Luận Anh Hùng

Chương 24: Chương 24: Người Trong Lưới




“Hành động tảo lôi” đã bắt đầu.

Khi bọn họ đang muốn rời khỏi Kim Phong Tế Vũ lâu, Sư Vô Quý chợt ngăn lại.

Sư Vô Quý vẫn hùng dũng như trước, giống như một cây thương sừng sững. Y và Dương Vô Tà làm cho người ta vừa nhìn đã biết bọn họ là hai người hoàn toàn khác biệt.

Sư Vô Quý đã đắp thuốc, thay y phục mới, tinh thần xem ra còn tốt hơn so với hôm qua, có thể thấy tay nghề của ngự y Thụ đại phu thần diệu thế nào.

Sư Vô Quý nói với Bạch Sầu Phi:

- Công tử muốn gặp ngươi.

Y chỉ về hướng Thanh lâu.

Bạch Sầu Phi gật đầu, nhìn Vương Tiểu Thạch một cái.

Bạch Sầu Phi không lên tiếng, nhưng trong mắt đã nói lên ba chữ “ngươi đợi ta”, Vương Tiểu Thạch cũng đã nghe được.

Bạch Sầu Phi đi thẳng vào Thanh lâu.

Vương Tiểu Thạch nhìn sắc trời, nhìn nước suối, nhìn hoa lá, sau đó sự chú ý hoàn toàn tập trung vào một đôi bướm.

Đôi bướm tung tăng. Bướm bay đến đông, ánh mắt của hắn cũng nhìn theo đến đông; bướm bay sang tây, cặp mắt của hắn cũng dời sang hướng tây như chớp.

Hắn càng nhìn càng thích, càng nhìn càng vui, giống như bản thân hắn cũng đang theo đôi bướm kia nhẹ nhàng bay lượn trong vườn hoa.

Lúc này chợt có người vỗ vai hắn một cái.

Vương Tiểu Thạch bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện Bạch Sầu Phi đã đến bên cạnh hắn.

Bạch Sầu Phi lạnh lùng nói:

- Ngươi biết không, vừa rồi khi ngươi mải mê nhìn bướm, ta đã có thể giết ngươi mấy lần rồi.

- Ta không biết.

Vương Tiểu Thạch cười nói:

- Cho dù phải chết, tại sao lại không thể nhìn bướm?

Đây là kiểu lý luận gì?

Bạch Sầu Phi nhất thời cũng đáp không được.

Vương Tiểu Thạch lộ ra hàm răng như đá cuội, cười nói:

- Huống hồ ngươi sẽ không giết ta.

Bạch Sầu Phi chỉ đành nói:

- Đại ca cũng bảo ngươi lên đó một chuyến.

Vương Tiểu Thạch sảng khoái nói:

- Được.

Hắn cũng đi vào thanh lâu.

Bạch Sầu Phi chắp tay nhìn trời.

Khi y ngẩng đầu nhìn trời, chiếc mũi nhô cao và phần vai thẳng tắp tỏ rõ sự cao ngạo và tự phụ của y.

Y cứ như vậy nhìn mặt trời nhô lên ở hướng đông, vạn dặm trời trong. Lúc Vương Tiểu Thạch rời khỏi Thanh lâu, thở ra một hơi “trường trưởng trường trưởng trường trường trưởng, trưởng trường trưởng trường trưởng trưởng trường”. (1)

Sau đó bọn họ lập tức lên đường.

Không ai hỏi đối phương đã nghe được gì, đã nói những gì.

Bạch Sầu Phi đi “đối phó” với Lôi Cổn.

“Mục tiêu” của Vương Tiểu Thạch là Lôi Hận.

Ngoài ra còn có một người không biết tên đi giải quyết Lôi Mị.

Những chi tiết khác Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch đều không biết. Thậm chí Bạch Sầu Phi còn không biết Vương Tiểu Thạch làm thế nào diệt trừ Lôi Hận, Vương Tiểu Thạch cũng không biết Bạch Sầu Phi làm sao đối phó Lôi Cổn. Bọn họ chỉ biết một chuyện: nhiệm vụ vừa hoàn thành thì lập tức đến Tam Hợp lâu.

Khi ngươi được giao một nhiệm vụ trọng đại, tham dự vào một chuyện lớn có thể làm giang hồ nổi sóng, cảm thụ trong lòng sẽ thế nào?

Vương Tiểu Thạch là hưng phấn.

Hắn cảm thấy rất thú vị.

Mục tiêu của hắn là Lôi Hận. Trên giang hồ, tìm Lôi Hận gây phiền phức chẳng khác nào đem đầu mình đút vào miệng cọp, còn dùng gậy lửa chọc vào mông của nó.

Nhưng Vương Tiểu Thạch vẫn cảm thấy rất thú vị, thú vị đến mức cả người đều phấn chấn.

Bạch Sầu Phi lại ngẩng đầu.

Y biết sẽ có một ngày như vậy.

Y đã chờ ngày này từ rất, đã chuẩn bị rất tốt cho ngày hôm nay.

Giống như những người trẻ tuổi có tài nhưng chưa gặp thời, gối giáo chờ sáng, sẵn sàng ra trận, tất cả chỉ vì một kích có thể làm rung trời chuyển đất kinh thiên hạ.

Về phần một kích này thành hay bại, thành thì thế nào, bại thì ra sao, phần lớn người đều không nghĩ đến.

Bởi vì trừ khi thật sự ra tay, nếu không sẽ vĩnh viễn không có câu trả lời. Cho dù là toàn lực xuất kích, cũng chưa chắc đã có được đáp án.

Trên thế gian có một số vấn đề vốn đã không có đáp án, hoặc là không cần đáp án, thậm chí là đáp án của mỗi người đều khác nhau.

Lần này đáp án của bọn họ là gì?

Bạch Sầu Phi đến Khởi Hồng viện vào sáng sớm, dọc theo chân tường thứ sáu lướt thẳng lên, nhanh chóng nhảy vào trong viện, sau đó xác định phương hướng lao thẳng đến gian phòng lớn phía bắc.

Khởi Hồng viện này vốn chỉ buôn bán trong đêm, đến tinh mơ sương sớm vừa lên, hơi nước còn chưa tan, đương nhiên hầu hết mọi người vẫn đang kê cao gối ngủ. Những hạ nhân đã thức dậy cùng còn lim dim mắt, làm sao thấy được Bạch Sầu Phi còn nhanh hơn làn khói.

Bạch Sầu Phi lướt đến bên ngoài phòng, phát hiện bên trong có một ngọn đèn vàng dường như sắp tắt nhưng lại chưa tắt, hiển nhiên là đêm qua Lôi Cổn không hề tắt đèn, làm cái chuyện trời biết đất biết kia. Y dùng tay khẽ ấn một cái, chọc thủng một lỗ hình trăng lưỡi liềm trên giấy dán, sau đó nhìn vào bên trong. Chỉ thấy có một đôi giày nhỏ nằm lăn lóc trước giường, màn lụa che khuất một nửa, một đại hán cởi trần phát ra ngáy như sấm tiếng, bên cạnh hắn có một cô gái tóc đen như mây, lộ ra một phần vai mềm trắng nõn yếu ớt, gương mặt lại không thấy rõ lắm. Trên giường dưới giường đều rối tung giống như có người vừa đại chiến qua.

Bạch Sầu Phi đương nhiên biết đây là kiểu “đại chiến” gì.

Y nhẹ nhàng vươn tay vào, nắm lấy then cài cửa đang đóng kín, khẽ mở cửa phòng ra, sau đó lách vào bên trong, đóng cửa và cài chốt lại cẩn thận.

Sau đó y từ từ đứng lên, hít một hơi thật sâu.

Y nhìn cô gái nhỏ gầy yếu ớt nằm trên giường, trong lòng bỗng dâng lên một sự giận dữ.

Y khẽ ho một tiếng, đi đến trước giường, sau đó dùng một tay vén chăn lên, tay còn lại muốn xách cổ Lôi Cổn.

Tấm chăn màu vàng đỏ vừa được vén lên liền lộ ra ba thân thể khác nhau. Thân thể của cô gái kia hoàn toàn trần trụi, trắng đến chói mắt. Lôi Cổn thì chỉ mặc khố. Ngoài ra trong chăn còn có một người khác.

Một “Tiểu nhân”, cùng với một đôi mắt âm độc.

Thên thể người này rất nhỏ, so với người lùn còn nhỏ hơn một chút, nhưng con dao găm trên tay thì lại vừa độc vừa hiểm, ngay khoảnh khắc Bạch Sầu Phi vén chăn lên đã liên tục phát ra bảy chiêu lợi hại.

Bạch Sầu Phi vốn dùng tay phải vén chăn, bảy chiêu này đều tấn công vào tay phải của y.

Bạch Sầu Phi không kịp phá chiêu, đành phải rút tay về.

Y vừa rút tay về, bảy chiêu liền đổi hướng tấn công vào người.

Y lại phải vội vàng thối lui.

Y vừa lui, liền phát hiện gian phòng kia đã không còn.

Gian phòng chính là gian phòng, sao lại đột nhiên “không còn”?

Nơi một người đang đứng nhất định sẽ có trời có đất. Cho dù đứng trong phòng, trên nóc nhà vẫn là trời; cho dù ở trong nước, dưới đáy nước vẫn có đất.

Bất cứ gian phòng nào cũng có mái nhà và sàn nhà, dù là mái ngói, mái tranh, mái trúc, hay là đất đá, đất bùn, đất gạch, đều nhất định phải có.

Nhưng hiện giờ mái của gian phòng này lại đột nhiên biến mất.

Thật ra không phải là biến mất, mà là có một tấm lưới khổng lồ rơi xuống, đã che kín toàn bộ trần nhà.

Nơi sàn nhà cũng có một tấm lưới lớn chụp lên. Bạch Sầu Phi cho dù lên trên hay xuống dưới đều trốn không thoát thiên la địa võng này.

Còn muốn lui về sau, phá cửa xông ra thì đã không còn kịp. Huống hồ y nhìn ra được, bên ngoài còn có mai phục lợi hại hơn.

Cho dù có trốn tránh thế nào, một khi hai tấm lưới lớn này hợp lại, y sẽ trở thành cá nằm trong lưới, không thể trốn thoát.

Trong khoảnh khắc này, Bạch Sầu Phi chỉ nghĩ đến một chuyện.

Rốt cuộc tấm lưới này là do Lục Phân Bán đường giăng ra, hay là do Kim Phong Tế Vũ lâu sắp đặt?

Y không lùi, không trốn, không né, cũng không giãy dụa.

Y chỉ có tiến.

Y nhún người một cái, liền nhảy vào trong màn lụa.

Thân hình của y vốn đang vội vàng thối lui, đột nhiên lại biến thành lướt về phía trước, thân pháp biến hóa giống như khúc nhạc và ca từ ưu mỹ, phối hợp không chê vào đâu được.

Nơi nguy hiểm nhất thường là nơi an toàn nhất.

Gian phòng đã hoàn toàn trở thành một tấm lưới lớn, nhưng giường thì vẫn là giường.

Y đã quyết định xông vào giường.

Y vừa mới đến trước giường, đôi xích chùy của Lôi Cổn đã đánh đến trước mặt. Một quả đánh vào khuôn mặt, mang theo tiếng động như sấm nổ; một quả khác lại lặng lẽ đánh vào dưới thân, nhưng Bạch Sầu Phi biết đó mới là một kích đáng sợ nhất.

Đúng lúc này, người lùn trong chăn bỗng ném cô gái yếu ớt kia về phía Bạch Sầu Phi.

Ngón trỏ và ngón giữa trên hai tay Bạch Sầu Phi hợp lại, lập tức cắt đứt dây xích của đôi xích chùy, nhưng cô gái kia đã bay đến trước người y.

Bạch Sầu Phi nhíu mày, liền vươn tay đỡ lấy cô ta.

Cô gái kia thân không mảnh vải, Bạch Sầu Phi vừa chạm tay vào, tâm thần liền chấn động. Ngay lúc này thân thể cô gái bỗng run lên, chẳng những lộ ra đôi gò bồng đảo khiến Bạch Sầu Phi tâm thần bay bổng, còn bắn ra chín điểm sáng lạnh.

Trên người cô gái hoàn toàn trần trụi, ám khí từ đâu mà đến?

Là trên tóc.

Lúc cô gái kia run người, mái tóc đen cũng hất lên, chín điểm sáng lạnh trong khoảng cách gần bắn vào chín yếu huyệt của Bạch Sầu Phi. Đây chính là thủ pháp “Liệt Môn Phi Tinh” thất truyền đã lâu.

Bạch Sầu Phi phất tay áo một cái, chín điểm sáng lạnh đều bị cuốn vào bên trong, đồng thời ngón giữa tay trái bắn ra.

Y ra tay không hề dung tình.

Một chỉ này bắn vào trên trán cô gái kia. Cô ta lập người lộn người, vừa vặn tránh khỏi rơi xuống trên giường, thân pháp vô cùng linh hoạt. Nàng yêu kiều nói:

- Xem sự lợi hại của bản cô nương!

Nàng ta đang muốn cười, bỗng nhiên biến sắc, ngã ngửa xuống giường.

Lôi Cổn và người lùn kia đều giật mình.

Hóa ra một chỉ kia của Bạch Sầu Phi mặc dù không đánh trúng Lục đường chủ Lôi Kiều của Lục Phân Bán đường này, nhưng chỉ lực cách không đã chui vào mi tâm của nàng. Lôi Kiều còn đang đắc ý chế nhạo, không kịp tụ khí định thần, lúc này chỉ lực đột nhiên bùng phát, nàng chỉ cảm thấy trong đầu nóng lên, không chịu được hôn mê bất tỉnh.

Nhưng lúc này Bạch Sầu Phi đã ở trong lưới.

Số phận của của cá nằm trong lưới là gì?

Số phận của dã thú nằm trong cạm bẫy là gì?

Vận mệnh của Bạch Sầu Phi ở trong lưới ra sao?

Bạch Sầu Phi lặng yên trong lưới, không hề giãy dụa.

Tay của y vừa chạm vào dây lưới, liền biết cho dù có thần binh lợi khí, đại lực lôi thần cũng khó có thể cắt đứt dây lưới này.

Trừ khi là có người mở ra, nếu không tự mình rất khó thoát được.

Y lẳng lặng nhìn kẻ địch của mình.

Sa lưới cũng không có nghĩa là thất bại. Cho dù thất bại, cũng không có nghĩa là chết.

Lúc này Bạch Sầu Phi chỉ suy nghĩ một chuyện.

Người của Lục Phân Bán đường làm sao biết y sẽ đến đánh lén Lôi Cổn?

Nếu như cục diện này vốn không phải do Kim Phong Tế Vũ lâu an bài, chỉ cần mình có thể còn sống trở về, nhất định phải nói cho Tô Mộng Chẩm biết thực lực của Lục Phân Bán đường quyết không thể xem thường.

Ánh mắt của Bạch Sầu Phi trong lưới giống như một con sói, một con sói rơi vào cạm bẫy, tự biết đã không còn hi vọng, nhưng vẫn lẳng lặng chờ người đến giết.

Ánh mắt này khiến cho một kẻ lớn gan như Lôi Cổn trong lòng cũng hơi sợ hãi.

May mắn là con sói này đã nằm trong lưới. Nếu như có một ngày phải ở trong một tấm lưới hoặc là một nơi tuyệt địa cùng với nó, quả thật so với chết còn đáng sợ hơn.

Nghĩ đến đây, Lôi Cổn bất giác rùng mình một cái.

Người lùn kia lại phát ra giọng nói sắc bén chói tai:

- Tổng đường chủ của chúng ta đã đoán được các ngươi nhất định sẽ đến đánh lén Ngũ đường chủ, cho nên đã sớm bố trí thiên la địa võng ở đây, cung kính chờ ngươi tự chui vào lưới. Còn có một tên họ Vương, chẳng lẽ sợ chết không dám tới sao?

Bạch Sầu Phi không trả lời, trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra, bên phía Vương Tiểu Thạch chắc là an toàn hơn một chút.”

Lôi Cổn nói với người lùn kia:

- Thác Bạt Vân, ngươi vừa được thăng chức Thập Nhị đường chủ đã có biểu hiện xuất sắc như vậy, đúng là đáng mừng.

Không ngờ người lùn kia lại có một cái tên hùng tráng như vậy, gọi là Thác Bạt Vân. Nghe được câu nói của Lôi Cổn, hắn liền cuống quít nói:

- Đều nhờ ngũ ca tài bồi cả.

Câu nói này đối với Lôi Cổn hiển nhiên là rất xuôi tai, cho nên hắn cười ha hả, nói:

- Người có bản lĩnh tự nhiên sẽ có thành tựu, không cần nói đến tài bồi.

Hắn chỉ vào Bạch Sầu Phi trong lưới, nói:

- Ngươi nói xem ta nên đem kẻ này ra nấu, hầm, hay là rán, xào, chiên thì tốt hơn?

Thác Bạt Vân cười xiểm nịnh:

- Dù sao hắn cũng đã rơi vào trong tay Ngũ đường chủ, ngài muốn làm gì hắn làm gì.

Lôi Cổn cũng có chút sợ hãi, kẻ địch ở trong lưới dù sao cũng không an toàn bằng kẻ chết, lập tức hỏi:

- Tổng đường chủ và Đại đường chủ khi nào mới đến?

Thác Bạt Vân đáp:

- Theo báo cáo thì hôm nay Tô Mộng Chẩm sẽ dẫn “Tứ Đại Thần Sát” toàn diện công kích tổng đường của chúng ta, bọn họ đều phải ở lại trấn thủ.

Lôi Cổn ngửa mặt lên trời cười lớn:

- Tốt! Tốt! Xem tên khốn họ Tô có thể hoành hành được đến khi nào.

Hắn lại nói dặn dò Thác Bạt Vân:

- Hãy bảo các đường chủ mai phục bên ngoài rút lui, dùng loạn tiễn bắn chết tên này.

Thác bạt vân nói ngay:

- Vâng!

Hắn đi ra ngoài cửa, chỉ nghe nói vài câu, sau đó là tiếng mấy chục đôi chân nhanh chóng dời di.

Xem ra Lục Phân Bán đường bố trí ở nơi này ít nhất cũng có năm sáu chục người, trong đó còn có bốn gã đường chủ, hiển nhiên là đã quyết tâm phải thắng.

Lôi Cổn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bạch Sầu Phi vài lần, dương dương tự đắc nói:

- Xem ngươi có chạy đằng trời. Hôm nay đại gia phải trừng trị ngươi thật tốt.

Bạch Sầu Phi vẫn không lên tiếng.

Lúc này có hai người đi đến.

Chợt nghe Thác Bạt vân nói:

- Đã đặn dò rồi, chỉ chừa lại hai mươi tên tiễn thủ ở chỗ này chờ lệnh, khi nào bắn ngã mới thôi.

Một giọng nói khác vang lên:

- Có thể bắt đầu được chưa?

Lôi Cổn nói:

- Có thể rồi, ta đang muốn xem trò bắn khỉ.

Chợt nghe người nọ quát lớn một tiếng, hai mươi tên cung tiễn thủ liền chạy đến, có người đứng, có người nửa ngồi, giương cung lắp tên nhắm chuẩn vào Bạch Sầu Phi.

Thác Bạt Vân cười hì hì nói:

- Trước khi chết ngươi còn muốn trăn trối gì không?

Bạch Sầu Phi nói:

- Có.

Thác Bạt Vân nói:

- Có thì mau nói đi, bằng không khi loại nỏ gắn ba mũi tên một lần này bắn ra, ngươi có muốn nói cũng không kịp nữa.

Bạch Sầu Phi hít sâu một hơi, nói:

- Ngươi hãy chết đi!

Y vừa nói xong, Thác Bạt Vân đã chết.

Bị hai mươi chiếc nỏ, sáu mươi mũi tên bắn chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.