Khuất Hoàn nói như vậy, Bạch Sầu Phi dĩ nhiên tin tưởng.
Bản thân hắn vẫn luôn đề phòng Vương Tiểu Thạch, cũng không có ý định bỏ qua cho đối phương. Thậm chí vì nghe nói Vương Tiểu Thạch trở về kinh thành, cho nên hắn mới quyết định ra tay sớm với Tô Mộng Chẩm.
Nếu là Lê Tỉnh Đường nói, có lẽ Bạch Sầu Phi còn hoài nghi, bởi vì Lê Tỉnh Đường vốn là một kẻ thích đao to búa lớn, không dám chịu trách nhiệm, chỉ biết a dua xu nịnh và khoác lác.
Khuất Hoàn lại không giống, hắn rất thẳng thắn, có lúc thậm chí còn dám cãi vã với cấp trên.
Cho nên Bạch Sầu Phi vốn giỏi về tâm kế lại không đề phòng loại người này. Bởi vì hắn là một người thông minh, hắn biết người thông minh thật sự sẽ không lỗ mãng, nói thẳng nói thật, bẻ lại cấp trên như vậy.
Loại người này bình thường sẽ không nói dối, rất đáng tín nhiệm.
Chỉ là, trên đời có rất nhiều người thông minh vẫn bị lừa gạt, nhất là rất dễ bị người trung thực lừa gạt (ít nhất hắn cho rằng đó là người trung thực).
Sai lầm mà người thông minh dễ phạm phải nhất, đó là thông minh sẽ bị thông minh hại.
Khi thuyền của Bạch Sầu Phi còn chưa trở về Kim Phong Tế Vũ lâu, trên con đường thủy ngắn ngủi này, một chiếc thyền nhỏ đã chặn thuyền lớn lại, một người lập tức bước lên thuyền.
Nhìn thấy người này, trong lòng Bạch Sầu Phi thầm gật đầu.
Chỉ cần người này vừa xuất hiện, hắn biết “vấn đề” vốn tồn tại đã không thành vấn đề nữa. Bởi vì đây là một người chuyên môn giải quyết vấn đề, cũng là một người do hắn tự tay bồi dưỡng ra.
Người trẻ tuổi này gọi là Lương Hà.
Bạch Sầu Phi đã ngầm huấn luyện một trăm lẻ tám đệ tử tinh anh, bọn họ có một danh hiệu, gọi là “Nhất Linh Bát Công Án”. Một trăm lẻ tám tên đệ tử này do hắn trực tiếp chỉ huy, còn khi hắn không có mặt, sẽ do hai người khác một chính một phụ dẫn dắt. Người thống lĩnh này chính là Lương Hà.
Người này vừa xuất hiện, Bạch Sầu Phi biết trợ thủ đã đến, cục diện nơi Kim Phong Tế Vũ lâu nhất định đã được Lương Hà và Nhất Linh Bát Công Án ổn định xong.
Nhưng khuôn mặt của hắn vẫn nghiêm nghị.
Đối phó với thủ hạ không thể dung túng, một khi dung túng thì sẽ không biết lớn nhỏ, cũng sẽ không hoàn toàn chấp hành mệnh lệnh. Cho nên hắn vẫn luôn nói năng thận trọng, lời nói sắc bén, hơn nữa còn thưởng phạt nghiêm minh, mệnh lệnh như núi.
Mặc dù trong lòng Bạch Sầu Phi đối với những người này rất yên tâm, cũng rất đắc ý, dù sao những người này cũng là đệ tử tâm phúc do một tay hắn dạy dỗ ra, nhưng hắn lại quyết không biểu lộ sự đắc ý và yên tâm này ra mặt.
Vui giận không hề đổi sắc, thiên uy khó dò.
Trước mặt những người này, trong lúc vui vẻ cười lớn, sướng lòng say mèm, hắn lại đột nhiên chặt xuống cái đầu của người rót rượu ca múa; mà trong lúc giận dữ mắng chửi những người phạm sai lầm, hắn lại đột nhiên khen ngợi đề bạt, khiến cho người khác hoàn toàn không thể nắm được, trong lòng vị lãnh tụ vui giận thất thường này rốt cuộc đang nghĩ gì.
Nhưng trong một trăm lẻ tám tên đệ tử kia, người mà hắn tán thưởng nhất chính là Lương Hà. Bởi vì Lương Hà không hề đoán xem hắn đang nghĩ gì, chỉ làm việc mà mình nên làm. Lương Hà cũng rất thẳng thắn, có sai lầm thì thẳng thắn thừa nhận, có vấn đề thì đưa ra thảo luận, có chuyện thì lập tức giải quyết.
Chỉ có loại người này mới là nhân tài thật sự, mới có thể làm được chuyện, cho nên Bạch Sầu Phi rất coi trọng hắn, càng nghiêm khắc với hắn hơn.
Muốn một nhân tài thành tài, không bức hắn chẳng còn đường lui, đến bước đường cùng, vậy thì chỉ là một nhân vật nhỏ còn chưa dốc hết tiềm lực để phát huy bản lĩnh của mình.
Nhân vật lớn là phải bức ra. Có lúc là thời đại lớn, có lúc là sự tình lớn mới bức ra được nhân vật lớn.
Lương Hà vừa lên thuyền liền đi thẳng về phía Bạch Sầu Phi, sau đó cung kính hành lễ. Từ đầu đến cuối, chẳng những động tác của hắn hoàn mỹ không tỳ vết, thậm chí cũng không cho người ta một chút sơ hở nào.
Bạch Sầu Phi chỉ gật đầu một cái.
- Cục diện nơi Kim Phong Tế Vũ lâu đã ổn định chưa?
- Đã ổn.
- Tô Mộng Chẩm có thể vẫn còn ở trong phạm vi Kim Phong Tế Vũ lâu hay không?
- Tuyệt đối không thể.
- Lục Phân Bán đường có hành động khác thường nào không?
Bạch Sầu Phi vẫn luôn đề phòng khi phát động tạo phản, Lục Phân Bán đường ở gần đó sẽ thừa dịp đánh lén.
- Chúng ta đã bày bố nghi trận, bọn chúng vẫn còn đang đề phòng chúng ta tập kích.
- Ngươi còn gì muốn báo cáo không?
- Có.
Lương Hà lại báo cáo, trong thời gian ngắn ngủi này, hắn đã biết rõ quan hệ, ân tình và ngọn nguồn giữa ba người Nhan Hạc Phát, Chu Tiểu Yêu và Tô Mộng Chẩm.
Nhan Hạc Phát là đại thánh chủ trong Mê Thiên Thất Thánh minh, nhưng cách phân chia cấp bậc trong Mê Thiên Thất Thánh lại rất đặc biệt, khác với quy tắc võ lâm thông thường. Đại thánh chủ thật ra là người ít quyền lực nhất trong Thất Thánh. Trên thực tế, võ công của y tuy đã xem là cao thủ hạng nhất trong võ lâm, nhưng trong Thất Thánh thì lại là người yếu nhất.
Ngày đó, khi thần trí của Quan Thất vẫn còn sáng suốt thì cũng đã không trọng dụng Nhan Hạc Phát. Còn Chu Tiểu Yêu vốn là cô gái bán thân trong thanh lâu, Nhan Hạc Phát thấy nàng có tư chất tốt, lại xinh đẹp, cho nên đã chuộc nàng ra, dạy nàng võ công, đề cử nàng vào Mê Thiên Thất Thánh minh.
Y không nhìn sai, Chu Tiểu Yêu đúng là nữ trung hào kiệt. Dưới sự chỉ bảo của Quan Thất, cộng thêm nhiều lần gặp kỳ ngộ, võ công và chiến công của Chu Tiểu Yêu dần dần cao hơn Nhan Hạc Phát, địa vị trong minh rất nhanh cũng vượt qua y.
Nhan Hạc Phát có lẽ đã làm sai một chuyện, đó là ngày đó hắn thật sự muốn tranh giành quyền lợi với Chu Tiểu Yêu. Cho nên Chu Tiểu Yêu một khi được cất nhắc, leo lên trên đầu Nhan lão, cũng xem như thừa cơ trút giận, đối chọi gay gắt với Nhan Hạc Phát, không hề nhượng bộ. Có điều, thực ra nàng vẫn rất cảm kích Nhan Hạc Phát từng dìu dắt nàng, vào những thời điểm quan trọng đều đứng chung trận tuyến với Nhan Hạc Phát, cùng tiến cùng lui.
Cho đến khi Quan Thất dần dần đánh mất thần trí, tin theo ngũ, lục thánh chủ xúi giục, thường xuyên kiếm cớ trách phạt hai thánh chủ Nhan, Chu. Phương thức thường dùng nhất là bảo Nhan Hạc Phát và Chu Tiểu Yêu đi đối phó với Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu, thậm chí còn hạ lệnh cho bọn họ phụ trách ám sát Tô Mộng Chẩm và Lôi Tổn.
Với công lực của Chu Tiểu Yêu và Nhan Hạc Phát, muốn hành thích nhân vật như tổng đường chủ Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường và tổng lâu chủ Tô Mộng Chẩm của Kim Phong Tế Vũ lâu, dĩ nhiên là không đủ khả năng. Nhưng nếu bọn họ không đánh mà lui, trở lại trong minh nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Nếu không có Tô Mộng Chẩm âm thầm tương trợ, Nhan Hạc Phát và Chu Tiểu Yêu có thể nói là chết chắc.
Có một lần bọn họ thất thủ, bị Tô Mộng Chẩm bắt được, nhưng Tô Mộng Chẩm lại bảo vệ tính mạng của bọn họ, dùng lễ đối đãi, còn ban ơn huệ, để bọn họ mang công trở về. Y còn âm thầm giúp bọn họ đối phó với Lục Phân Bán đường, có lần còn cứu thoát hai người Nhan, Chu từ trong vòng vây của Lục Phân Bán đường, nhiều lần khiến cho ngũ, lục, thất thánh chủ mất đi lý do trừng phạt hai người.
Cho nên Nhan Hạc Phát và Chu Tiểu Yêu rất cảm kích Tô Mộng Chẩm. Tô Mộng Chẩm không chỉ bảo vệ tính mạng của bọn họ, còn bảo vệ mặt mũi cho bọn họ.
Đối với người giang hồ, có lúc mặt mũi thậm chí còn quan trọng hơn so với tính mạng.
Vì vậy Nhan Hạc Phát đã thề phải báo đáp Tô Mộng Chẩm.
Lần đó huyết chiến trên đường, Quan Thất thảm bại, về sau mai danh ẩn tích. Nhan Hạc Phát và Chu Tiểu Yêu liền nhân dịp này xúi giục bang chúng, khuyên bảo mọi người gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu. Hai người vốn đã sớm có lòng phục vụ cho Tô Mộng Chẩm.
Bởi vì Bạch Sầu Phi là thân tín của Tô Mộng Chẩm, cho nên cũng biết rõ nguyên nhân chuyện này, hiểu được hai người Nhan, Chu là bạn chứ không phải địch. Do đó, Bạch Sầu Phi từng dùng danh nghĩa Tô Mộng Chẩm âm thầm hạ lệnh, bảo Nhan Hạc Phát cố ý dẫn Vương Tiểu Thạch đến Đại Lý ngục cứu Trương Thán, lại lén lút dùng lời kích động Lãnh Huyết, nói rằng Trương Thán là lưu manh cường đạo, còn Vương Tiểu Thạch lại mượn quan hệ với Kim Phong Tế Vũ lâu và Hình bộ, cứng rắn muốn nha môn giao người. Lãnh Huyết đương nhiên cảm thấy bất bình, cho dù thả người cũng muốn dạy dỗ Vương Tiểu Thạch một phen, từ đó dẫn đến hai người long tranh hổ đấu, khiến cho Vương Tiểu Thạch căm hận Tứ Đại Danh Bổ, đồng ý hành thích đầu sỏ Gia Cát tiên sinh. Hắn lại dùng danh nghĩa Tô lâu chủ gợi ý cho Chu Tiểu Yêu, cố ý dẫn Vương Tiểu Thạch đến hẻm Ngõa Tử, tận mắt nhìn thấy Lục Hợp Thanh Long giả mạo Tứ Đại Danh Bổ, cưỡng chế trưng thu, ức hiếp lương dân, để cho Vương Tiểu Thạch đối với chuyện ám sát Gia Cát tiên sinh không còn hoài nghi, quyết không mềm lòng.
Nhan Hạc Phát từ lâu đã muốn báo đáp Tô Mộng Chẩm. Bạch Sầu Phi lại xem nhẹ phần tình cảm này, cho rằng Nhan Hạc Phát chỉ là loại thừa gió xoay buồm, trông thấy tình hình của Mê Thiên Thất Thánh minh nguy ngập, cho nên mới quay sang gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu. Theo đạo lý, một kẻ bất trung với chủ cũ thì cũng sẽ không trung thành đến cùng với chủ mới.
Vì vậy trong hành động lần này, Bạch Sầu Phi đã có phần xem thường hai người Nhan Hạc Phát và Chu Tiểu Yêu.
Không ngờ đối với Nhan Hạc Phát, Tô Mộng Chẩm chính là một người biết “phân biệt tốt xấu”, hơn nữa còn dùng lễ đối đãi với y, cho y “cơ hội”, cho y “mặt mũi”. Hôm nay “thời cơ” đã đến, y dĩ nhiên không tiếc lấy thân báo đáp ân huệ của Tô công tử.