Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Chương 1: Chương 1: Cởi quần!






Nam Thành, bệnh viện tốt nhất, đắt tiền nhất, nằm ở ngoại ô phía Tây thành phố, bệnh viện chuyên khoa nam. Người tới đây khám bệnh, thân phận không giàu cũng quý, nhưng vì bệnh viện này chuyên về “khoa nam”, chữa bệnh nhiều chứng bệnh tương đối khó, có rất nhiều người bệnh xấu hổ khi gặp người, phần lớn chọn lựa hẹn giờ trước, phương pháp hội chẩn thấp.

Nhưng, sáng sớm thứ hai, bệnh viện tới một người bệnh vừa phách lối, vừa thần bí.

Hơn 9 giờ, một chiếc xe BMW sang trọng và một chiếc Rolls-Royce màu đen, phiên bản dài, chạy băng băng dừng sát trước cửa bệnh viện.

Đầu tiên cửa xe Rolls-Royce mở ra, một người đàn ông trung niên, mang giày da cá sấu đen bóng, dẫn đầu chạm đất, một đeo kính gọng vàng, mái tóc hoa râm nhưng cắt tỉa gọn gàng, từ trên xe bước ra.

Một đôi sắc bén như chim ưng, nhìn bốn phía chung quanh, lộ ra ánh sáng nghiêm nghị, phát hiện không có bất kỳ khác thường nào, lúc này mới đứng thẳng lưng, đi tới phía sau chiếc xe BMW.

Nhẹ nhàng gõ cửa sổ xe một cái, khom lưng 90 độ, cung kính nói: "Cậu chủ, đến rồi" Giọng nói mạnh mẽ, cũng không phải là tuổi già sức yếu.

Một tiếng động “rầm” vang lên, cửa xe BMW bị người mở ra, từ bên trong, bốn người đàn ông vạm vỡ xuống trước, huấn luyện nghiêm chỉnh, chia nhau đứng hai bên cửa xe, đầu cúi rất thấp.

Bên trong buồng xe, người đàn ông ngồi trên xe lăn đặc chế rộng rãi, thoải mái, toàn thân đều ẩn trong bóng tối. Nhưng mặc dù ngồi trên xe lăn, vẫn có thể cảm nhận được từ trên người hắn truyền tới một cỗ khí thế mạnh mẽ.

"Heber, không cần khách khí, ông vất vả rồi" Tiếng nói vang lên, như một dòng suối trong vắt, lạnh lẽo, réo rắt, từ trong miệng chậm rãi nói ra, mang theo một chút thanh thản, ưu nhã, mềm mại, êm ái, lại lười biếng, làm cho tinh thần người ta xao động.

Một đôi tay lười biếng đưa ra, khớp xương bàn tay rõ ràng, thật giống như ngọc thượng hạng, đá mài trơn bóng. Lập tức, hai người đàn ông vạm vỡ gần cạnh cửa liền nghiêng người về phía trước, vịn cánh tay của anh ta, dìu thân thể anh ta lên, người đàn ông liền ra khỏi bóng tối.

Sự xuất hiện của anh ta, làm cho một hồi rối loạn, người đứng xem không khỏi tò mò, tướng mạo quả thật tuyệt đẹp . . . . . .

Khuôn mặt đẹp trai, tinh xảo giống như điêu khắc, một đôi mắt sâu thâm thúy và màu da hơi trắng, lộ rõ anh ta là người lai, áo sơ mi tơ tằm màu trắng càng lộ ra thân phận tôn quý, khóe môi thật mỏng khẽ cong lên, nhìn qua rất cao ngạo, còn mang theo một chút lạnh lẽo, âm nhu, tà khí.

Người đàn ông này, dung mạo rất yêu mị, so với phụ nữ còn yêu mị hơn, nhưng lại không yếu đuối giống phụ nữ, mặc dù nhìn như lạnh lẽo, nhưng đôi mắt đẹp hẹp dài cũng rất sắc bén, làm cho từng người bị hắn nhìn không cách nào tùy ý phóng túng, chỉ có cúi đầu cung kính, mới có thể làm cho mình không cảm thấy đường đột và lỗ mãng.

Nhìn thấy anh ta từ trên xe xuống, trên mặt người đàn ông trung niên hiện lên vẻ mỉm cười, "Cậu chủ, dọc đường khiến cậu uất ức. Phòng bệnh đã thay cậu sắp xếp xong xuôi, mời xuống xe"

Nhìn ra được thân phận của vị "Cậu chủ" này hết sức tôn quý, không thích hợp một mình hành động, chẳng những có quản gia phục vụ, còn có hộ vệ, một tấc cũng không rời, bảo vệ chu đáo.

"Trời ạ! Thấy không? Người đàn ông kia rất đẹp trai!"

"Đẹp trai thì có ích lợi gì? ! Chỉ tiếc là một người què, hơn nữa còn tới chỗ như thế, không biết là chỗ nào trên người có bệnh . . . . . ."

"Nói đúng a, thật không biết là tạo nghiệt gì nha. . . . . ."

************

Ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của Heber quét qua, nhất thời mấy người đi đường bàn tán ầm ĩ, bị hoảng sợ, trốn chạy bán sống bán chết.

Người đàn ông trẻ tuổi được gọi là "Cậu chủ" nở nụ cười, nụ cười kia như gió xuân, mê hoặc tâm thần người ta, tròng mắt nheo lại, trong con ngươi sâu thẫm xẹt qua một chút ánh sáng.

Giống như lơ đễnh nói: "Heber, đừng dọa bọn họ sợ. Đúng rồi, tôi ở phòng bệnh lầu mấy?"

"Ách. . . . . . Là lầu 11, phòng bệnh săn sóc đặc biệt, giường ngủ số 16, cái này may mắn, ha ha, may mắn . . . . . ."

"Heber, ông lại đặc biệt làm à? Đây chính là không đúng".

"Cậu chủ, thân thể của cậu quý giá, không thể so sánh với người bình thường, cho nên tôi sớm đã sắp xếp xong xuôi giường ngủ . . . . . ."

"Tôi xem ông đuổi người ta đi, đêm qua tôi mới bị thương, làm sao ông dự định được?"

"Ách. . . . . . Cậu chủ, cái này cậu cũng đừng quan tâm, cậu chỉ để ý dưỡng thương cho tốt là được"

*********

Lầu 11, phòng làm việc chữa bệnh và chăm sóc.

". . . . . . Tôi phải nói với các cô thế nào mới được đây? ! Rõ ràng đã dặn đi dặn lại rồi, người bệnh kia không dễ ứng phó, nhất định phải rất cẩn thận, rất cẩn thận mới được, nhưng các cô thì sao? Mỗi lần làm cho anh ta tức giận, không phải đem một đống dụng cụ đập cho nát bét, thì là đem thuốc nước vung vẩy cả phòng bệnh . . . . . . nhìn đi! Các cô nhìn đi! Bây giờ lãng phí bao nhiêu tài sản? Tiếp tục như vậy nữa, tất cả các cô chờ bị bệnh viện đuổi việc đi!"

Lâm Nhược Kỳ mới vừa đi toilet một chuyến, trở lại nghe thấy y tá trưởng khiển trách các tiền bối trong phòng làm việc.

Nghĩ thầm: có lẽ y tá trưởng nói đến người bệnh Giường 16 thôi. . . . . .

Nói đến người bệnh Giường 16, người này tính khí cũng không phải là lớn bình thường. Mặc dù cô chưa từng thấy qua mặt mũi của anh ta, nghe nói dáng vẻ hung thần ác sát, kinh khủng cực kỳ.

Nghe một tiền bối họ Mai nói, y tá trưởng cũng bị anh ta mắng đến khóc.

Lúc ấy dọa Lâm Nhược Kỳ giật mình, ở trong mắt của cô, y tá trưởng quả thật chính là thần tượng của cô. Chẳng những kỹ thuật tốt, tính tình tốt, còn rất có kinh nghiệm, có lòng trách nhiệm. Nhưng người ưu tú giống như y tá trưởng vậy, công việc chữa bệnh và chăm sóc, cũng có thể khiến Giường 16 nổi giận, thật không biết phục vụ người bệnh kia, khó khăn đến bực nào!

"Người bệnh Giường 16 lai lịch thế nào? Là cậu ấm nhà nào đi, tính khí nóng như vậy?"

Y tá Mai thấy cô tò mò liền nói cho cô biết, người Giường 16 cũng không phải bởi vì anh ta rất có lai lịch, mà bởi vì anh ta là một người bị bệnh hiểm nghèo, nghe y sĩ trưởng nói, anh ta sống không quá ba tháng. Từ sau khi biết mình không còn sống lâu trên đời, vẫn từ chối bất kỳ trị liệu, tính khí vô cùng nóng nảy.

Y tá Mai còn nói, nếu anh ta chỉ nổi giận cũng không sao, nhưng khó khăn nhất là, anh ta có thể làm ra nhiều cách để từ chối trị liệu. Ai, ai cũng hết cách với anh ta, thật là một người giày vò người ta từ đầu đến chân . . . . . .

Thật ra loại bệnh này, mặc dù là u ác tính, nhưng trong tất cả các loại u ác tính, là chứng bệnh có tỷ lệ chữa khỏi cao nhất, xác suất sống đạt 95%. Nhưng vô cùng xui xẻo là người bệnh này hoàn toàn nằm ngoài 95%.

Quả thật đủ đáng thương, một người đàn ông, tuổi quá trẻ, bệnh gì không được, cố tình mắc phải loại bệnh này! Quan trọng là loại bệnh này dù được trị khỏi rồi, nhưng vì bị cắt bỏ tinh hoàn, cho nên vẫn ảnh hưởng đến đường con cái, thậm chí, nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng đến chức năng tình dục.

Lâm Nhược Kỳ thở dài một cái, thay người bệnh kia vô cùng tiếc hận. . . . . .

"Như thế này nên chích cho anh ta, lần này đổi người nào đây?" Giọng nói sắc bén của Y tá trưởng truyền đến.

Lâm Nhược Kỳ khôi phục lại tinh thần, phát hiện tất cả các tiền bối đều lắc đầu, lui về phía sau một bước dài. Nhìn dáng dấp, đều bị người bệnh kia hành hạ hoảng sợ.

Cũng khó trách, y tá trưởng cũng bị tức đến khóc rồi, còn ai dám đi làm vật hy sinh?

Cũng không biết là phát điên cái gì, Lâm Nhược Kỳ đột nhiên tiến tới, hiên ngang lẫm liệt, đoạt lấy cái mâm trong tay y tá trưởng. Nói: "Y tá trưởng, để cho tôi thử một chút đi!"

"Cô? Lâm Nhược Kỳ?" Y tá trưởng nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô, rõ ràng cho thấy đang do dự.

Đứa nhỏ này chỉ là y tá thực tập, hơn nữa trong tất cả các y tá, cô trẻ tuổi nhất, chỉ có 19 tuổi mà thôi. Mặc dù kỹ năng chuyên môn rất không tệ, nhưng người kia cũng không phải dễ dàng giải quyết như vậy. . . . . .

Lựa chọn xung phong nhận việc, thử thách độ khó này, Lâm Nhược Kỳ tìm cho mình hai lý do.

Thứ nhất, kỹ thuật chuyên môn của cô cũng không kém, đi mỗi một phòng bệnh, đều chiếm được yêu thích của người chung phòng bệnh và sự khen ngợi của giáo sư, tiêm vào một ống kim nho nhỏ mà thôi, cô tin tưởng mình có biện pháp giải quyết Giường 16.

Thứ hai, trong cuộc đời Lâm Nhược Kỳ cô, cho tới bây giờ cũng chưa có hai chữ lùi bước này. Làm một cô nhi, 19 năm qua, vẫn dựa vào cố gắng của chính mình mà sống, thói quen tích cực đối mặt với thử thách. Giải quyết Giường 16, chính là một lần thử thách trong đời cô!

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô, vẻ mặt sục sôi, y tá trưởng gật đầu một cái, đồng ý thỉnh cầu của cô.

Vì vậy, Lâm Nhược Kỳ bưng cái mâm đi tới trước phòng bệnh Giường 16, còn chưa đến gần cửa, liền bị bốn người đàn ông vạm vỡ ngăn cản.

Stop! Giở trò quỷ gì? Còn không cho tôi vào hả ? !

Nghênh ngang hoảng hốt, trong tay bưng cái mâm kim loại sáng ngời, bày ra bảng hiệu y tá trên đồng phục của mình, lại bị một người đàn ông đoạt lấy cái mâm trong tay, kiểm tra đi, kiểm tra lại. Một người đàn ông khác chợt bắt đầu lục soát người của cô, sờ soạng trước mặt, sờ phía sau, sờ soạng đầu, sờ chân. . . . . .

Đang muốn nổi dóa, người đàn ông vạm vỡ dừng tay, nói mà không có biểu cảm gì: "Tốt lắm, cô có thể vào"

Lâm Nhược Kỳ há to miệng nhìn anh ta một chút, cằm cũng muốn rớt xuống.

Cô thật đúng là bội phục người bên trong kia, không muốn điều trị còn chưa tính, lại còn có thể làm ra nhiều chuyện như vậy! Được rồi, cô muốn đi vào, cô đi vào xem thật kỹ người này một chút, rốt cuộc bên trong kia là người trông như thế nào. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ nhẹ thử đẩy cửa vào, không ngờ thiếu chút nữa bị người đụng ngã cái mâm, ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là một ông chú tuổi trung niên.

Dáng vẻ của ông chú tuổi trung niên xem ra rất kiêu ngạo, lỗ mũi hếch lên, trên cao nhìn xuống nói với cô: "Cô là ai? Đang làm gì?"

Khóe miệng giật giật: "Tôi là y tá thực tập lầu 11, tới tiêm thuốc"

"Y tá thực tập? Tại sao cho y tá thực tập. . . . . . A Bưu, kiểm tra rồi chưa? Xác định thuốc không có vấn đề? Khám người rồi chưa?"

Bị khi dễ như thế, Lâm Nhược Kỳ rất không phục, đang muốn tranh luận với ông chú tuổi trung niên, tiếng nói thật thấp của người đàn ông từ bên trong phòng bệnh truyền đến: "Heber, để cho cô ấy vào đi"

Lâm Nhược Kỳ hơi ngẩn ra, tiếng nói của anh ta thật là dễ nghe!

Heber quay đầu lại, mắt sắc bén như chim ưng nhìn Lâm Nhược Kỳ một chút, không nói gì nữa, cho cô vào đi.

Lâm Nhược Kỳ đột nhiên có loại dự cảm, cảm thấy người bên trong kia khác thường, bắt đầu không nhịn được có chút khẩn trương, tim bắt đầu đập rộn lên không giải thích được.

Hít thở một hơi thật sâu, bưng cái mâm đi vào, nhìn về phía giường bệnh. . . . . .

Mặc dù, người đàn ông kia mặc quần áo bệnh nhân, nhưng toàn thân vẫn không che giấu được quý khí, sắc mặt hơi có chút tái nhợt, quanh người làm cho người ta có một loại cảm giác đẹp lạnh lùng. Lâm Nhược Kỳ chưa từng dùng từ "Đẹp lạnh lùng" để hình dung một người đàn ông, thế nhưng đây là cảm giác đầu tiên của cô khi nhìn thấy anh ta.

Trong tay của anh ta cầm một quyển sách, nằm nghiêng trên giường, một cái tay khác chống đầu của mình, cứ như vậy lẳng lặng nằm trên giường lật xem sách trong tay. Gò má của anh ta xinh đẹp, nhìn từ xa cũng có thể thấy được lông mi thật dài, đôi môi mỏng. Tóc đen nhánh, hơi dài, anh ta cúi đầu thì sợi tóc mượt mà đổ xuống hai bên tai. . . . . .

Người này, dáng dấp có phần quá đẹp! Loại đẹp lạnh lùng kết hợp với khung cảnh ảm đạm, nhợt nhạt trong phòng bệnh, thật sự là không nói ra được. . . . . . Quỷ dị!

Lâm Nhược Kỳ cảm giác mình có một chút mất hồn. Thật là lạ, mất hồn cái gì ! Nhanh chóng "Chích" anh ta, trở về phòng làm việc, đi nghỉ thôi.

Vì vậy, giữ bình tĩnh tiếng lòng, theo bản năng, nhìn cái bảng theo dõi sức khỏe cuối giường của anh ta một chút.

Rất kỳ quái, lại không có cái bảng, không biết gọi anh ta tên gì . . . . . .

Nghe tiếng bước chân, anh ta ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, tầm mắt mới vừa chạm vào nhau, Lâm Nhược Kỳ liền phản xạ có điều kiện, lẫn tránh.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, thần kinh căng thẳng, bật thốt lên: "Giường 16, cởi quần!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.