô không yên tâm thì cứ việc ở nhà chờ là được, cô cứ quấn lấy em ấy mãi như thế này thì biết bao giờ em ấy mới khỏe lại được chứ, cô đến đây ở cũng chỉ biết làm tăng gánh nặng cho em ấy mà thôi” Lời Thương Đình Lập nói hoàn toàn không nế nang ai, bây giờ anh đã hiểu, đối với loại người mặt dày như Sầm Hoàn, có nói nặng thì cũng chẳng có tí tác dụng nào đối với cô ta cả.