Lừa Dối Em, Anh Thích Lắm Sao?

Chương 5: Chương 5




Vừa mới tắm rửa xong, tôi đang sấy tóc thì đột nhiên điện thoại vang lên tiếng 'ting'. Tôi kéo chiếc ghế đến gần cửa sổ rồi ngồi xuống để cho mau khô tóc. Cầm chiếc điện thoại nằm ở trên bàn trang điểm, tôi mở messenger ra kiểm tra ai vừa gửi tin nhắn. Thì ra là Kiều Kiều.

Kiều Kiều: Lam Lam hôm nay mình cực kì vui luôn!

Tôi đọc xong liền bất giác cười, nếu tôi đoán không nhầm thì nhất định tiến triển của Kiều Kiều và La Trí đang rất tốt đẹp. Tôi giả bộ không biết, đáp: Có chuyện gì mà vui?

Kiều Kiều: Hô nay mình đi chơi với La Trí. Anh ấy nói mình rất dễ thương, nói thích kiểu con gái giống mình.

Tôi: Ồ, chúc mừng nhé! Có vẻ hai người đang tiến triển rất tốt.

Kiều Kiều: Tất nhiên rồi, cậu nghĩ mình là ai chứ? Mà cậu với Chúc Vũ Huyền sao rồi?

Tôi trầm ngâm không biết trả lời như thế nào. Kiều Kiều lại gửi thêm đoạn tin nhắn: Mình thấy Chúc Vũ Huyền rất được. Mình thấy hai người rất hợp.

Nói cái quái gì thế? Thế là tôi lướt nhanh ngón tay trên bàn phím đáp:Mình không thích anh ta mặc dù anh ta rất đẹp trai. Với cả mình và anh ta cũng đã từng gặp nhau trong một hoàn cảnh vô cùng đặc biệt.

Kiều Kiều: À hai người từng quen biết nhau. Mình nhớ rồi.

Tôi: Đúng vậy, cậu có muốn biết mình và tên đó quen biết nhau như thế nào không?

Kiều Kiều: Có...

Tôi: Lần chụp ảnh ở thành phố Z mình và anh ta gặp nhau ở hồ bơi trong khách sạn.

Kiều Kiều: Rồi sao?

Tôi: Thì chính là mình đang nghịch nước ở bể bơi thì anh ta đột nhiên ngoi đầu từ dưới nước khiến mình giật mình lên giơ chân đạp cho anh ta một phát vào mặt.

Kiều Kiều gửi gương mặt cười ra nước mắt sau đó nói: Mình phục cậu luôn đó. Đạp thẳng vào mặt anh ta mà anh ta không nói gì!

Tôi: Tất nhiên là có. Anh ta muốn mình mới hắn một bữa cơm coi như để xin lỗi.

Kiều Kiều: Vậy thì cậu cũng may mắn thật đó. Bình thường muốn xin lỗi có rất nhiều cách mà, tại sao nhất định bắt cậu phải mời một bữa cơm. Tầm thường quá đó.

Tôi chẳng hiểu cái gì cả, liền gửi ba dấu hỏi chấm to đùng.

Kiều Kiều: Bạn thân của tôi ơi sao hôm nay cậu ngốc vậy hả? Cậu thử nghĩ lại xem...như những người khác sẽ bắt cậu bồi thường tiền hoặc ăn vạ cậu. Nhưng anh ta lại chỉ muốn cậu mời một bữa cơm coi như lời xin lỗi. Nói đến đây cậu hiểu ra chưa?

Tôi: Không lẽ anh ta để ý đến mình?

Kiều Kiều: Chính xác!

Đầu tôi đột nhiên vang lên mấy tiếng sấm. Nhưng mà có rất nhiều lý do mà anh ta không bắt mình bồi thường tiền mà. Chẳng hạn như nhà anh ta rất giàu thì sao? Nhớ buổi chiều hôm nay trên người anh ta mặc toàn đồ hiệu. Nếu tính ra cũng khoảng gần một trăm triệu rồi đó.

Tôi: Đừng có nghĩ lung tung...

Sau đó tôi thoát khỏi messenger ngồi suy nghĩ linh tinh. Trong đầu cứ hiện lên hình ảnh của Chúc Huyền Vũ. Ánh mắt của hắn ẩn chứa rất nhiều điều khó có thể đoán được tâm tư. Tôi lắc đầu nguầy nguậy chỉ mong sao hình ảnh của hắn có thể thoát ra khỏi đầu mình. Ngồi được một lúc thì tóc cũng gần khô. Đột nhiên tiếng Hoàng Như đại nhân vọng vào:

Lam Lam con có đi ngủ hay không hả? Khuya lắm rồi đấy!

Vâng mẹ!

Sáng hôm sau hai con mắt tôi còn đặc biệt hơn cả con gấu trúc. Đó chính là hậu quả của việc cả đêm không ngủ được. Tôi vào nhà tắm soi mình trước gương. Từ nhỏ đến giờ tôi luôn là người biết chăm sóc nhan sắc nên không bao giờ có gương mặt tồi tàn đến mức này. Tôi muốn khóc cũng chẳng được, chỉ còn cách rủa thầm cái tên Chúc Huyền Vũ đáng ghét đó. Cứ hễ nhắm mắt lại, gương mặt của Chúc Huyền Vũ lại xuất hiện cùng với lời tin nhắn của Kiều Kiều:Bình thường muốn xin lỗi có rất nhiều cách mà, tại sao nhất định bắt cậu phải mời một bữa cơm.

Cũng tại Kiều Kiều sao cứ phải nói ra chứ? Nếu như hắn thích mình thật thì sao? Lại thở dài một tiếng. Chắc phải trả cho hắn bữa cơm nợ lần trước rồi nói thẳng ra vậy. Cái ý chí mạnh mẽ chẳng được bao lâu thì liền lại ỉu xìu. Chỉ cần đá hắn giống mấy tên như Thiên Tôn là được mà. Tôi tự cổ vũ bản thân sau đó làm vệ sinh cá nhân thay bộ đồ xuống nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.