Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Chương 60: Chương 60: Phán quan khát máu Cơ Liệt Thần!




Cơ Liệt Thần nhìn cô nghiêng đầu như có điều suy nghĩ, trở tay lại, mười ngón tay đan nhau, kéo lực chú ý của cô quay về.

“Nhược Kỳ. . . . . .” Một cậu chủ nào đó đã sớm nhập tâm, gọi thẳng tên cô gái nào đó, còn gọi vô cùng thân mật mập mờ, ánh mắt đã lâm vào trong thâm tình khẩn thiết.

Một tay đỡ sau lưng cô, cúi đầu hôn hít môi đỏ mọng của cô một chút, nói: “Đừng suy nghĩ, tôi sẽ nói cho em biết. Đi thôi, tôi dẫn em đi chỗ này xem một chút, sau đó sẽ nói cho em biết đáp án.”

Lâm Nhược Kỳ không có bất kỳ suy nghĩ gì liền gật đầu.

Cuối cùng mọi chuyện cũng phải đến, nếu anh muốn nói cho cô biết đáp án, ít nhiều gì cũng chứng minh thành ý của anh, tại sao cô không muốn?

Vì vậy, Cơ Liệt Thần bảo Heber trực tiếp đem lái xe đến một tiệm thời trang cao cấp ở Nam Thành.

Chỉ cần nhìn vào cánh cửa tiệm này, Lâm Nhược Kỳ bắt đầu chắt lưỡi, chắc hẳn bên trong bán quần áo khẳng định đều là xa xỉ phẩm rất đắt giá. Mới vừa vào cửa, nghênh đón bọn họ là một người đàn ông tóc dài, bề ngoài giống như một Nghệ sĩ.

Dường như Cơ Liệt Thần là khách quen của nơi này, cũng không tán gẫu nhiều với nghệ thuật gia, trực tiếp đem Lâm Nhược Kỳ giao cho anh ta, lạnh nhạt nói: “Mười lăm phút để giải quyết, trang điểm cho cô ấy xinh đẹp một chút, tôi muốn đi Ngự Hào.”

Nghệ thuật gia rất cung kính khom người, vỗ tay một cái, lập tức có hai cô gái mặc đồng phục đi tới, dẫn cô đi.

Cô không phản đối, hết sức phối hợp, đi theo sát bọn họ lên lầu hai.

Lúc xuống lầu, Cơ Liệt Thần đã đổi một bộ tây trang màu xám nhạt. Ngoại trừ lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mặc bộ quần áo màu trắng, so với vẻ lười biếng cao quý trước kia, tây trang màu xám nhạt phẳng phiu mặc ở trên người anh càng lộ vẻ đẹp trai phong trần, khí thế bức người.

Bản thân cô là người mặc một chiếc váy dài màu hồng đào, nổi bật lên làn da mặc dù không tính là trắng, nhưng được xem mềm mại, càng thêm xinh đẹp, óng ánh trong suốt, vô cùng co dãn. Nhìn qua, cả người càng thêm mát mẻ hấp dẫn, kiều diễm ướt át, quả thật so với trái đào mật chín còn tươi đẹp ngon miệng hơn. . . . . .

Cơ Liệt Thần hơi ngẩn ra, bước chân không nhịn được di chuyển về phía cô, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô chằm chằm.

Tóc quấn trên ót thật cao, uốn thành một búi tóc xinh xắn. Một đôi mắt trong suốt quả thật giống như thủy tinh ngâm ở trong nước, khóe mắt lại khẽ giơ lên, càng lộ vẻ quyến rũ, con ngươi tinh khiết và đôi mắt quyến rũ kỳ diệu phối hợp nhau tạo thành một loại vô cùng xinh đẹp phong tình.

Cơ Liệt Thần nhìn thấy có chút hoảng hốt, cô như vậy hoàn toàn đã phá vỡ ấn tượng ban đầu của anh đối với cô.

Cô trang điểm xong, quả thật so với Yêu Tinh còn quyến rũ hơn, anh thật may mắn là Lâm Nhược Kỳ căn bản cũng không biết trang điểm thế nào, bằng không lấy bộ dáng hiện tại của cô đi ra ngoài gặp người, sợ rằng không chỉ có một mình Lãnh Như Phong bị cô câu mất hồn lạc phách. . . . . .

Ngay cả Heber cũng kinh ngạc vì sự biến hóa của Lâm Nhược Kỳ sau khi thay đổi quần áo, liên tiếp phát ra vài tiếng chắt lưỡi chậc chậc.

Tự dưng Cơ Liệt Thần cảm thấy trong lòng phiền não, không nhịn được phất phất tay, đối với vẻ mặt mong đợi của nghệ thuật gia nói: “Quá xinh đẹp, đổi!”

Lâm Nhược Kỳ bĩu môi, hết sức không vừa lòng một cậu chủ nào đó tự ý ra lệnh. Hừ, anh cũng nhẹ nhàng thay đổi một chiếc áo khoác là được, nhưng lại muốn giày vò một mình cô, từ đầu đến chân đều phải đổi, mệt quá!

Đợi cô lên lầu lần nữa, Heber nhỏ giọng nói: “Cô gái nhỏ này trang điểm lên thật không giống nhau a, ngay cả Y tá Lâm cũng có thể biến đổi hiệu quả như vậy, quả nhiên là Phật dựa vào cà sa, người dựa vào quần áo a. . . . . .”

Cơ Liệt Thần không nói gì, sắc mặt rất lạnh.

Chỉ chốc lát sau, Lâm Nhược Kỳ lại đi xuống.

Lần này Nghệ Thuật Gia thay đổi tạo hình cho cô đoan trang xinh đẹp, mái tóc đen dài nhiều tầng sáng bóng như gấm, từng sợi một rũ xuống bên mặt của cô, cổ áo ren tròn cao tới nơi xương quai xanh, có thêu hoa văn tinh xảo kiểu Trung Quốc cổ điển, khéo léo phô bày ra xương quai xanh càng nổi bậc làn da mịn màng, bóng loáng.

Di dời tầm mắt, chiếc eo thon nhỏ mảnh khảnh đầy một nắm tay, váy lụa mỏng màu hồng dài đến gối, trắng nõn hoàn hảo, đường cong đẹp đẽ, đôi chân nhỏ thẳng tắp như cây bút, chân mang một đôi giày đáy bằng màu hồng, phía trước gắn một bông hoa màu đỏ.

Rõ ràng khuôn mặt trang điểm so với trước đó thanh nhã rất nhiều, lại làm cho Cơ Liệt Thần mất hồn lần nữa.

Khuôn mặt mềm mại, thanh nhã không có gì sánh được, cả người cô giống như thiên sứ xuống phàm trần.

Ngao, ông trời ơi! Anh thật là muốn lập tức giấu cô vào trong xe, xách về nhà. . . . . .

Trên mặt lạnh lẽo, Cơ Liệt Thần trầm giọng nói: “Tony, sao tay nghề thợ trang điểm trong tiệm của cậu càng ngày càng kém? Đi, đổi một bộ khác cho cô ấy!”

Trên mặt Nghệ Thuật Gia lộ vẻ khó xử, từ trước đến giờ tất cả thợ trang điểm trong tiệm của mình là giỏi nhất, trong lòng anh ta rất rõ ràng, sở dĩ Cậu chủ Cơ không hài lòng, đơn giản là vì thân thể của cô gái nhỏ xinh đẹp này. Tony nghĩ thầm, cái này nếu không thay đi, có lẽ không xong. . . . . .

Anh ta khó xử nhìn Lâm Nhược Kỳ một chút, xem ý của cô.

Thật ra, cô đã sớm muốn nổi giận, giày vò như vậy, cô có lẽ mình còn chưa có ra cửa, người cũng đã mệt mỏi gục xuống.

Ngón tay giữa không trung, đầu ngón tay chỉ Cơ Liệt Thần, một cái tay khác chống nạnh thị uy thét lên: “Gà 16, anh thôi đi! Đừng có giày vò tôi. Tôi sẽ mặc cái này đi ra ngoài, nếu anh còn bảo tôi đổi nữa, tôi muốn đổi ý rồi ! Chưa từng thấy người đàn ông nào lằng nhằng như vậy, thiệt là. . . . . .”

Không cần phải nói quá rõ, anh cũng có thể hiểu cô nói “Đổi ý” là có ý gì.

Nghệ Thuật Gia Tony vừa nghe, kinh ngạc nhìn Lâm Nhược Kỳ một chút, phát hiện Cậu chủ Cơ tự mình mang cô gái nhỏ xinh đẹp này đến đây, dường như có chút không giống với người khác, lại dám nói với cậu chủ Cơ như vậy, mà một cậu chủ nào đó. . . . . . Anh ta nghiêng đầu nhìn sắc mặt cậu chủ Cơ một chút, cũng không có vẻ tức giận, trong lòng nhất thời hiểu rõ.

Chờ đợi ở bên cạnh Cậu chủ Cơ, khóe miệng Heber co rút, quả nhiên nữ y tá quạ đen này không mở miệng nói chuyện thì tốt hơn . . . . .

Tư cách, tư cách!

Về phần Cơ Liệt Thần, nhẹ nhàng mỉm cười một cái. Cũng được, mặc quần áo này xem như an toàn, so với bộ trước đó tốt hơn nhiều.

Mặt không thay đổi, nói: “Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi.”

Lâm Nhược Kỳ vừa nghe, cực kỳ cao hứng: “A, rốt cuộc muốn đi? Được rồi!”

Lập tức mang đôi giày cao gót chừng 10 cm, giống như một đứa bé lòng tràn đầy tò mò, nhún nhảy một cái đuổi kịp theo bước chân Cơ Liệt Thần.

Đi tới một nửa, lại lo lắng mắt cá chân của mình bị trẹo, cô dứt khoát cởi giày cao gót ra, chân trần đi theo sau lưng anh.

Đến tột cùng, anh muốn cho cô đáp án như thế nào đây? Thật là mong đợi a. . . . . .

Mấy phút sau, chiếc Rolls-Royce phiên bản dài ra khỏi bãi đậu xe của tòa cao ốc thời trang phóng như bay, chạy thẳng về phía Trung tâm thành phố.

Cơ Liệt Thần đưa Lâm Nhược Kỳ tới một câu lạc bộ, nhìn từ bề ngoài cũng không thu hút . . . . . . Ngự Hào Club cao cấp của tư nhân.

Nơi này chỉ có hai tầng lầu, sau khi tiến vào mới phát hiện bên trong có khoảng trời riêng, ví dụ dùng các từ như “Tráng lệ”, “Bồng lai” ... căn bản không có cách nào tưởng tượng sự xa hoa ở nơi này.

Ngự Hào, vẫn là nơi tụ tập định kỳ của những người vô cùng nổi tiếng. Cơ Liệt Thần vừa tiến vào đại sảnh, liền bị đông đảo đám quan to hiển quý vây quanh.

Dĩ nhiên, Lâm Nhược Kỳ không có lòng dạ nào đi thưởng thức những thứ trang trí xa hoa cùng với các loại đồ cổ dùng để trang tr ígiá cả xa xỉ. Bởi vì, căn bản cô xem không hiểu!

Cố ý chậm lại bước chân, đi ở sau lưng Cơ Liệt Thần, liếc mắt khắp mọi nơi một chút, chuẩn bị tìm một góc thích hợp cho mình ngồi xuống ăn ăn uống uống. . . .

“Cậu chủ Cơ, cơ đại Phán quan! Hơ hơ, nhân vật lớn thần bí số một, hôm nay đến buổi đấu giá, thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này a. Nhìn một chút, quả nhiên là người cũng như tên, tuổi trẻ tài cao, vô cùng phong độ a!”

Người này lớn tiếng dọa người, giọng nói mạnh mẽ, khí thế mười phần nhưng giọng điệu lại làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái.

Đúng rồi, ông ta mới vừa nói. . . . . . Cơ đại Phán quan? Xưng hô này thật kỳ quái, là đang nói Cậu chủ Cơ ở trước mặt cô sao. . . . . .?

Lâm Nhược Kỳ quay đầu nhìn lại, nói chuyện là một người trên dưới năm mươi tuổi, thân hình to lớn vạm vỡ, chiều cao 1m90, ngăm đen mạnh mẽ, vẻ mặt cứng rắn, thậm chí có thể coi là hung ác, cả người lộ ra một loại tục tằng, thô lỗ nguyên thủy!

Người này, vừa nhìn không phải là người lương thiện.

Hơn nữa khiến Lâm Nhược Kỳ nhìn rất không ưa là trên mu bàn tay của ông ta xâm . . . . . . một con rết dài chừng10 cm, giống như dán vòng quanh trên tay ông ta, hoa văn chân rết thật tỉ mỉ, cùng với chiếc râu màu đỏ trên đầu con rết càng làm cho người ta nhìn cảm thấy buồn nôn.

Cô vội vàng quay mặt đi, nhắm mắt làm ngơ, cô sợ nhất là rết, bò cạp, gián, hay loài bò sát giống như con ngựa trời!

Nếu có người hỏi cô xã hội đen trông như thế nào, nhất định cô sẽ chỉ vào mặt của người đàn ông này nói: “Giống như ông ta vậy.”

“Ha ha, anh Điền, ngọn gió nào thổi anh tới đây vậy? Thế nào, anh cũng đến tham gia buổi bán đấu giá này sao?” Một cậu chủ nào đó dùng giọng nói ôn tồn nho nhã tâng bốc người.

Đương nhiên Cơ Liệt Thần giả vờ khách sáo tán gẫu với ông ta. Sáng sớm đã biết rõ lão già họ Điền sẽ xuất hiện tại câu lạc bộ này rồi, lần này chính là vì một vật bán đấu giá trong tay ông ta mà đặc biệt tới.

Cơ Liệt Thần nhớ tới lần trước bởi vì Điền Lão Thất ác ý khiêu khích, làm hại phần mềm của anh bị tím bầm, vào bệnh viện nam khoa nơi Lâm Nhược Kỳ thực tập, sau đó mới có chuyện bị Lâm Nhược Kỳ ghim nhầm vào của quý. . . . .

Xem ra, anh cũng nên cám ơn Điền Lão Thất mới đúng.

Nghiêng đầu không để lại dấu vết không yên lòng nhìn Lâm Nhược Kỳ, ánh mắt đang nhàm chán lơ đãng nhìn hướng bên kia, Cơ Liệt Thần quay đầu lại, chủ động tiến lên, lịch sự cùng Điền Lão Thất ôm nhau.

“Ôi chao. . . . . .” Đang lúc Cơ Liệt Thần và Điền Lão Thất khách sáo tán gẫu, sau lưng lại truyền đến tiếng kêu không lớn không nhỏ của Lâm Nhược Kỳ.

Rồi sau đó, chỉ nghe phù một tiếng, một cô gái nào đó theo tiếng kêu ngã xuống đất. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ không thường xuyên mang giày cao gót quá cao như vậy, trong ngày thường cô luôn mang giày bốn mùa hoặc là giày bệch đi ra ngoài, coi như thỉnh thoảng mang giày cao gót một lần, độ cao cũng không vượt quá một tấc, độ cao ước chừng 10 cm hoàn toàn ngoài sức chịu đựng của cô, té ngã cũng là chuyện đoán trước.

Vốn nghĩ mình cẩn thận một chút là được, thật không nghĩ đến mới mang không bao lâu đã ngã sấp xuống nơi. . . . . . cao nhã như vậy!

Thật ra, Lâm Nhược Kỳ bị ngã nghiêng xuống, nhưng sau lưng cô, Heber nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại. Chẳng qua, sức tay của Heber quá mạnh, kéo thì kéo, nhưng đồng thời cũng để cho cô trình diễn tư thế “Chó ba chân”, ngã sấp bên chân hai người đàn ông đang tán gẫu trước mặt. . . . . .

Sau lưng Heber vừa nhìn, khóe miệng giật giật.

Hỏng bét, để lộ nội y rồi !

Hơn nữa, tư thế này. . . . . . Quá khó nhìn, nhìn hơi bất nhã, quá mất mặt cho cậu chủ!

Ngược lại, Lâm Nhược Kỳ phản ứng đủ cơ trí, động tác bò dậy coi như nhẹ nhàng nhanh chóng, hơn nữa bộ dáng có chút thơ ngây và đáng yêu.

Cô trở mình một cái, bò dậy, vuốt vuốt cùi chỏ té đau, phủi phủi bụi bậm trên váy, ngẩng đầu lên, phát hiện rõ ràng mình đã thành mục tiêu ngắm nhìn của mọi người!

“Ách. . . . . . câu lạc bộ cao cấp đúng là câu lạc bộ cao cấp a, chất lượng thảm trải trên đất cũng rất tốt, nhiều người đi qua đi lại như vậy, lông cũng không bị nhúm. Heber, ông có thể suy tính một chút, dùng loại thảm này trải sàn nhà Lư Đăng Bảo số một” Lâm Nhược Kỳ làm mặt dày, tìm cho mình một bậc thang để xuống.

Mọi người đều im lặng.

Giữa không trung giống như có tiếng một bày quạ đen bay qua. . . . . .

Một hồi lâu, có người lên tiếng.

“Ha ha, cơ đại Phán quan, vật nhỏ này là cậu mang tới chứ? Cô ấy thật thú vị!” Ánh mắt Điền Lão Thất như ngừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ, tươi mát của Lâm Nhược Kỳ, vô cùng hứng thú quan sát trên dưới.

Lá gan khá lớn, Lâm Nhược Kỳ cũng không cho ông ta mặt mũi, trực tiếp ném cho ông ta một ánh mắt xem thường!

Thôi đi, “Vật nhỏ” cũng là tên ông sao? Còn thú vị hay không thú vị, mắc mớ gì tới ông!

Cơ Liệt Thần ưu nhã mỉm cười, ưu nhã nghiêng đầu liếc một cái về phía Điền Lão Thất đang trợn trắng mắt nhìn Lâm Nhược Kỳ, hời hợt nói: “Thế nào, nếu anh Điền thích, dẫn cô ấy về là được”

Càng biểu hiện không chút để ý đến cô, thì càng có thể bảo vệ tốt cho cô. Che giấu hết sức sâu, Cơ Liệt Thần biểu hiện tương đối trầm ổn kín kẽ, giống như anh chỉ tùy ý mang Lâm Nhược Kỳ tới đây như mang một cái ghế sofa, lạnh lùng nhìn cô một cái, dáng vẻ dường như đối với cử động vừa rồi của cô rất không hài lòng.

Chẳng qua lần này anh suy tính, chưa chắc có người lĩnh tình.

Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc im lặng. Cô không ngờ người đàn ông này lúc đầu còn luôn miệng nói tâm nguyện duy nhất của mình chính là cưới cô, nhưng lại coi cô như bắp cải su hào, tùy ý đưa cho người? !

Hoàn toàn không suy tính đến chỗ này còn có những người khác, một cô gái nào đó muốn nổi giận.

Mới vừa nhảy ra một bước, Điền Lão Thất ở trước mặt nói chuyện trước: “Ha ha, cậu chủ Cơ nói đùa! Cái gọi là ‘Quân tử không đoạt vật yêu thích của người’, chút đạo lý này Điền mỗ vẫn hiểu rõ.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng ánh mắt sắc bén nóng bỏng của ông ta, trước sau không coi ai ra gì, khóa trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sinh động của Lâm Nhược Kỳ.

Không chỉ có như thế, ông ta không chút kiêng kỵ đem ánh mắt dời về phía đôi chân thon dài mảnh khảnh xinh đẹp phơi bày ra ngoài của Lâm Nhược Kỳ. . . . .

Điền Lão Thất đáp lời, là đáp án trong dự liệu Cơ Liệt Thần.

“Hay cho ‘Quân tử không đoạt vật yêu thích của người’! Anh Điền, quả nhiên đủ hào phóng!” tuy ngoài mặt xưng em gọi anh, nhưng ẩn chứa quá nhiều thâm ý.

Đối với ánh mắt của Điền Lão Thất vẫn chạy ở trên người Lâm Nhược Kỳ, Cơ Liệt Thần hết sức không vừa lòng. Xem ra, sau khi trở về Lư Đăng Bảo, cần phải có kế hoạch dọn dẹp chuyện Điền Lão Thất một chút.

Tự nhiên không cần tán gẫu nữa, anh nhẹ nhàng mỉm cười, ôm lấy Lâm Nhược Kỳ bỏ đi.

Lâm Nhược Kỳ cảm thấy ánh mắt của Điền Lão Thất ném trên người mình, đó là một loại thô bạo nguyên thủy, thô bạo giống như dã thú, làm cho cô e ngại trốn sau lưng Cơ Liệt Thần, bàn tay nhỏ bé không nhịn được kéo vạt áo tây trang của Cơ Liệt Thần.

“Ông ta là ai? Tại sao giống cầm thú. . . . . . như vậy?”

Cơ Liệt Thần ôm lấy cô đi vào một phòng khách quý có thể chứa cả trăm người, tìm được chỗ ngồi, anh và cô cùng nhau ngồi xuống.

“Sau này cách xa ông ta một chút, Điền Lão Thất là tay anh chị của vùng này, ông ta cũng sẽ không đối xử tốt với em giống như tôi. Những cô gái trong tay ông ta bị đùa chơi chết, trên mười đầu ngón tay đếm không hết.” Trong bụng Cơ Liệt Thần mỉm cười.

Cầm thú? Ha ha, ánh mắt nhìn người của cô gái nhỏ này thật ra vô cùng chuẩn.

“Cái gì? !” Lâm Nhược Kỳ kêu lên, lập tức đưa tới cái nhìn tức giận của một số người xung quanh.

Trên mười đầu ngón tay đếm không hết? ! Trời ạ, mẹ nó, kiếp trước ông ta cầm tinh con trâu sao? Lưu manh!

Cơ Liệt Thần nhíu nhíu mày kiếm, nhắc nhở cô: “Đây là một sàn bán đấu giá mô hình nhỏ, nhỏ giọng một chút, đừng ảnh hưởng không khí hiện trường.”

“À. . . . . .” Cô thè cái lưỡi hồng, tức giận nghĩ: nếu Điền Lão Thất đó thật sự hỗn tạp như vậy, tại sao anh còn đưa cô cho ông ta?

Dường như nhìn thấu nghi ngờ của cô, anh nhỏ giọng giải thích: “Từ trước đến giờ, Điền Lão Thất không chịu thua kém người, người khác càng ưa thích, ông ta càng muốn lấy cho được, tôi làm như vậy là không muốn để cho ông ta để mắt tới em.”

Lâm Nhược Kỳ ngẩn ra, Thì ra như vậy. . . . . . Không khỏi cảm ơn Cơ Liệt Thần một phen.

Nghĩ lại, đột nhiên nhớ tới cách gọi của Điền Lão Thất đối với Cơ Liệt Thần, tò mò hỏi: “Đúng rồi, ông ta gọi anh là gì. . . . . . Phán quan? Vậy là cái gì? Anh là tòa án sao?”

Nghe vậy, Cơ Liệt Thần khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt trả lời: “Em nói là quan tòa Tòa án sao? Ha ha, ngược lại cũng không tồi, tính chất rất giống, chẳng qua Phán quan như tôi không hợp pháp.”

Đang buồn bực cái gọi là “Không hợp pháp” của anh, một người đàn ông mặc áo đuôi tôm trong tay cầm cái dùi bán đấu giá xuất hiện.

Nhìn một cái cũng biết anh ta là người chủ trì buổi bán đấu giá tối nay, ra dấu tay và thế đứng đều rất có khí chất, nụ cười thản nhiên hợp với khuôn mặt đẹp trai, vừa lên đài liền dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn bắt đầu lưu loát giải thích.

Lâm Nhược Kỳ khẽ thở dài. Quả nhiên là câu lạc bộ cao cấp a, mời đấu giá viên cũng nổi bật xuất chúng như vậy, vẻ ngoài thế này nếu đặt ở bên ngoài, thế nào cũng là thần tượng cổ phiếu tiềm năng a, nhưng ở chỗ này, người ta chỉ là một đấu giá viên mà thôi.

Cẩn thận nghe lắng, người đấu giá đã bắt đầu rao vật phẩm bán đấu giá đầu tiên.

Vật phẩm thứ nhất do Điền Lão Thất cung cấp, có tên gọi là “Tài nguyên sung túc“. Thật ra Điền Lão Thất đấu giá là một năm quyền phân phối và tiêu thụ mạng lưới ma túy “Dạ Mị” tại thành phố. Quá trình chế luyện Dạ Mị rất phức tạp, dùng một chút đã đạt được ham muốn tột bực, liều thuốc vừa phải chính là thuốc trợ tình mạnh nhất, nếu dùng số lượng lớn sẽ chết người!

Mặc dù đồ chơi này tiền vốn chế luyện khá cao, nhưng bởi vì mùi vị và hiệu quả tuyệt cao, không ít kẻ nghiện vẫn không tiếc ném ngàn vàng cầu xin ông ta.

Có thể đi vào câu lạc bộ Ngự Hào đều là người có lai lịch không nhỏ, trong này còn không ít người trong giới chính trị hoặc là thương nhân có chút bối cảnh. Bọn họ biết rất rõ, dưới tình huống bình thường, trong một năm ít nhất có thể kiếm hai, ba tỷ, nếu lòng dạ hiểm độc một chút, thậm chí có thể kiếm được mười tỷ trở lên. Ai có thể bắt lấy “Dạ Mị”, không thể nghi ngờ là phương pháp tích lũy tiền tài nhanh nhất!

Mục đích của Cơ Liệt Thần chuyến này chính là ngăn cản “Dạ Mị” lưu hành ở Nam Thành.

“Dạ Mị” chào giá rất cao, người đấu giá ra giá 20 triệu! Tăng giá mỗi lần một triệu!

Chính giới có quy tắc làm việc của chính giới, xã hội đen có tác phong xử sự của xã hội đen, mặc dù Cơ Liệt Thần bị xưng là Phán quan khát máu, cũng là vì anh thích dùng cách riêng của mình để giải quyết những người hoặc chuyện cần được giải quyết.

Dĩ nhiên, vật phẩm đen như vậy, chắc chắn Cơ Liệt Thần sẽ không làm, tự nhiên là trước đó Heber đã sắp xếp xong cho thủ hạ đi đấu giá, bởi vậy chuyện này không có bất cứ quan hệ gì với Cơ Liệt Thần.

Lần đầu tiên Lâm Nhược Kỳ tham gia buổi đấu giá, đối với “Tài nguyên sung túc” là vật gì cũng không rõ lắm, Cơ Liệt Thần giải thích cho cô vô cùng rõ ràng, cô há hốc mồm một trận. . . . . .

Chuyện này, chuyện này cũng quá trái ngược lẽ thường đi! Tới nơi này đều là những người nào? Thế nhưng lại bán đấu giá ma túy!

Nhìn gương mặt cô bị sợ đến trắng bệch, Cơ Liệt Thần nhẹ giọng hỏi: “Thế nào? Bị dọa sợ? Tôi chỉ thuận tiện đưa em tới quan sát ‘công việc’ bình thường của tôi một chút, không ngờ em phản ứng mạnh thế này.”

Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ co giật, đây chính là công việc bìnhthường của anh? Cô không hiểu, cô không hiểu!

Đang muốn trả lời, Cơ Liệt Thần đột nhiên vung tay lên, dùng ánh mắt ra dấu cho Heber biết, có một người đàn ông mang mắt kính màu trà lặng lẽ quay đầu liếc mắt nhìn Heber, liền trực tiếp nâng giá ba mươi triệu!

Bên kia, dường như Điền Lão Thất nhìn thấy có chút mờ ám, che miệng nói gì với thủ hạ bên cạnh, lập tức có người ra giá 35 triệu!

Vẻ mặt Cơ Liệt Thần không thay đổi, nhìn Heber một cái, người đàn ông mang mắt kính màu trà lập tức ra giá 40 triệu! Dường như Điền Lão Thất có chút luống cuống, tay vừa vẫy, lập tức có người ra giá 45 triệu!

Đúng vào lúc này, một cậu chủ nào đó cười, cười đến vô cùng lạnh lùng, lại vô cùng quỷ dị, cười làm cho trong lòng Điền Lão Thất sợ hãi.

Người đấu giá gõ 3 tiếng, không người nào đáp lại, 45 triệu Điền Lão Thất lại thu hồi “Dạ Mị” đến trong tay mình. . . . . .

Chẳng qua Cơ Liệt Thần nhìn trúng tính tình hiếu chiến của Điền Lão Thất, đã thành công nâng giá, đối phương lập tức tổn thất 45 triệu. Không cần phải nói, vì nhanh chóng ra tay quyền tiêu thụ Dạ Mị, chắc chắn Điền Lão Thất sẽ điên cuồng ăn không lựa chọn, một khi lộ ra nhược điểm, cảnh sát điều tra sẽ giải quyết dễ dàng. . . . . .

Bước kế tiếp, chính là lúc “Liệt Diễm” hoàn toàn dọn dẹp Điền Lão Thất rồi.

Cơ Liệt Thần nhàn nhã cười cười, ôm lấy Lâm Nhược Kỳ đứng dậy đi ra sàn bán đấu giá.

Cả quá trình không quá nửa giờ. Nhưng được biết, vì buổi bán đấu giá bí ẩn này, “Liệt Diễm” lần theo dấu vết gần nửa năm. . . . . .

Ngồi vào chiếc Rolls-Royce, Lâm Nhược Kỳ vẫn còn trong hoảng hốt, từ đầu đến cuối cũng không hiểu gì.

“Anh nói đây là công việc bình thường của anh nhưng tôi vẫn không nhìn ra, rốt cuộc anh làm cái gì. . . . . .” Cô oán giận nói.

Cơ Liệt Thần gát tay yên lặng nhìn cô, hỏi ngược lại: “Vậy em cảm thấy vừa rồi Điền Lão Thất kia làm gì?”

Cô thuận miệng nói: “Xã hội đen rồi.”

“Ừ, tôi giống ông ta, chẳng qua tôi thừa kế thôi” Hơi ngừng lại, mỉm cười nhìn cô, “Nói cách khác, trước kia cha mẹ tôi cũng là xã hội đen.”

Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ giật giật, “Thừa kế? Không phải gia đình anh là Quý tộc sao? Tại sao. . . . . . Tại sao biến thành xã hội đen? !”

Một cậu chủ nào đó gật đầu một cái, nghiêng đầu nhìn cô, phỏng đoán phản ứng tiếp theo của cô.

“Đúng vậy, là như thế không sai. Chẳng qua, hai bên chính giới và xã hội đen có lúc cũng không thể xác định rõ ranh giới” Dáng vẻ Cơ Liệt Thần vẫn lười biếng, dường như không cảm thấy lời của mình đến cỡ nào thái quá.

“Nhưng, nhưng anh . . . . . . Tại sao gọi anh là Phán quan khát máu?”

“Đó là bởi vì so với xã hội đen, tôi khác với bọn họ. Thỉnh thoảng cao hứng, tôi sẽ giết chết mấy kẻ cặn bã gieo họa nhân gian. Dĩ nhiên, trong những kẻ cặn bã này có cả xã hội đen và chính giới, dần dần bị người chụp lên cái danh hiệu này. Thế nào, ‘Phán quan hắc bạch đạo’ so với ‘Gà 16’ của em nghe tốt hơn nhiều chứ?”

Nghe qua giống như anh đối với “Công việc” và “Thân phận” của mình rất hài lòng.

Nhưng Lâm Nhược Kỳ im lặng không nói nên lời. . . . . .

Tại sao một chuyện hết sức nghiêm túc, lại bị anh tùy ý nói, còn lấy ra đùa giỡn như vậy! Đợi chút, anh mới vừa nói. . . . . . giết người sao? Quả nhiên Tiểu Ngôn đã nói, ác ma nắm giữ sinh mạng của người khác sao?

Không biết qua bao lâu, run rẩy hỏi: “Ý của anh là anh. . . . . . đã giết người?”

Thật sự là không cách nào tưởng tượng, dạng người lịch sự ưu nhã giống như anh, lại có thể. . . . . . Giết người? ! Hơn nữa còn là khát máu . . . . . . Chắc là giết người vô số đi, nhìn tư thế anh chém giết chó ngao Tây Tạng thì biết, cô sớm nên đoán được. . . . . .

Nhưng cô không hiểu tại sao anh có thể tùy tiện nắm giữ sinh mạng của người khác? chuyện giết người kinh khủng, đối với anh mà nói, giống như đơn giản giết một con gà sao? Quá đáng sợ, thật sự quá đáng sợ. . . . . .

Trong nháy mắt, Lâm Nhược Kỳ nhớ tới Cơ Liệt Thần vung kiếm giết chó ngao Tây Tạng, cùng với động tác giết Gà trong chớp mắt. Vào giờ phút này, dù thế nào đi nữa cô cũng sẽ không cảm thấy dáng vẻ ưu nhã kia cùng với tư thế chém giết của anh kết hợp hoàn mỹ.

Thử tưởng tượng một chút, nếu một người sống sờ sờ bị chém mất một cái đầu, hoặc là bị chém đứt tay chân, cô còn có thể cảm thấy những động tác kia rất hoàn mỹ, rất cao quý sao? !

Tất cả phản ứng của cô đều rơi vào đáy mắt Cơ Liệt Thần, trên mặt không hề gợn sóng, nhưng trong lòng chợt lạnh.

Xem ra, không thể lạc quan a. . . . . .

Trên mặt không khỏi trầm xuống, Cơ Liệt Thần hơi híp mắt xem xét cô một chút, phát hiện thân thể của cô có chút cứng ngắc, tay anh muốn sờ mặt cô, cô lại hoảng sợ né tránh.

Cô né tránh, không thể nghi ngờ, càng làm cho Cơ Liệt Thần xác định suy đoán trong lòng. Trong đáy lòng hơi đau xót.

Quả nhiên là cô sợ!

Thật ra, Lâm Nhược Kỳ không phải cố ý nhưng cô thật sự quá khiếp sợ rồi, ở trong mắt cô, cậu chủ quý tộc ‘Mặc dù kiêu ngạo, nhưng được xem như lịch sự dịu dàng’, trong nháy mắt biến thành ‘người khát máu mang tội giết người’!

Thật là quá không thể tưởng tượng nổi, quá không tin nổi, hơn nữa . . . . . . Quá máu tanh rồi !

Cô há miệng, cố gắng mở miệng nói gì đó, lại phát hiện mình không phát ra được chữ nào. Bởi vì, căn bản cô không biết vào lúc này mình nên nói gì. . . . . .

Tự nhiên Cơ Liệt Thần cũng phát hiện phản ứng khác thường của Lâm Nhược Kỳ, chợt bắt được bả vai của cô, cúi đầu mặt không thay đổi nhìn chằm chằm vào mặt của cô, nhưng trong đáy mắt lạnh lẽo.

Anh quyết định vạch trần toàn bộ: “Lâm Nhược Kỳ, nói thực cho em biết. Chẳng những Cơ Liệt Thần tôi là xã hội đen, còn buôn lậu súng ống đạn dược, em có nghe nói qua ‘Liệt Diễm’ không? Một công ty thương mại! Bề ngoài không khác công ty bình thường, thật ra là một tổ chức xã hội đen, vừa hoạt động buôn lậu vũ khí, súng ống đạn dược, còn đặc biệt tiếp nhận các vụ giết người! Tôi, Cơ Liệt Thần chính là ông trùm của ‘Liệt Diễm’!”

Thật ra, anh chưa bao giờ có ý định giấu giếm, thậm chí từ lúc mới bắt đầu đã có ý định nói cho cô biết thân phận của mình, chẳng qua, cô gái này trời sinh dây thần kinh chập mạch, tự xem anh như một “Bạch mã hoàng tử” trong chuyện cổ tích. . . . . .

Lần đầu tiên, Cơ Liệt Thần bắt đầu căm hận sự thật mình là người cầm đầu “Liệt Diễm“.

Bên kia, Heber đang lái xe nhíu nhíu mày, không khỏi có chút lo lắng cho hai người trẻ tuổi ngồi phía sau.

Ông ta không hiểu tại sao cậu chủ đem sự thật khoa trương thành như vậy, mặc dù “Liệt Diễm” chính xác là tổ chức xã hội đen, làm tất cả buôn bán phi pháp, nhưng cậu chủ đã vì làm cho tổ chức trong sạch, đã nổ lực ròng rã năm năm.

Năm năm này, ông ta và các thành viên tổ chức cùng nhau tiếp nhận nghiêm khắc huấn luyện, cùng vào sống ra chết, rốt cuộc có thành tựu như hiện tại. “Liệt Diễm” hôm nay đã sớm không còn là “Liệt Diễm” thời ông chủ Cơ nữa. Đối với thế giới bên ngoài mà nói, “Liệt Diễm” thực sự là một tổ chức xã hội đen, thật ra cũng không phải, nó đã sớm thành một tổ chức hợp pháp mà một số nước ngầm dựa vào hợp tác đồng bạn.

Vũ khí của bọn họ đều là từ chợ đen có được, sau khi trải qua cải tạo, qua tay tổ chức hợp pháp bán cho các quốc gia chuyên dùng cho bọn đặc công. Về phần mục tiêu “Giết người”, cũng là tội phạm nguy hiểm cực đoan mà các quốc gia truy nã, Bounty Hunter không cách nào đuổi bắt được bọn họ mà do Liệt Diễm huấn luyện bọn sát thủ “Săn giết“.

Từ ý nghĩa nào đó, “Liệt Diễm” đã sớm không phải là tổ chức xã hội đen bình thường. . . . . .

“Tại sao không nói chuyện? Sợ? Hối hận muốn gả cho tôi?” Cơ Liệt Thần liên tục vặn hỏi, đánh thức Lâm Nhược Kỳ đang đờ đẫn.

“Không. . . . . . Tôi. . . . . .” Cô không biết mình nên lắc đầu, hay nên gật đầu.

Cô thừa nhận mình gan lớn, nhưng không lớn đến mức có thể tiếp nhận sự thực sắp cùng một người mang tội giết người “Kết làm vợ chồng ngủ chung cùng giường“.

Nên làm thế nào cho phải đây? Nói cô hối hận, chính xác có một chút nhưng cô lập tức nghĩ tới lời của giáo sư Mạnh.

Đúng vậy, tại sao cô quên mất, anh còn là bệnh nhân a. Coi như anh là người mang tội giết người, coi như anh là xã hội đen làm nhiều việc ác, nhưng dù sao anh cũng là người mang bệnh thời kỳ chót a. . . . . .

Nghĩ đến đây, cô mấp máy môi, lắc đầu nói: “Tôi. . . . . . Tôi không sợ”

Cơ Liệt Thần hơi híp mắt lại, nhìn cô thật kỹ: “Em chắc chắn, em không sợ hãi?”

Suy nghĩ một chút, cô gật đầu, “Ừ. . . . . .”

“Không hối hận?” Anh lại ép hỏi.

“. . . . . . Không hối hận.” Cô lắc đầu.

Nói thật, cô rất mâu thuẫn, sẵn có một chút sợ ngày sau sớm chiều đối mặt với anh, lại có chút đồng tình với hoàn cảnh trước mắt của anh . . . . . . Bây giờ cô không biết nên hình dung tâm trạng mình như thế nào, hoặc nói cô không biết mình nên dùng tâm trạng gì để đối mặt với anh.

Ánh mắt Cơ Liệt Thần vẫn dừng lại ở trên mặt của cô, làm cho cô có cảm giác bị thiêu cháy.

Cô đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ, rất đau lòng. . . . . .

Không phải là ba tháng nha, cũng qua một tháng rồi, chịu đựng một chút sẽ qua, hơn nữa bỏ đi bối cảnh xã hội đen của Gà 16 không nói, anh cũng thật rất đáng thương. Còn nữa, cô đã đồng ý với anh thì không thể đổi ý, nếu cô thừa nhận mình đổi ý, nhất định tâm trạng của anh sẽ bị ảnh hưởng, chẳng may lại từ chối điều trị thì hỏng bét. . . . . .

Vì xua tan lo ngại của anh, đồng thời giống như xác định tâm ý của mình, cô cắn chặt môi dưới.

Hạ quyết tâm, gằn từng chữ nói: “Anh yên tâm, tôi đồng ý gả cho anh là thật sự muốn gả. Hơn nữa, người tôi muốn gả chính là anh, không quan hệ thân phận của anh, công việc của anh. . . . . .” Lời nói đến một nửa, hơi ngừng lại, né tránh tầm mắt truy bức của anh, cúi đầu nói: “. . . . . . Tóm lại, anh chỉ để ý dưỡng bệnh cho tốt, những thứ khác cũng đừng nghĩ gì.”

Nghe xong cô lời nói này, Cơ Liệt Thần lại không vui mừng nổi.

Bởi vì, trong đáy mắt cô hoàn toàn không tìm thấy một chút vui sướng sắp gả cho anh! Ngược lại, trong đáy mắt cô phủ đầy sợ hãi, bàng hoàng và lo lắng!

A, đúng rồi, nguyên nhân chỉ có một, cô còn băn khoăn anh là “Người bệnh hiểm nghèo ung thư tinh hoàn” . . . . . .

Rất dễ nhận thấy, quyết định của cô, chỉ là từ một loại trách nhiệm, một loại cam kết, thậm chí là một loại. . . . . . Đồng tình!

Nhưng châm chọc là: lý do duy nhất có thể buộc cô ở lại, căn bản là giả!

Lo lắng nhanh chóng nhuộm đầy một đôi mắt xinh đẹp tà mị, sắc mặt Cơ Liệt Thần càng lúc càng âm trầm, lúc Lâm Nhược Kỳ sắp ngẩng đầu, nắm lấy hai cổ tay cô.

Dùng sức thật lớn, khiến Lâm Nhược Kỳ trở tay không kịp!

“Lâm Nhược Kỳ, đây là chính chính miệng em nói. Nếu một ngày nào đó em đổi ý, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho em!”

Không đợi cô kịp phản ứng, một tay kéo cô vào trong ngực, cúi người, trong nháy mắt nuốt lấy cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch bởi vì kinh ngạc, bừa bãi cuồng dã chiếm đoạt ngọt ngào của cô, giống như dã thú giận dỗi gặm nhấm, giống như bày tỏ quyền đoạt lấy.

Lâm Nhược Kỳ không dám nhúc nhích, toàn thân căng thẳng, Cơ Liệt Thần cuồng dã như vậy làm cô cảm thấy sợ hãi. Lại một lần nữa cảm thấy từ trên người anh tản ra một loại khí thế đáng sợ bình thường không có, cô nhớ trước đó đã từng có một lần cảm giác như thế.

Thì ra, loại đáng sợ này quả nhiên bị che giấu dưới khí chất cao quý hoa lệ, hôm nay bởi vì phận của anh bại lộ mà hoàn toàn bị phóng thích ra ngoài. . . . . .

Người đàn ông quên hết mọi thứ đột nhiên ngừng lại nụ hôn. Bởi vì, anh cảm thấy đối phương không tập trung.

Kích tình chỉ một thoáng, giống như bị một chậu nước lạnh dập tắt, Cơ Liệt Thần mở đôi mắt lạnh lẽo, nhìn cặp mắt cô đóng chặt, cả người căng thẳng run rẩy.

“Đã bắt đầu chán ghét tôi rồi sao? Ghét đến mức không muốn tôi chạm vào em?” Cúi đầu Cơ Liệt Thần cười lạnh một tiếng, đột nhiên trừng phạt, tăng thêm sức mút vào, chậm rãi theo khóe miệng dời xuống tới cằm của cô, vừa ngậm, vừa nhẹ nhàng cắn.

Đầu lưỡi, theo cằm ướt nhẹp hướng lên, mập mờ liếm qua môi dưới thấm ướt môi trên, đẩy ra hàm răng, hôn miệng của cô, lần này hôn vô cùng dịu dàng, bắt được đầu lưỡi trơn trượt trốn chạy, giam cầm dây dưa, không ngừng xâm nhập. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ không thể không thừa nhận, vứt bỏ những thứ kia thì kỹ thuật trên miệng của anh, cô thích. . . . . .

Phát hiện dường như cô gái nhỏ dưới người từ từ tiến vào chìm đắm, anh khẽ kéo dài khoảng cách, rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Nhược Kỳ, đôi mắt nhắm thật chặt, anh biết cô thích chính là nụ hôn, bộ vị nào mẫn cảm nhất, mặc dù da thịt hai người chưa từng thực sự dán sát, nhưng chỉ cần dùng phương thức hôn môi, anh vẫn hiểu không ít. . . . . .

Anh lặng lẽ từ từ cúi đầu, đôi môi chạm nhẹ mí mắt thật mỏng của cô, cảm nhận con ngươi phía dưới có chút run run, kiên nhẫn hôn lông mi bên trái, sau đó tinh tế liếm qua lông mi bên phải của cô, lại trở về môi của cô, chậm rãi liếm trong trong ngoài ngoài mỗi một tấc ngọt ngào. . . . . .

Căn bản không quan tâm Heber thỉnh thoảng ném tới ánh mắt co quắp, hai tay của Cơ Liệt Thần cũng không còn nhàn rỗi, một tay kéo hai cổ tay của cô cố định bên người, một cái tay khác đã vén lên váy áo của cô, từ từ dò vào bên trong. . . . . .

Khi cô không cách nào nhịn được lên tiếng rên rỉ thì Cơ Liệt Thần tà ác thu tay lại, cũng ở bên tai cô thật thấp lẩm bẩm, có vẻ có chút chán nản, “Không cho chán ghét tôi, cũng không cho sợ, lại càng không cho phép đổi ý, có nghe không? !”

“. . . . . .” Lâm Nhược Kỳ không lên tiếng, chỉ có thể gật đầu một cái.

Tiếp theo thừa dịp đối phương hơi rời đi khoảng cách, vội vàng không ngừng thở, cứu vãn đại não mình thiếu dưỡng khí và trái tim nhảy lên tốc độ quá nhanh.

Mặc dù không nói ra lời, nhưng không có nghĩa là đầu óc cô không tỉnh táo.

Hiện tại, cô thật tin tưởng Tiểu Ngôn nói rồi.

Cơ Liệt Thần, anh quả nhiên là ác ma!

Tin tức Lâm Nhược Kỳ đồng ý lời cầu hôn của Cậu chủ Cơ, trong ngày truyền ra trong phạm vi nhỏ.

Dường như để che đậy bầu không khí không vui giữa hai người trong cuộc, biểu tiểu thư Tang Tuyết Phù làm chủ, đặc biệt vì hai người bọn họ mở một dạ tiệc, mời những người bạn thân thiết nhất của Cơ Liệt Thần để giới thiệu cho bọn họ biết Lâm Nhược Kỳ.

Hơn nữa vô cùng kỳ quái, Tang Tuyết Phù chỉ lộ mặt ngắn ngủi, sau đó cũng không biết chạy đi nơi nào. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ dây thần kinh luôn chập mạch, cộng thêm da mặt dày, chưa bao giờ vì chính mình là một nữ sinh nghèo hai tay trắng mà cảm thấy khó chịu, nhưng hôm nay đúng là có chút không được tự nhiên.

Nhìn ra được, bạn bè của Cơ Liệt Thần, mọi người đều có thân phận quyền quý. Quần áo xa xỉ, kim cương, nước hoa, búi tóc, thậm chí ngọc trai trên sợi dây giày cũng có vẻ sang trọng hơn so với chiếc váy màu trắng trên người cô.

Nhìn khắp cả đại sảnh một chút, một phòng phú quý bức người!

Lâm Nhược Kỳ đột nhiên nghĩ đến trước đó Tang Tuyết Phù đã từng nói về vẻ đẹp bên ngoài, cô cúi đầu nhìn chiếc váy trắng của mình, còn có đôi giày vải bố cứng nhắc trên chân, lần đầu tiên cảm thấy những lời đó thật có lý.

Chẳng qua, Lâm Nhược Kỳ cũng là Lâm Nhược Kỳ, mặc dù cô tự mình cũng cảm thấy không thích hợp, nhưng chỗ vui vẻ, một mình bưng một cái đĩa bánh ngọt và thức uống, ăn ăn uống uống. . . . . .

Làm Bạn thân Lâm Nhược Kỳ được mời tới tham gia dạ tiệc, dường như Tiểu Ngôn hiểu suy nghĩ trong lòng cô, động viên cô, nói: “Này, không cần làm con rùa đen rút đầu, nhanh đi coi chừng anh chồng tương lai a.”

Lâm Nhược Kỳ ngẩng đầu, quét mắt nhìn Cơ Liệt Thần phía xa xa.

Anh ngồi một mình ở vị trí chủ khách, đôi tròng mắt đen xinh đẹp lười biếng Câu Hồn Nhiếp Phách, không biết tầm mắt bay tới phương nào, cử chỉ vẫn ưu nhã cao quý, dựa nghiêng trên ghế dựa to lớn, đang uống một ly sâm banh.

Làm như vô cùng buồn chán, khẽ lắc ly thủy tinh trong tay, ở dưới ánh đèn mép ly vạch ra một vầng sáng xinh đẹp.

Lâm Nhược Kỳ thấy thế, trong lòng oán thầm: aiz, cho dù anh có cao quý, tao nhã, đẹp trai đến đâu nữa, vẫn là một tên xã hội đen! Mê hoặc chúng sanh, vĩnh viễn cũng chỉ là hình tượng!

Bĩu môi, hoàn toàn thất vọng: “Muốn tôi coi chừng anh ta sao? Anh ta là người, cũng không phải là con vật nhỏ, trông coi không được.”

Tiểu Ngôn nghe vậy, cảm thấy lời nói chứa đầy ẩn ý, lại gần bên người cô, lặng lẽ hỏi “Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải cũng đồng ý cầu hôn rồi sao? Tại sao tôi có cảm giác không khí không ổn a. . . . . .”

Lâm Nhược Kỳ mấp máy môi, nhìn Tiểu Ngôn nói thẳng sự thật: “Ngày đó, cô nói không sai, anh ta thật sự là tên xã hội đen, còn là ông trùm tổ chức. . . . . .”

“Cho nên cô hối hận?” Tiểu Ngôn vừa dùng nĩa xiên một miếng dưa, đưa vào trong miệng, vừa không chút để ý hỏi ngược lại.

Lâm Nhược Kỳ tức giận quay đầu lại, “Đương nhiên là hối hận rồi . . . . . . nếu không, cô thử gả cho anh ta đi!”

Nói giỡn! Gả cho một tên xã hội đen, còn là một người mang tội giết người, suy nghĩ một chút đã kinh khủng!

Tiểu Ngôn liếc cô một cái, tùy tiện mắng: “Không có tiền đồ! Coi như anh ấy là Trùm xã hội đen thì thế nào? Chỉ cần anh ấy đối xử tốt với cô, sợ cái gì? ! Hơn nữa, không phải nói, anh ấy sống không quá ba tháng sao?”

Hơi ngừng lại, Tiểu Ngôn dùng một đôi mắt như đèn pha nhìn bụng của cô một chút, cười gian nói: “Cô phải tranh thủ mang thai con của anh ấy, anh ấy thương cô còn không kịp, đến lúc đó, trước khi anh ấy chết thẳng cẳng, tất cả gia tài của anh ấy đều thuộc về cô và con trai của cô rồi !”

“. . . . . .” khóe miệng Lâm Nhược Kỳ co giật, suy nghĩ hoàn toàn theo không kịp tốc độ liên tưởng của Tiểu Ngôn.

Cô gái này, trời sanh tiền rơi vào mắt sao?

Hừ, còn mang thai con trai? Ông trời ơi, nghĩ cũng không dám nghĩ. Lâm Nhược Kỳ không khỏi rùng mình một cái.

Không phải cô kỳ thị xã hội đen mà từ nhỏ cô không nghĩ tới mình sẽ phát sinh bất kỳ quan hệ nào với một tên xã hội đen! Mồ hôi rơi xuống, xã hội đen cũng đã rất khủng bố rồi bây giờ còn là ông Trùm xã hội đen, là phụ nữ đều hoảng sợ. . . . . .

Cơ Liệt Thần cũng đang hí mắt nhìn cô, phát hiện ánh mắt cô tránh né, con mắt cũng không dám nhìn anh một chút, bất giác xì khẽ một tiếng. Phỏng đoán cô gái này tránh né anh cả buổi tối, xem bộ dáng là ban ngày bị anh dọa sợ.

Nghĩ đến đây, dĩ nhiên sắc mặt không được tốt, hung tợn ném qua ánh mắt lạnh lùng, vừa vặn thấy Lâm Nhược Kỳ nhìn trộm anh.

Trong lòng Lâm Nhược Kỳ cứng lại, lập tức cúi thấp đầu, ăn bánh ngọt, ăn trái cây, ăn một miếng trái cây, ăn một miếng, hớp ngụm nước. . . . . .

“Này, Nhược Kỳ, cô chú ý hình tượng một chút, tối nay cô là vai chính a, ăn ít một chút.” Tiểu Ngôn dùng bả vai đẩy đẩy cô, nhắc nhở.

“A. . . . . . luôn. . . . . . a. . . . . . Ưmh luôn chú ý. . . . .” Trong miệng đầy thức ăn, Lâm Nhược Kỳ ô ô a a nói không rõ ràng.

Tiểu Ngôn nổi giận, thái độ đối với Lâm Nhược Kỳ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lập tức túm cánh tay cô, đi tới chỗ Cơ Liệt Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.