Nàng leo lên lưng chừng núi khi trời vẫn còn chưa
sáng.
Ngồi xuống nghỉ tạm, lau đi mồ hôi, nhớ lúc rời giường
nương còn nói với nàng, sớm như vậy liền lên núi tìm cỏ làm thuốc nhuộm, cũng
không biết là có tìm được hay không.
Nàng biết bây giờ không thể tìm thấy cỏ nhuộm, nhưng
vì nàng ngủ không ngon, cũng không thể ngủ được, nên muốn lên núi hít thở không
khí, hoặc là, nhờ vào núi rừng rậm rạp để che giấu sự thương tâm, sẽ không có
người nào nhìn thấy.
Ánh mặt trời sáng lên, nàng nhìn thấy cái trấn nhỏ bên
dưới chân núi đang chầm chậm thức tỉnh, thấp thoáng có khói bếp lượn lờ, dường
như nàng chỉ cần hơi hít thở là có thể ngửi thấy mùi hương màn thầuủ xông thẳng
vào cánh mũi.
Nàng lặng lẽ ngồi trên bậc đá của con đường núi, giữa
làn gió ướt át buổi sớm mai.
Một lát sau có người lên núi, đi đến trước mặt của
nàng, vươn tay ra: "Đồ của ta."
Nàng bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn hắn: "Đồ của
huynh? Ta không biết huynh là ai."
"Vòng ngọc trai." Lời nói của hắn rất ngắn
gọn lại nhạt nhẽo.
"A." Nàng nhớ ra, vừa định đưa đến, nhưng
bỗng nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nói với hắn, "Huynh là người cưỡi trên
lưng ngựa tối hôm qua? Huynh là thiếu gia Vân phủ?"
"Ừ." Hắn buồn bực lên tiếng, vẫn vươn tay
đến trước mặt nàng như cũ.
Nàng cười, cũng không nhìn hắn, vòng tay ôm lấy đầu
gối: "Đúng là ta nhặt được một chuỗi ngọc, nhưng tại sao ta phải tin rằng
đó là của huynh?"
Hắn hơi ngẩn ra, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng:
"Cô nương muốn đưa ra điều kiện? Cần bao nhiêu bạc?"
"Bạc?" Nàng chần chừ một lúc, bỗng nhiên
cười lạnh, "Ra là vậy, Vân phủ các người dù sao cũng có rất nhiều bạc, có
cái gì mà không thể dùng bạc để giải quyết."
Hắn có chút không kiên nhẫn: "Vậy cô nương muốn
điều gì?"
Nàng vẫn cười lạnh như trước: "Ta muốn cái gì? Ta
muốn gả vào Vân phủ, ta muốn huynh treo đèn lồng lụa đỏ kéo dài từ nhà ta đến
Vân phủ, có thể sao?"
Đôi của hắn khẽ nhíu lại, có chút nghi hoặc cũng có
chút kinh ngạc.
Nàng đứng dậy lấy vòng ngọc ném cho hắn: "Chẳng
qua là ta muốn biết chiếc vòng này có phải của huynh hay không, những kẻ như
huynh . . . luôn suy nghĩ quá nhiều."
Nàng cõng chiếc gùi xuống núi, hắn cầm lấy vòng ngọc,
nhìn theo bóng lưng của nàng thật lâu.
"Hôm nay Tứ thẩm đến," nương đột nhiên lên
tiếng, "Nàng nhắc đến chuyện hôn nhân của con."
Khăn lau trong tay nàng khẽ ngừng lại, sau đó lại tiếp
tục lau bàn.
"Là tiểu nhị của Lưu gia ở đầu trấn, hơn con hai
tuổi, bát tự cũng xứng." Nương nói tiếp.
Nàng cúi đầu, dùng sức lau bàn.
"Cha con mất sớm, con cũng đã đến tuổi cập kê,
nếu không gả đi, người khác bàn tán sẽ không tốt." Nương thở dài,
"Trình Lộc là người có học vấn, còn người này, hắn cũng không phải là . .
."
Cuối cùng nàng cũng ngừng tay, bước đến nhìn nương:
"Nương không cần phải lo lắng, con hiểu rõ."
Nàng bước ra cửa, thở dài u buồn, ngẩng đầu lên thì
chợt nhìn thấy hắn đang đứng trước mặt.
"Ta tới đưa sính lễ, mùng năm đầu tháng sau, nàng
nên chuẩn bị tốt." Hắn vẫy tay, gia nhân Vân phủ mang sính lễ bước vào,
trên hộp quà đều dán chữ hỷ đỏ thẫm.
"Huynh . . ." Nàng không ngờ sẽ gặp chuyện
này, lắp bắp nói không ra l
"Những kẻ như ta chẳng những có bạc để bàn điều
kiện, mà còn nói được là làm được." Hắn chậm rãi nói, "Nàng cũng
không cần cảm tạ ta, ta đưa cho nàng cũng chỉ là một danh phận."
Nàng lặng yên đứng đó không nói ra lời, ngay cả tiếng
cự tuyệt cũng không thể thốt ra.