Luận Anh Hùng

Chương 462: Chương 462: Ma Tẩu Hỏa Nhập




Quan Thất dùng một tay chụp vào tóc Dương Vô Tà.

Chụp một cách hung hăng, cũng chụp một cách ngông cuồng.

Y ra tay cũng quang minh chính đại, giống như người nào cũng không né được, không tránh được, thậm chí không thể né tránh.

Thực ra Quan Thất xuất thủ là một loại khí phái, chỉ riêng loại đại khí đại phái này đã đủ khiến người ta tránh không ra, né không được, thậm chí không dám né tránh.

Huống hồ võ công của y đã cao đến mức khó tưởng tượng, thậm chí không biết y làm thế nào luyện được, làm thế nào luyện thành.

Rất ít người từng thấy Dương Vô Tà ra tay, bởi vì Dương Vô Tà rất ít khi ra tay.

Y luôn luôn nhận định, đối phó với kẻ địch phải dựa vào đầu óc chứ không phải phải dựa vào tay chân. Con người chỉ có hai tay hai chân, có thể giết được mấy người? Nhưng dùng đầu óc nghĩ ra một kế, thông thường có thể sát thương hàng ngàn hàng vạn người. Không chỉ giết người, cứu người cũng như vậy.

Cho nên không đến lúc cần thiết, y quyết không động thủ, cũng không động võ.

Y không cho rằng vũ lực có thể giải quyết tất cả, vì vậy y dồn hết tâm lực vào những việc khác, chẳng hạn như thu thập tư liệu.

Y cảm thấy nắm giữ tư liệu của một người, cũng gần như có thể hoàn toàn nắm giữ người này. Nếu như người bị nắm giữ là nhân tài tinh anh, vậy thì có thể giúp y giết rất nhiều người, cứu rất nhiều người, cũng làm rất nhiều chuyện.

Huống hồ tư liệu chuẩn xác chính là tri thức.

Y cho rằng tri thức là lực lượng, còn mạnh hơn so với vũ lực. Cho nên y không ngừng bồi dưỡng, cũng tôn trọng và trọng dụng những người có tri thức bên cạnh mình.

Có tri thức thì sẽ có sức mạnh.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là y không xem trọng võ công, hoặc không chú ý đến vũ lực.

Có dung mạo của Nam Uy, mới có thể luận xuất thân; có sắc bén của Long Tuyền, mới có thể luận quyết đoán.

Chỉ cần có thời gian, y vẫn ngầm chuyên cần luyện võ công.

Chỉ có điều, rất ít người nhìn thấy võ công của y, càng ít người nhìn thấy y thi triển tuyệt chiêu bí truyền.

Mỗi người đều nên có tuyệt học bí truyền của mình, nhất là người đã xây dựng uy danh, uy tín.

Rất nhiều người có lẽ không chỉ thành thạo một môn, nhưng đặc biệt tinh thông mới là tuyệt học. Mỗi người đã nổi danh trên giang hồ, luôn có một hạng mục mà hắn tinh thông nhất.

Bất kể đó là thiên văn, địa lý, tướng học, số học, hay là cầm, kỳ, thư, họa, hoặc là kiếm, đao, thương, tên, côn, luôn có một hai chiêu, một hai loại, một hai mục là tuyệt kỹ bí truyền của hắn.

Vào giây phút quan trọng, tuyệt học bí truyền này có thể dùng để cứu mạng, giết địch.

Nói vậy, tuyệt chiêu của Dương Vô Tà là gì?

Rất ít người nhìn thấy, không có ai biết được.

Hiện giờ Dương Vô Tà đã thi triển tuyệt kỹ của mình.

Y không thể không sử dụng, không thể không xuất ra, bởi vì đối thủ quá mạnh.

Đối thủ là Quan Thất.

Tuyệt chiêu của Dương Vô Tà là đao.

Đao là đao, vốn không có gì đặc biệt. Thứ đặc biệt là người dùng đao, cùng với phương pháp dùng đao.

Trong tay Dương Vô Tà vốn không có đao, đao từ đâu tới?

Đao vẫn luôn ở đó, ở trên người y, trong tay áo của y.

Tụ Lý đao, trong tay áo giấu đao, giống như trong nụ cười giấu đao, làm người ta khó mà đề phòng, cũng không kịp đề phòng.

Nhưng loại đao pháp này do người trí kế song tuyệt như Dương Vô Tà thi triển, không hề khiến người ta bất ngờ.

Người thế nào thì tính cách thế đó.

Tính cách thế nào thì dùng vũ khí thế đó.

Dương Vô Tà dùng Tụ Trung đao, giống như là chuyện đương nhiên, cũng là chuyện tất nhiên.

Hồng Tụ đao của Tô Mộng Chẩm vốn là Tụ Lý đao pháp, Dương Vô Tà đã chung sống với Tô Mộng Chẩm một thời gian dài, tiếp thu đặc sắc của đao pháp từ Tô Mộng Chẩm cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Thế nhưng đao pháp của bọn họ không hề giống nhau.

Đặc sắc đao pháp của Dương Vô Tà có một chút khác biệt với Tô Mộng Chẩm, ánh đao của Tô Mộng Chẩm như mộng, đao ý yêu thương, ngay cả bóng đao cũng có một loại phong tình.

Hồng Tụ đao diễm lệ, mỗi đao đều khiến người ta kinh diễm.

Nghe nói đao của y có một loại vị ngọt khiến người ta động lòng, thậm chí mỗi đao đều khiến người ta nguyện ý sống vì nó, chết vì nó, không để ý đến sống chết.

Đao của Tô Mộng Chẩm giống như một vệt chiều tà.

Lưỡi đao tuyệt tình, giống như một cơn mưa nhỏ.

Đao pháp của Tô Mộng Chẩm tàn khốc và mỹ lệ.

Có lẽ vì bản thân Tô Mộng Chẩm là một người tàn khốc, nhưng trên tay y có một thanh đao mỹ lệ, giống như y cũng có một trái tim hiệp nghĩa.

Bất kể thế nào, đao pháp của y vẫn mênh mông độ lượng, khí phái phi phàm.

Dương Vô Tà lại hoàn toàn khác.

Y vừa xuất đao, ý đao, lưỡi đao, thế đao, ánh đao, gió đao đều chỉ tiết lộ một chữ “độc”.

Y không độc cũng không được.

Thứ nhất là đao của y ngắn, chỉ dài một thước ba tấc.

Đao ngắn như vậy, muốn công kích kẻ địch thì không thể không độc, người dùng đao cũng không thể không hung hãn.

Đao ngắn và sắc bén như vậy, đã không thể thủ, chỉ có thể công, lấy công làm thủ.

Thứ hai là đao pháp, võ pháp của y đương nhiên không bằng Tô Mộng Chẩm.

Có võ nghệ tuyệt thế, đao pháp tuyệt đỉnh như Tô công tử, đương nhiên có thể coi trọng phong độ khí phái.

Nhưng Dương Vô Tà không thể.

Y dù sao cũng là “chỉ cần có thời gian thì ngầm chuyên cần luyện võ công”. Vấn đề là ở “chỉ cần có thời gian”. Loại người như Dương Vô Tà, bình thường luôn phải xử lý rất nhiều công việc, có lẽ còn bận hơn so với Tô Mộng Chẩm, Thích Thiếu Thương, bởi vì những chuyện mà bọn họ không cần tự mình làm, y đều phải ôm hết vào người.

Do đó thời gian rảnh của y nhất định không nhiều, thời gian luyện võ sẽ rất ít.

Luyện võ cũng giống như những chuyện khác, muốn có thành tựu lớn lao thì nhất định phải chuyên tâm và chăm chỉ, cũng phải có nghị lực và bền lòng, sau đó phải cộng thêm một chút thiên phú và tài hoa.

Thiên phú của Dương Vô Tà dù sao cũng tập trung ở tài trí, không phải ở võ công.

Một người muốn “tẩu hỏa nhập ma” cũng cần phải rất chuyên chú, rất chuyên tâm đối với một chuyện, nếu không ngay cả lửa cũng không bốc lên, có lẽ còn không xứng tẩu hỏa nhập ma. Học văn như thế, học nghề như thế, học võ cũng như thế.

Khi tập trung vào một chuyện đến mức “tẩu hỏa”, mới có thể “nhập ma”, kết quả là thành ma, cách xa phật, cách xa chính đạo. Cho dù có thể kịp thời quay đầu, ma đi rồi, cũng không thấy lửa sẽ bốc lên lần nữa, cũng không thấy phật có thể tu thành chánh quả.

Do đó Dương Vô Tà luyện võ chỉ cầu đạt được mục đích thực dụng.

Chỉ khi nào dùng trí không được, dùng kế không xong, y mới động võ.

Nói cách khác, động võ đã là bước ngoặt cuối cùng, là chuyện bất đắc dĩ.

Cho nên võ công mà y luyện rất tàn, rất độc, rất hữu hiệu, tốc chiến tốc thắng.

Đao pháp của y chính là như vậy, không đẹp, không hoa mỹ, nhưng rất hữu dụng.

Đao pháp của y có một nội dung, đó là “đao không ngăn được”.

Đao của y là không ngăn được, là chết người, mỗi đao đều tấn công vào chỗ hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.