Luận Anh Hùng

Chương 299: Chương 299: Mũi Đao Bất Kham




Tuy hắn không la lên “cứu mạng”, ai ngờ vẫn khiến một người nghe được.

Người này lập tức xông đến.

Người này lại hoàn toàn chui vào trong ánh đao do Tiêu Sát và Tiêu Bạch múa lên.

Nhưng bản thân y cũng không bị ánh đao xoắn nát.

Hoàn toàn không, ánh đao có mạnh đến đâu, ngay cả một mảnh quần áo của y cũng không cắt trúng.

Ngược lại sau khi y xông vào, ánh đao, đao thế và đao ý hoàn toàn dừng lại.

Xảy ra chuyện như vậy, chỉ có hai khả năng.

Thứ nhất, kẻ xông vào là người mình, Tiêu thị huynh đệ vừa thấy liền dừng tay.

Thứ hai là kẻ địch quá mạnh, vừa ra tay đã khiến cho hai người không động thủ được.

Ở nơi này, người cùng một trận tuyến với mình, lại có võ công trác tuyệt như vậy là ai?

Trương Thán không cần suy nghĩ, bởi vì tất cả đã miêu tả đầy đủ rồi.

Còn ai vào đây nữa.

Đương nhiên chỉ có cha nuôi của hắn, long đầu Trương Tam Bá của Thiên Cơ tổ.

Trương Tam Bá vừa gia nhập trận chiến, lập tức phát ra “Phong Thần chỉ” của y.

“Phong Thần chỉ pháp” rất kỳ dị, y dùng ngón cái xuyên qua kẽ ngón áp út và ngón giữa, phát ra chỉ kình ác liệt, dù bị kiềm nén vẫn vô cùng mạnh mẽ.

Tiêu Bạch vừa nhìn thế tới, lập tức vung đao chém vào tay Trương Tam Bá.

Chặt đứt tay, sẽ không sợ chỉ của hắn nữa.

Tiêu Sát càng trực tiếp hơn, hắn vừa nhìn thấy kẻ địch, lập tức vung đao chém đầu.

Chỉ cần giết chết kẻ địch, còn sợ hắn có tuyệt chiêu gì.

Có điều, Trương Tam Bá cao tuổi lại phát ra một tiếng kêu lớn, một trận thét dài.

Trong tiếng thét, y bỗng quát lên với Tiêu Bạch:

- Đánh huyệt Khí Hải của ngươi!

Hắn ngoài miệng nói muốn đánh, nhưng vẫn còn cách Tiêu Bạch một đoạn. Tiêu Bạch tuy bị tiếng quát này làm kinh ngạc giật mình, nhưng tự đánh giá trước khi chỉ kình của đối thủ đến gần hắn ba thước, hắn vẫn có thể chặt đứt cánh tay của đối phương.

Chỉ có điều, sau khi Trương Tam Bá quát lên một tiếng, Tiêu Bạch lại cảm thấy Khí Hải như có dòng nước chảy xiết, thần tan chí mỏi, chân khí rời rạc. Chỉ phong của Trương Tam Bá chưa đến thì chỉ ý đã đến, Tiêu Bạch nhất thời tay chân tê dại, giống như đưa đại huyệt bên hông mình mặc cho đối phương phong tỏa.

Nói đến cũng kỳ quái, đao pháp của hắn cũng trở nên đại loạn.

Mũi đao cũng bất kham, không thể khống chế.

Cùng lúc đó, Trương Tam Bá rít một tiếng, hét lên với Tiêu Sát:

- Công huyệt Ế Phong của ngươi!

Lúc đầu Tiêu Sát cũng không để ý.

Hắn cho rằng trước tiên cứ chặt đứt đầu đối phương, kẻ địch còn dùng cái gì để khống chế huyệt đạo của hắn?

Đao pháp của hắn nhanh hơn, nhưng bỗng cảm thấy trong tai nổ vang, nhất thời giống như bị điếc, lỗ tai còn rỉ máu.

Dưới chấn động này, hắn kinh hãi phát giác huyệt đạo trên người mình dường như cũng hưởng ứng tiếng hét của Bá Đa, mặc cho đối phương khống chế.

Hắn lập tức tâm thần đại loạn, tay chân luống cuống, đao pháp cũng đầy rẫy sơ hở.

Trong nháy mắt này, Trương Tam Bá muốn giết chết đôi huynh đệ danh gia đao pháp này, có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Nhưng y lại không làm như vậy.

Nhiều năm từng trải đi lại trên giang hồ, cộng thêm thành bại được mất lúc chìm lúc nổi, khiến cho y không muốn tạo nhiều sát nghiệt.

Y lại đột nhiên thu tay, cũng thu chỉ.

Chỉ nhẹ nhàng nói một câu:

- Niệm tình các ngươi thành danh không dễ, nhiều lần khổ luyện, đao pháp xem như là tự thành một phái, cút đi, đừng tiếp tay cho gian tướng hay hoạn tặc nữa.

Tiêu Sát và Tiêu Bạch đều dừng tay, sắc mặt hổ thẹn.

Trương Tam Bá cũng không chỉ trích thêm, liền xoay người chuyên tâm điều động thuộc hạ, tấn công trận thế của kẻ địch.

Nhưng không ngờ… huynh đệ họ Tiêu lại ra tay.

Xuất đao.

Lại không phải nhằm vào Trương Tam Bá, mà là…

Trương Tam Bá tha cho Tiêu Thị Nhị Đao một lần, theo đạo lý, huynh đệ họ Tiêu cũng không muốn lập tức dùng oán báo ơn.

Nhưng bọn họ lại sợ một thứ.

Mắt.

Đó là ánh mắt của Phương Ứng Khán đang ở trong đám người nhìn chăm chú vào bọn họ.

Đôi mắt lạnh này tàn nhẫn và oán độc.

Bọn họ sợ nhất đương nhiên không phải cặp mắt này, mà là này chủ nhân của cặp mắt.

Trong khoảnh khắc bọn họ đã hiểu được, hơn nữa còn lĩnh ngộ.

Nếu bọn họ để cho Trương Tam Bá “tha mạng”, mà sau đó không lập được công lao gì, chỉ sợ cho dù Trương Tam Bá có tha, bọn họ cũng không thể lăn lộn kiếm cơm trong kinh thành được nữa, trong Tập đoàn Hữu Kiều càng không ngóc đầu lên làm người được.

Cho nên, bọn họ phải lập tức làm một số chuyện để “lập công”, ít nhất phải khiến cho Phương tiểu hầu gia đổi giận thành vui.

Bọn họ nóng lòng lập công, vừa lúc trước mắt lại có một người.

Vì vậy “Tiểu Giải Quỷ Thủ” Thái Lão Trạch mới gặp phải tai ương.

Người mà Thái Lão Trạch giao đấu là “Bát phương Tàng Long Đao” Miêu Bát Phương.

Miêu Bát Phương mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, mà đao của hắn lại dùng thủ làm công, trong đao giấu đao, mà trong đao ẩn giấu còn có đao nho nhỏ.

Do đó, kẻ địch không chỉ phải ứng phó với đao pháp kỳ dị của hắn, còn phải ứng phó với đao bí hiểm, đao trong đao, đao giữa đao của hắn.

Đáng tiếc hắn lại gặp phải Thái Lão Trạch.

Thái Lão Trạch không phải thứ gì cũng mạnh, nhưng lại có một thứ mạnh nhất, đó là hắn có thể làm tan rã, tách rời, phá hủy binh khí của đối phương.

Hắc Diện Thái gia vốn là thế gia chế tạo binh khí.

Giống như “Hỏa Hài Nhi” Thái Thủy Trạch vốn thuộc về nhánh chế tạo binh khí của Hắc Diện Thái gia, còn hắn lại thuộc về nhánh phá hủy vũ khí.

Có một số người trời sinh sáng tạo và xây dựng, có một số người lại khác.

Bọn họ có lẽ hoàn toàn không có thiên phú đối với sáng tạo, từ không thành có, nhưng lại giỏi về phá hủy, bắt chước hoặc tách rời những thứ vốn đã thiết lập.

Thái Lão Trạch hiển nhiên là người như vậy, hơn nữa còn là hảo thủ kỳ cựu trong đó. Hắn có lẽ không phải bẩm sinh như thế, nhưng lại thông thạo con đường này.

Hắn nhìn chuẩn thế công của Miêu Bát Phương.

Nhìn chuẩn rồi, tất cả sẽ dễ làm.

Hắn ba lần tay không vào dao sắc, nhưng thanh đao của Miêu Bát Phương múa đến giọt nước cũng không lọt, cả ba lần Thái Lão Trạch đều không công trở lui.

Có một lần còn trúng đao bị thương.

Thấy địch thủ đã chảy máu, Miêu Bát Phương đương nhiên không bỏ qua cơ hội thật tốt này.

Hắn đổi thủ thành công, thừa thắng truy kích, chặt đầu của kẻ địch.

Một đao này của hắn thế nhất định phải giết.

Cho dù đối thủ tiếp được một đao này, cũng không ngờ được trong đao còn có đao.

Cho dù kẻ địch tiếp được đao trong đao của hắn, đao trong đao còn ẩn giấu đao giữa đao. Cho nên trước giờ hắn quen thủ ít công, một khi phát động công kích, rất ít người có thể may mắn sống sót dưới đao của hắn.

Hắn nhảy vọt lên, vung đao tấn công Thái Lão Trạch, muốn lấy tính mạng đối phương.

Đáng tiếc. Đáng tiếc chính là…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.