Tiếng đập cửa thình thình, nhưng cô vẫn chọn cách nằm úp mặt và lấy gối bịt hai tai lại. “Pare! Mở cửa cho anh! Em không phải trẻ con nữa mà hơi một tý lại phản đối bằng cách nhịn ăn như vậy”. “…”. “Pare! Mở cửa ra cho anh!”. “…”. “Cho dù em có giận anh thì cũng không nên làm khổ mình bằng cách nhịn ăn, có nghe thấy không?”. “…”. “Ra ăn cơm đi mà. Bây giờ gần tối rồi đấy”. “…”. Tiếng của bác Chong vang lên: “Tôi đã bảo rồi mà, không nên làm hai phòng ngủ sát nhau”. “Đó không phải là vấn đề. Vấn đề là cháu không nên lắp khóa vào”. Patiya trả lời rồi quay sang tiếp tục đấm cửa: “Mở cửa cho anh! Anh biết là em vẫn chưa ngủ”. Patiya dùng dằng như vậy suốt cả tiếng đồng hồ, nhưng bên trong vẫn không động tĩnh gì. Bực mình anh quay lại nói với ông giúp việc lúc này vẫn kiên nhẫn đứng đợi bên cạnh anh: “Ngày mai khi cô ấy ra khỏi phòng, bác tháo hết tất cả các khóa ra, cả cửa ra vào, cánh cửa thông hai phòng này và cả cửa phòng tắm nữa. Bác tháo hết, đừng để sót”. Nói rồi anh rời đi. Khi bụng sôi ùng ục Paremai mới rón rén ra khỏi phòng. Nhưng ngay khi vừa bước qua cánh cửa phòng khách, hai bàn tay rắn chắc như hai gọng kìm của anh đã kéo cô lại ôm sát vào lòng. Cô giật thót, đẩy ngực anh ra: “Buông ra, anh Pat”. “Em cần được dạy dỗ để chừa cái tính cứng đầu kiểu trẻ con như vậy đi”. “Tại anh vô cớ, tại anh cứng đầu, ngang ngạnh không chịu xóa bỏ những chuyện buồn đau trong quá khứ”. “Dừng lại ngay Pare!”. Patiya lắc mạnh vai cô, bừng bừng giận dữ. “Em sẽ không dừng chừng nào anh vẫn chưa chịu thừa nhận”. “Anh bảo em dừng việc nói tới người đàn bà độc ác đó lại!”. Patiya gào lên. “Em không dừng. Chính anh mới là người độc ác, không chịu nghe lý lẽ, cứ ôm khư khư quá khứ, không chịu mở lòng tha thứ cho người khác”. “Em muốn anh trừng phạt em có phải không?”. “Anh thật quá vô lý, chẳng có lý lẽ gì cả. Người không…”. Paremai chưa nói hết câu, Patiya đã cúi đầu xuống nuốt mất câu mắng mỏ của cô bằng một nụ hôn mạnh bạo. Paremai giẫy giụa nhưng không thể thoát khỏi. Sau đó thân hình to lớn vác cô lên tầng. Khuôn mặt của Paremai trắng bệch rồi chuyển sang đỏ lựng, vì thấy ông Chong bước ra từ phòng bếp. Không chắc là có đúng hay không nhưng cô cảm thấy ánh mắt của ông giúp việc như có nụ cười chế nhạo một cách hả lòng hả dạ. Paremai cảm thấy vô cùng lo sợ xen lẫn xấu hổ. “Thả em xuống. Anh sẽ phải hối hận cho mà xem”. Paremai vừa kêu vừa giẫy giụa hòng thoát khỏi vòng tay rắn chắc đang ôm ghì mông cô bước lên cầu thang. “Yên lặng nếu em không muốn rơi xuống cầu thang”. Patiya vỗ mạnh vào mông cô. Vào đến phòng, Patiya ném thân hình mảnh dẻ xuống giường rồi bước ra khóa cửa. Paremai lợi dụng cơ hội đó lăn vào phía trong giường. Cô nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt tối sầm. Patiya nhìn cô với nét mặt căng thẳng, nghiêm nghị. “Lại đây Pare! Em đừng có khiêu khích khiến anh giận hơn”. “Anh cũng đừng khiêu khích khiến em bốc hỏa nữa”. “Nếu anh bắt được em, em sẽ phải chịu phạt nặng gấp đôi đấy”. Paremai nhìn người đang phăm phăm bước tới với vẻ cảnh giác. Ánh mắt của anh long lên, không khác gì con sư tử sẵn sàng lao bổ vào con mồi. Trong giây lát cô cảm thấy sợ nhưng cố gắng dùng sự giận dữ để át đi. Cô lùi lại cầm lấy vật ở gần người ném anh. Patiya đưa tay lên gạt ánh mắt vẫn bừng bừng bước về phía cô. Cô lùi lại tới cánh cửa, định mở cửa trốn ra ngoài nhưng không thoát được. Anh vác cô về phía sa lông, mặc cô thỏa sức giẫy giụa và chửi thề. Patiya không quan tâm, ngồi phịch xuống sa lông, đặt cô xuống đùi. Paremai hét lên sợ hãi xen lẫn xấu hổ: “Không được! Anh không được làm như thế với tôi!”. Patiya túm hai tay cô bẻ quặt ra sau, rồi giật phắt chiếc quần lót ra trói tay cô lại. Sau đó anh hất váy, đánh vào mông cô. Cô ngân ngấn nước mắt, cảm thấy hối hận bởi đã mặc váy vì anh, điều mà trước đó cô chưa từng làm. Nó đang lại khiến cô xấu hổ, nhục nhã. Patiya nhìn thân hình mảnh dẻ nằm úp mặt xuống đệm. Cặp mông trắng ngần chuyển sang đỏ tím do bàn tay anh gây nên. Anh yên lặng, trái ngược hoàn toàn với ánh mắt đang lo sợ xen lẫn không yên tâm. Trong suốt thời gian anh trừng phạt cô, Paremai không hề kêu lên một tiếng nào. Cô chỉ nấc lên khiến anh tỉnh ra và bây giờ đang cảm thấy hối hận. Thân hình mảnh dẻ vẫn chưa hết nghẹn ngào, người trừng phạt giọng hối hận hỏi: “Pare! Đau lắm à?”. Paremai vẫn nằm im, chỉ có tấm lưng khẽ rung lên. “Anh xin lỗi. Để anh lấy thuốc bôi cho em nhé”. Patiya quay lại với lọ thuốc. Anh xoa thuốc nhẹ trên vết thương nhưng Pare lại quay người tránh đi đồng thời lên tiếng xua đuổi: “Đừng có động vào tôi!”. “Tôi?”. Patiya ngớ người nhận ra người yêu đã thay đổi đại từ nhân xưng với anh: “Anh đã bảo em tự xưng là Pare cơ mà?”. Anh vừa dịu dàng gợi chuyện vừa nhẹ nhàng xoa thuốc cho cô. “Tôi… tôi… tôi… Tại sao tôi lại không dùng từ ‘tôi’ được? Anh đặc biệt đến mức nào mà tôi không thể xưng ‘tôi’ với anh cơ chứ?”. “Xem kìa. Tôi… cả tràng như thế. Thật giống trẻ con”. “Nhưng tôi ghét anh. Đừng có chạm vào tôi. Anh đi đâu thì đi đi!”. “Pare! Bướng bỉnh cũng có mức độ thôi chứ. Nếu không sẽ bị đánh vào mông như lúc nãy đấy”. “Thì đừng có đụng vào tôi. Ai bảo anh đụng vào tôi nào?”. “Cũng được, cũng được. Do anh nhiều chuyện thích đụng vào em. Em đừng giận nữa nhé. Xuống ăn cơm với anh đi. Anh cũng chưa ăn gì, bụng xẹp lép rồi đây này”. “Không! Tôi không ăn. Đừng có đụng vào tôi”. “Pare! Đừng có như thế. Anh xin em đấy. Nếu thấy ấm ức thì quay lại đấm anh cho bõ tức cũng được”. “Đấm anh ư? Không đâu. Cảm ơn. Tôi còn chưa làm gì mà anh đã đánh tôi đến mức này rồi. Nếu tôi đấm anh, chắc anh không đấm tôi chết ấy chứ?”. Cô vừa nói vừa nấc nghẹn. Patiya nhìn hình ảnh đó với cảm giác vô cùng hối hận, ánh mắt nửa cau có: “Pare! Anh chưa từng như vậy với ai cả đâu. Anh xin lỗi. Em hãy tha lỗi cho anh nhé. Anh xin hứa từ giờ trở đi sẽ không bao giờ tái diễn lại hành động này nữa. Nhưng việc đánh vào mông không phải là lăng nhục hay làm hại mà chỉ là phạt thôi”. “Nhưng người ta dùng với đứa bé, không phải đứa lớn xác như tôi. Nó làm cho tôi thấy xấu hổ anh có hiểu không?”. “Làm sao phải xấu hổ? Chỉ có hai chúng ta. Nếu anh làm sai, em cũng cứ đánh vào mông anh ấy”. “Điên à. Tôi không có thói quen phạt kiểu trẻ con như thế”. Patiya bật cười với tâm trạng thoải mái hơn. Anh đóng lọ thuốc rồi kéo váy cô xuống: “Em hết giận anh rồi đúng không?”. “Đừng mơ!”. “Thế làm thế nào em mới hết giận? Hay anh chuộc lỗi bằng việc yêu em cả đêm nay nhé?”. Patiya vờ trêu. “Đồ biến thái! Đồ dê cụ! Đồ quỷ biển! Đồ Tây dê cụ! Đồ diễn viên khiêu dâm!”. “Ơ, lần này chửi cả tràn luôn à?”. Anh bật cười, không thèm để bụng, tiếp tục trêu: “Này, nể em là vợ chưa cưới nên mới chịu cho em chửi đấy nhé. Nếu là người khác thì đã bị anh bắt lại làm tình cho khóc luôn ba, bốn ngày rồi đấy”. “Điên… Đồ…”. Paremai nhổm dậy lao vào định đấm ngực anh, lợi dụng cơ hội anh ôm ghì cô rồi nhẹ nhàng hôn nhẹ lên môi, nói sát miệng cô: “Pare! Đừng giận anh nữa nhé!”. “Không”. Paremai mím chặt môi. “Vậy anh sẽ hôn và ăn thịt em cho tới khi nào em hết giận anh thì thôi”. Patiya chống hai khuỷu tay xuống giường phía trên đầu của Paremai, ngắm khuôn mặt xinh đẹp đã chuyển sang màu đỏ với ánh mắt chan chứa yêu thương và khao khát. “Tôi sẽ chỉ giận anh nhiều hơn thôi”. Paremai đáp lại. “Vậy anh coi đây là lời thách đố được không?”. Patiya dịu dàng trả lời. “Em không được động tý là nhịn ăn nữa. Nếu em vẫn còn giận anh, anh hứa…”. “Hứa gì?”. Paremai hỏi lại ngay lập tức. “Anh hứa sẽ không đụng tới em, ngoại trừ em chủ động cầu xin”. Patiya đã sai khi nói vậy, bởi không những Paremai không mềm lòng theo anh, ngược lại cô còn phản đối quyết liệt. Khi không thể nào dừng sự khao khát của bản thân trước người vợ chưa cưới, mặc dù cô không chịu nhưng anh vẫn vi phạm lời hứa, anh đã ép buộc cô. Đó cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời cựu diễn viên phim khiêu dâm cưỡng ép một phụ nữ… Hơn nữa đó lại là người vợ chưa cưới mà anh yêu nhất trên đời. Paremai lúc này không khác gì một chú chim gẫy cánh đang nằm úp mặt xuống đệm nấc lên nghẹn ngào trong tình trạng không mảnh vải che thân khiến người nhìn cô cảm thấy xót xa. Lần này Patiya không nói được gì, bước vào phòng tắm rồi bước ra với một chiếc chậu nhỏ đựng nước ấm. Anh ngồi xuống mép giường lặng lẽ lau người cho cô. Cô giật mình và trườn đi nhưng Patiya kéo lại với cử chỉ vô cùng dịu dàng. “Để anh làm đi em yêu”. “Đi ra!”. Paremai nói giọng run run xen lẫn khô khan vì trong suốt hơn một tiếng đồng hồ vừa qua, cô đã khóc và kêu gào để anh dừng việc xâm phạm cô nhưng không có kết quả. “Để anh lau người cho em đi Pare. Anh xin em đấy!”. “Tôi không cần. Đi ra!”. Cô vừa nói vừa xoay người trốn. Patiya nhìn cô, cảm thấy vô cùng ân hận. Anh biết cô không thể tha thứ cho anh. “Anh thực sự xin lỗi nhé Pare. Để anh bảo bác Chong đem đồ ăn và thuốc giảm đau lên cho em. Em phải ăn cơm và uống thuốc thì mới có sức để chiến đấu lại với anh chứ”. “Không có ngày đó nữa đâu”. Paremai hạ thấp giọng như đang nghiến răng nói. “Có nghĩa là sao hả Pare?”. Paremai im lặng. “Nếu em nghĩ sẽ trốn anh hay trốn khỏi ngôi nhà này thì hãy bỏ ngay ý định ấy đi. Anh sẽ không chịu để cho em đi đâu hết”. Anh bước ra khỏi phòng với tâm trạng bức xúc. Paremai nhìn theo bóng anh với ánh mắt nghẹn ngào. Sao anh có thể làm như vậy với cô được? Lạy Phật! Anh đã cưỡng ép cô. Anh đã khiến trái tim cô tổn thương. Cô cứ nằm nguyên trong tư thế đó cho tới khi có tiếng gõ cửa, tiếng nói của ông giúp việc vang lên: “Tôi đem đồ ăn lên cho cô”. Cô gượng dậy bước ra khỏi giường, khoác áo lên người để che đi những vết bầm dập. Paremai cắn chặt môi nuốt nỗi uất ức đắng nghẹn vào trong. “Bác Chong đem xuống đi. Tôi vẫn chưa đói”. “Tôi cũng không muốn…”. Bác Chong dừng câu nói giữa chừng khi nhìn thấy tình trạng của cô gái trạc tuổi cháu mình trước mặt. Bác thở dài, cảm thấy kỳ lạ khi Patiya lại mạnh tay đến như vậy trong khi trước đó chưa từng xảy ra với ai. Bởi Patiya luôn nhẹ nhàng và tôn trọng nữ giới. Ánh mắt bác nhìn Paremai dịu dàng hơn: “Cô nên ăn một chút gì đi. Cô vẫn chưa có gì vào bụng từ trưa tới giờ không phải vậy sao? Nếu cô không ăn gì sao có thể uống thuốc được?”. Paremai cắn chặt môi, cân nhắc một lát rồi hỏi: “Cậu chủ của bác đi đâu rồi ạ?”. “Cậu Pat ra ngoài rồi”. Bác Chong im lặng nhìn Paremai. Thực ra khi nhìn thấy Patiya xuống dưới dặn ông chuẩn bị đồ ăn và thuốc cho cô, sau đó cau có ra khỏi nhà, ông thấy giận Paremai. Cậu chủ của ông chưa bao giờ căng thẳng đến vậy. Nhưng giờ nhìn thấy tình trạng của Paremai, ông lại thấy thương cô bé này hơn. Cô bầm dập như một con búp bê thủy tinh mỏng manh bị rơi xuống đất vỡ vụn, ánh mắt khô khan và đau khổ như một đứa trẻ đi lạc không tìm được đường về nhà. Bác Chong nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Cô nên ăn chút gì đi. Ra nước ngoài mà bị ốm thì không vui đâu”. Paremai cắn chặt môi, khẽ lẩm bẩm nói cảm ơn, nhận khay đồ ăn từ tay ông giúp việc. Bác Chong thở dài đánh thượt một cái rồi quyết định nói: “Có một vài chuyện mà cậu Pat không thể chịu được khi ai đó đụng chạm hay nói đến. Đó là chuyện về nghề diễn viên phim khiêu dâm và bà lớn Nongkhran”. “Tại sao ạ?”. “Bề ngoài cậu Pat luôn tỏ ra là một người cứng rắn, không run sợ trước bất kỳ chuyện gì nhưng thực ra hai chuyện đó là hai điểm yếu của cậu ấy. Cậu ấy không hề cứng rắn chút nào cả. Cậu Pat đã rất xao động và suy nghĩ rất nhiều trước khi tham gia đóng phim khiêu dâm. Thậm chí mất hàng năm trời để suy đi tính lại nhưng vì muốn đòi lại danh dự cho bố mẹ nên cậu ấy đã quyết định làm công việc đó. Cô mới biết cậu Pat chưa lâu, nên không thể thấu hiểu hết những nỗi đau, sự đè nén mà cậu ấy đã từng phải chịu. Cô cũng đừng hy vọng sẽ thay đổi chúng trong một sớm một chiều. Điều đó là không thể”. “Nhưng cháu muốn đem lại cho anh ấy một cuộc sống hạnh phúc, không bị những chuyện trong quá khứ dằn vặt nữa”. “Việc có một cuộc sống hạnh phúc không nhất thiết phải xuất phát từ việc thay đổi góc nhìn đâu. Đôi khi việc quên hay dìm sâu xuống đáy trái tim cũng đủ rồi”. “Như vậy sao có thể gọi là hạnh phúc trọn vẹn được? Bất kỳ lúc nào bị tác động tới, tâm hồn cũng sẽ bị xáo trộn, khác gì những chất lơ lửng lắng đọng dưới đáy bình chứ”. “Bản thân cô cũng xuất phát từ một gia đình bị tan vỡ không phải vậy sao? Cô đã tha thứ cho bố cô rồi à?”. “Sau khi xảy ra chuyện của Yaimai, cháu đã tha thứ cho bố cháu rồi ạ. Sau khi mất em gái, cháu đã nhận ra khá nhiều điều, trong cuộc sống không nên để bụng chuyện gì khiến cho mình phải bực tức”. Bác Chong gật đầu: “Cô uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi. Thiếu thứ gì cô cứ ấn chuông gọi tôi nhé”. “Cảm ơn bác nhiều, bác Chong. Bác Chong ở với anh Pat bao lâu rồi ạ?”. “Hai mươi mốt năm, bằng với thời gian cậu Pat sang Mỹ sống”. “Anh Pat chắc phải yêu và tin bác rất nhiều”. “Tôi cũng yêu cậu ấy không khác gì con ruột cả. Mà cô hỏi chuyện này làm gì?”. “Không có gì đâu ạ. Cháu chỉ muốn nói cảm ơn bác Chong đã chăm sóc chu đáo cho anh ấy. Anh Pat có nhiều điều mâu thuẫn trong tính cách nhưng cháu sẽ dần dần tìm hiểu, thay đổi để thích nghi với anh ấy. Cháu yêu anh ấy, cháu muốn tự tay chăm sóc cho anh ấy”. Bác Chong mềm lòng. Điểm yếu của ông là Patiya. Ai thể hiện tình yêu với Patiya một cách thật lòng, ông sẽ dễ dàng mở lòng chấp nhận người đó. “Xem ra cô cũng là một người tốt”. Paremai ngượng ngùng. Bác Chong nói tiếp: “Nếu thực sự cô yêu cậu Pat thì đừng làm cho cậu ấy phải buồn lòng. Cô hãy tha thứ cho cậu ấy về chuyện đã xảy ra. Bản thân cậu Pat cũng rất có tình cảm với cô. Cậu ấy chưa từng đưa người phụ nữ nào về ngủ qua đêm tại ngôi nhà này cả. Cậu ấy đã rất mệt với công việc bên ngoài rồi, nếu còn phải xích mích với người trong nhà nữa thì cậu ấy biết tìm hạnh phúc và niềm vui ở đâu được nữa?”. Khi cô tỉnh lại trời đã tối. Cô tắm rửa rồi bước xuống tầng dưới. Cô gặp bác Chong trong phòng bếp nên hỏi về Patiya. “Cậu ấy vẫn chưa về đâu ạ”. Ông giúp việc rời tay khỏi chiếc chảo trên bếp quay sang trả lời cô. Thấy dáng vẻ buồn bã của cô, bác Chong nói tiếp: “Cô đừng có lo. Nếu cô buồn thì có thể đi bơi hoặc xông hơi, hay xem phim gì đó cũng được mà”. “Cảm ơn bác”. “Cô trông khá hơn nhiều rồi đấy. Mặt mũi đã tươi tỉnh hơn”. Paremai ngượng nghịu, hai gò má đỏ ửng: “Cảm ơn bác”. Paremai lẩm bẩm rồi bước ra khỏi phòng bếp. Cô quyết định sẽ đi bơi để cho thư thái đầu óc. Cô bước lên tầng bốn, thay đồ bơi rồi bước ra với chiếc áo choàng khoác bên ngoài. Nhưng ngay lúc định cởi bỏ chiếc áo choàng, thì ánh mắt cô vô tình liếc thấy một chiếc camera bí mật. Paremai sững lại, vội vàng khoác áo vào như cũ. Ngôi nhà này có các camera bí mật gắn ở khắp mọi ngóc ngách. Paremai nhớ lại và cảm thấy không yên tâm lắm. Cô quyết định gọi cho ông giúp việc. “Bác Chong ơi, phòng điều khiển camera bí mật nằm ở đâu ạ?”. “Ở trong phòng làm việc của cậu Pat. Có gì không cô?”. “Không ạ. Cháu muốn xem cái này một chút thôi. Cảm ơn bác nhé”. Paremai cúp máy rồi bước nhanh xuống phòng làm việc của Patiya. Cô tìm điều khiển từ xa, bấm xem lại sự việc hôm trước. Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi ấn replay gần hết mà vẫn không thấy hình ảnh của sự việc trong phòng tắm… Patiya lừa cô. Không có chiếc camera bí mật nào trong phòng tắm cả. Cô cảm thấy yên tâm, nhưng ngay khi vừa đứng dậy, cô giật thót mình. “Lạy Phật! Anh đứng đây làm gì? Mà anh về từ bao giờ thế?”. “Chính anh mới nên hỏi em câu đó chứ?”. Paremai thẳng thắn trả lời: “Em muốn xem camera bí mật được lắp ở những vị trí nào trong nhà”. “Giờ thì biết rồi chứ?”. “Tàm tạm. Mà anh đi đâu về thế?”. Cô nghiêng đầu nhìn anh thắc mắc. Anh đưa một bó hoa hồng to ra trước mặt cô: “Anh lái xe lòng vòng và tìm thấy cái này. Pare… Hãy tha lỗi cho anh! Em đừng giận anh và đừng bỏ anh nhé!”. Paremai đưa một tay ra nhận bó hoa hồng. “Thực ra chính em mới là người cần xin lỗi vì đã xen vào đời tư của anh quá nhiều. Xin lỗi anh! Từ giờ trở đi em sẽ không thế nữa”. Patiya ôm chặt cô vào lòng: “Sao em lại nói như thế? Em có quyền can thiệp vào tất cả mọi chuyện của anh. Em quan trọng với anh hơn tất thảy mọi thứ. Chính anh mới phải xin lỗi em. Anh đã quá mạnh tay với em. Em có đau không?”. Vừa hỏi anh vừa đẩy người yêu ra với cử chỉ dịu dàng. Paremai nhìn vào mắt anh với ánh mắt xúc động, giọng nghẹn ngào nói: “Em không sao nữa rồi”. Cô mỉm cười nói tiếp: “Cảm ơn anh vì bó hồng này nhé. Hoa đẹp quá!”. “Anh rất vui vì em thích. Tự tay anh chọn từng bông đấy. Anh rất sợ em sẽ không tha thứ cho anh”. Paremai đưa đầu ngón tay chặn vào môi anh. “Kệ nó đi. Anh đừng nhắc tới chuyện đó nữa”. Patiya cầm lấy bàn tay mảnh dẻ đưa lên môi hôn từng ngón một. “Cảm ơn em rất nhiều, Pare. Nhưng em có thể nói cho anh biết tại sao em lại tha thứ cho anh không?”. Paremai mỉm cười, dịu dàng trả lời: “Tại bác Chong đấy. Nhờ bác ấy mà em nhận ra mình đang xen vào chuyện riêng tư của anh quá nhiều đấy”. “Anh có nên nhắc bác Chong không được nói điều gì khiến em phải suy nghĩ không nhỉ?”. “Nếu anh làm vậy em sẽ giận thật đấy. Bác Chong làm thế vì bác ấy thực sự yêu và lo lắng cho anh. Vì vậy dứt khoát anh không được nói điều gì khiến bác ấy buồn đâu nhé”. “Đồng ý. Nhưng em đang làm gì vậy?”. Anh vừa hỏi vừa đưa mắt quan sát cô trong chiếc áo choàng. “Em định đi bơi”. “Hay đấy. Vậy anh đi bơi cùng em nhé. Nếu em thích thì lần này anh hứa sẽ mát xa cho em bằng tinh dầu thơm, thật đấy”. Paremai đỏ bừng mặt vì câu nói của anh khiến cô nhớ lại sự việc hôm trước. “Không thích”. “Anh sẽ mát xa cho em thật mà, không giở trò gì đâu”. Cô bật cười trả lời: “Cho dù anh có giở trò gì đi nữa cũng không thành công đâu cho tới khi chúng ta cưới. Anh đã hứa là sẽ không chạm vào người em trừ khi em là người cầu xin còn gì. Anh không nhớ à?”. “Nhớ, nhưng mà…”. “Không nhưng gì hết. Lời hứa là lời hứa”. “Có nghĩa là em vẫn chưa hết giận anh đúng không?”. “Anh phải phân biệt cho rõ ràng đi. Hai chuyện khác nhau mà”. “Vậy tại sao em không cho anh đụng tới em, hay là em vẫn còn rất đau?”. Anh giật mình hỏi. “Không. Nhưng em muốn đêm động phòng của chúng ta có ý nghĩa”. “Chắc anh sẽ bức xúc mà chết mất nếu phải đợi cho tới ngày đó”. Cô bật cười, hai gò má đỏ ửng: “Anh phải cố chứ. Không lâu nữa mẹ cũng sang Mỹ rồi”. “Anh muốn bay về đón mẹ vợ tương lai sang đây ngay ngày mai luôn”. Cô bật cười nhìn anh. Patiya tiu nghỉu: “Anh không được làm gì thật à?”. Paremai gật đầu: “Thật chứ”.