Tiểu thư Vân phủ về nhà lại mặt, Thính đường mở rộng
cửa bày yến tiệc, lồng đèn lụa đỏ vẫn treo cao trên mái hiên, trong bóng đêm xanh
tím, một điểm đỏ bừng mơ màng.
Thiếu gia Vân phủ chưa có chính thất, cho nên nàng là
thiếp thất cũng được tham gia tiệc rượu, lẳng lặng đứng ở một bên, nàng chưa
bao giờ nhìn thấy yến tiệc long trọng trong gia đình giàu có.
Đột nhiên trống ngực đập liên hồi, nàng nhìn thấy
chàng rể mới của Vân phủ cùng tiểu thư tay trong tay bước đến, khi hắn nhìn
tiểu thư thì dịu dàng khiêm tốn mỉm cười, khi nhìn mọi người thì lại sáng ngời
hào hứng.
Nàng chợt cười, thì ra, thì ra đây chính là "Xuân
phong đắc ý thiểu niên lang" . . . *gió xuân hoan hỉ trước lang quân, thực ra
'xuân phong đắc ý' còn có một nghĩa khác là 'đường quan rộng mở' nhưng ta
thấy đặt vào hoàn cảnh này thì không hợp cho lắm.*
Nàng cười đến xót xa, khẽ thu lại thân mình, trong
phòng ánh đèn sáng ngời, mọi người cười đến sáng rỡ, còn nàng chỉ muốn lẩn trốn
vào trong góc phòng tối tăm.
Bỗng nhiên bị người khác giữ chặt.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của hắn.
Hắn nắm chặt đầu ngón taynh như băng của nàng, không mạnh, nhưng rất chặt.
"Ngồi bên cạnh ta." Hắn thản nhiên nói,
"Không được thất lễ."
Mười ngón tay của nàng vô lực co rúm lại, lại càng bị
hắn giữ chặt hơn. Nàng khó xử nhìn hắn cầu xin, thế nhưng hắn lại không tiếp
tục nhìn nàng, đưa nàng nhập tiệc, nét mặt trầm tĩnh như nước.
Vì thế gương mặt tái nhợt của nàng cuối cùng cũng lộ
ra dưới ánh đèn sáng rực, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy chàng rễ mới của Vân
phủ thoáng giật mình, vẻ tươi cười dần đổ vỡ.
Trong lòng nàng bỗng nhiên yên tĩnh, nàng chẳng những
không làm ra vẻ không nhận ra người đó, mà hơn nữa là người khác thiếu nợ nàng,
vì vậy nàng không có lý gì mà không quang minh chính đại!
Vì vậy, nàng khẽ nhếch môi, vẽ ra một nụ cười khéo léo
thản nhiên, ánh mắt dịu dàng lướt qua mọi người, sau đó, dứt khoát, sâu kín,
xuyên đến gương mặt có phần tái nhợt của người nào đó, tựa như muốn xuyên thẳng
vào nơi sâu nhất trong đáy lòng của hắn.
Nàng thấy hắn đứng lên mời rượu, ánh mắt vụt sáng,
ngón tay run run, chất lỏng óng ánh hơi tràn khỏi ly, trượt xuống theo đầu ngón
tay tái nhợt.
Tất cả mọi người đều cười ha ha, có người còn hỏi:
"Tân cô gia làm sao vậy? Rượu còn chưa vào yết hầu đã say rồi sao!"
Mọi người lại cười, gương mặt của hắn ửng hồng lúng
túng, hắn vẫn mời rượu như trước, chẳng qua chỉ là tránh né, sợ rằng sẽý đối
diện với ánh mắt quái đản của nàng.
Trình Lộc . . . Trình Lộc chưa từng như vậy . . .?
Bất chợt nàng mềm lòng, ánh mắt của nàng lại dịu dàng
đi, cúi đầu phục tùng, lẳng lặng ngồi bên cạnh nam tử với khuôn mặt luôn luôn
trầm tĩnh kia.
Rốt cuộc hắn cũng buông ra mười ngón tay của nàng, để
tay nàng lên làn váy mềm mại.
Lúc này nàng mới phát hiện đốt ngón tay bị hắn nắm
chặt đến hằn đỏ, nhưng mà nàng không hề cảm thấy đau, nàng chỉ tiếp tục cúi
đầu, nhìn thấy giọt nước mắt của mình lặng lẽ rơi xuống, thấm lên cánh hoa ngọc
lan trên vải gấm, tựa như một giọt sương vỡ tan.
Sau đó hắn lại đưa nàng quay về Mộ Cảnh Viên, hắn
không nói, nàng cũng im lặng.
Cho đến bây giờ hắn cũng chỉ đi đến cổng viện mà chưa
từng bước vào, lúc trước như thế, hôm nay cũng vậy.
Khi hắn xoay người rời đi thì nàng chợt gọi hắn:
"Huynh . . .không muốn biết vì sao ta lại . . ."
"Vì sao?" Hắn quay đầu, thản nhiên nói,
"Nàng cho rằng ta cần phải biết sao?"
Nàng lắc đầu, nàng biết hắn chỉ cho nàng một danh
phận, nàng biết là hắn không có hứng thú tìm hiểu, còn nàng . . . Nàng chỉ là
bất chợt rất muốn có người trò chuyện.
Nhưng mà, sao có thể là hắn.
"Không có gì, huynh trở về đi." Nàng cười,
cảm thấy trên người có chút rét lạnh, "Gió đêm rất lạnh, quay về đi."
Hắn gật đầu, xoay người rời đi, ở trong bóng đêm bóng
lưng hờ hững mà đơn độc.
Nàng đứng yên thật lâu, cùng không biết mình đang nhìn
cái gì, khi xoay người thì làn váy chạm vào nhành ngọc lan đang cúi đầu bên
cổng viện, toả ra một hồi hương thơm mông lung.