Mấy hôm nay, cứ đêm đến trời lại mưa không ngớt.
Mây đen vần vũ,
gió lạnh từng cơn thổi thốc vào tấm rèm châu, tạo thành những tiếng đinh đinh đang đang thánh thót. Ánh nến lờ mờ xuyên qua lớp màn sa mỏng, phủ một tầng cam nhạt lên dung nhan kiều mị đang ung dung chống tay nằm
trên đệm, phục sức tân hôn vẫn còn chưa tháo xuống. Nụ cười như có như
không trên môi nàng dường như chẳng vì cái lạnh bên ngoài mà kém tươi,
cũng chẳng vì sắc vàng hoa lệ tràn ngập căn phòng mà thêm phần rạng rỡ.
“Công chúa…” Giọng nam trầm ấm thoang thoảng hơi men ngần ngừ vang lên nơi bậc cửa.
“Đêm mưa giá lạnh, phò mã còn đứng ở đấy làm gì?” Nàng nhẹ nhàng vén màn, khẽ mỉm cười, dùng một thanh âm dịu dàng đáp lại.
“Bọn cung nhân đâu cả rồi, sao lại để công chúa một mình thế này?” Gã thanh
niên kia vừa nhìn thấy nàng đã thần hồn điên đảo, nhưng vẫn cố giữ lễ,
từng hành động cử chỉ đều từ tốn. “Lại còn không đóng cửa, lỡ như công
chúa bị nhiễm lạnh thì sao?”
“Là ta lệnh cho họ lui ra, không muốn họ làm phiền ta và phò mã.” Nàng chậm rãi đặt chân xuống thảm, uyển chuyển bước đến bên bàn, tay nâng chén bạc. “Ta đợi phò mã đã lâu, còn tưởng
phò mã mải vui yến tiệc đã quên mất ta rồi.”
“Thần sao dám.” Gã vội
vàng bước đến cạnh nàng, ân cần rót rượu. Nàng nhấp một ngụm nhỏ, ngẩng
đầu nhìn gã với sóng mắt mơ màng khiến gã cảm thấy cả người mình như
đang bị một ngọn lửa hừng hực thiêu cháy tâm can.
Ngoài trời mưa đổ rào rào. Sấm chớp liên hồi, gió lạnh càng thêm lạnh.
“Phò mã hôm nay trông khác với hội hoa đêm ấy quá.”
“Khác thế nào?”
“Trông hay hay hơn đêm ấy.” Nàng nhoẻn miệng cười, đứng dậy tiến về phía bàn
trang điểm định tháo vòng hoa trên tóc, nhưng chỉ được mấy bước đã loạng choạng vì say.
“Công chúa cẩn thận.” Gã nhanh tay đỡ lấy nàng, tiện
thể tận hưởng một chút hương sen dìu dịu toả ra từ thân thể ấy. “Để thần giúp công chúa tháo nữ trang.”
Nàng gật đầu, ngồi xuống ghế. Gã đứng phía sau nàng, cẩn thận rút từng bông hoa bằng vàng đặt vào khay.
“Tay phò mã khéo quá, chắc là đã nâng niu chăm sóc không ít hoa đẹp rồi.” Nàng nói.
“Sau khi gặp công chúa, đối với thần tất cả những người còn lại chỉ là cỏ dại.”
“Vậy sao?” Nàng đứng dậy, xoay người lại, từ từ trút bỏ lớp áo ngoài. Khuôn
ngực căng tròn trắng nõn đẹp như tạc hiện ra dưới ánh nến, khiến người
đối diện dường như nín thở.
“Công chúa…”
Công chúa Xa Mị nổi tiếng đoan trang lễ nghĩa, sao có thể tự dưng có những hành động phóng túng
thế này? Nàng hẳn là say rồi, hẳn là say rồi. – Gã tự nhủ. Cũng không
sao, xinh đẹp như vậy, dù rụt rè hay táo bạo cũng đều có cái hay riêng.
“Phò mã còn đứng đó làm gì?” Nàng nói xong, ngay cả váy cũng đã quẳng xuống sàn.
Gã gật đầu đón lấy cái nhìn đầy ẩn ý của nàng, chẳng mấy chốc trên người chỉ còn lại một chiếc khố tơ tằm thượng hạng.
Nàng vuốt mái tóc huyền, rồi từ chiếc hộp nhỏ trên bàn lấy ra một chiếc lọ
gốm nhỏ màu nâu đỏ. Sau đó bước lại phía giường, rút tấm vải trắng đặt
dưới chăn ra, nghiêng chiếc lọ đổ xuống đó mấy giọt đỏ tươi.
“Công chúa, cô…” Gã lặng người.
“Phò mã không phải ngốc đến độ không hiểu ta đang làm gì chứ?”
“Cô…”
“Không còn trinh.” Nàng cười nhạt tiếp lời hắn. “Có ba chữ cũng nói không
xong, ngươi làm ta hơi thất vọng rồi đấy, phò mã của ta.” Nàng ném mảnh
vải cho hắn, rồi cất chiếc lọ vào chỗ cũ, thản nhiên: “Sáng mai mang
bằng chứng trinh tiết này dâng lên mẹ và các nữ quyến của ngươi. Mẫu hậu ta thì không cần đâu, vì lọ thuốc vừa rồi là bà và phụ vương chuẩn bị
cho ta.”
Nói rồi, nàng vứt lớp áo cuối cùng xuống sàn, kéo chăn lên ngủ.
“Cô tỉnh dậy cho ta, chuyện này không nói rõ ràng không được.” Gã hung hăng kéo chăn nàng xuống.
“Sao? Vừa biết ta mất trinh đã hết thương hoa tiếc ngọc?” Nàng hất tay gã ra. “Cha ta là quốc vương của La Sa, mẹ ta là hoàng hậu, anh trai ta là
thái tử, tất cả họ đều sủng ái ta, ngươi có thể làm gì ta? Theo ta biết
thì địa vị của ngươi trong số những người con của Đại tướng quân cũng
không cao mấy. Tốt nhất là ngươi nên an phận một chút, từ từ dựa vào ta
mà thăng quan tiến chức, không nên vì một chút sĩ diện đàn ông mà hư
việc, hiểu chưa, phò mã của ta?”
“Ngang ngược vô lý.”
“Ngang ngược vô lý, nhưng ngươi sẽ nghe theo.” Nàng ném xuống giường một chiếc áo
khoác trắng muốt bằng lông ngỗng. “Sàn nhà rất lạnh, phò mã đắp vào đi.
Nếu phò mã bị cảm lạnh ta sẽ đau xót lắm.”
“Không cần, công chúa cứ
giữ lại mà đắp lên tấm thân ngọc ngà cao quý của mình đi. Nếu công chúa
bị cảm lạnh quốc vương, hoàng hậu và thái tử sẽ đau xót lắm, thần không
gánh nổi.” Gã hậm hực ném trả chiếc áo khoác cho nàng, rồi nằm xuống
sàn, nhắm nghiền mắt lại.
Đêm dài lặng lẽ trôi.
*****
Sáng hôm
sau, nàng dậy sớm gọi gã lên giường nằm trước khi bọn kẻ hầu người hạ
bước vào. Thay y phục, chải chuốt xong, cả hai lên xe ngựa vào cung, làm lễ với Thái hậu, Quốc vương, và Hoàng hậu.
Trước mặt mọi người, họ
ra vẻ một đôi vợ chồng son thắm thiết. Chàng đỡ tay nàng, nàng e lệ nhìn chàng, dìu dắt nhau vượt qua mười hai nghi thức sau hôn lễ nhiêu khê
phức tạp của hoàng tộc La Sa. Làm lễ xong, nàng nhắn gã về nhà trước,
còn mình thì đến cung thái hậu tâm sự chút việc riêng.
“Nhìn hai con
hoà thuận yêu thương nhau, ta rất vui mừng.” Thái hậu vừa đút một nắm lá non cho con hươu sao nhỏ trong chuồng vừa từ tốn nói.
“Tất cả là nhờ ơn thái hậu.” Nàng lễ phép cúi đầu. “Nếu ngày ấy thái hậu không nói
giúp cho con trước mặt phụ vương, có lẽ con đã không thể nên duyên chồng vợ với chàng.”
“Trước nay con chưa bao giờ vì việc gì mà khóc lóc
van xin ta khẩn thiết đến vậy, bà lão này sao có thể làm ngơ chứ.” Thái
hậu hiền từ đáp. “Tuy thân phận Chiêu Cát không hiển hách được như hoàng tử của Nam Giao cầu hôn con năm ngoái, nhưng mối hôn nhân này là do con chọn, con nên trân trọng, không nên cứ mãi nhung nhớ người xưa.”
“Dạ, thái hậu.”
Nàng vén tóc, tựa người vào gốc mai, thong thả nhìn mây đang chầm chậm lướt đi theo từng cơn gió.
Hoàng tử Nam Giao ư?
Gương mặt hắn trông thế nào nàng cũng sớm chẳng còn nhớ nữa, nói chi đến nhớ nhung!