Luận Anh Hùng

Chương 477: Chương 477: Ôn Tiểu Bạch




Đại chiến hết sức căng thẳng.

Thực ra Quan Thất liên tục đánh nhau sống chết, trước sau đã quyết chiến với mười một đại cao thủ.

Y không thất bại, ngược lại càng đánh chiến chí càng mạnh, đấu chí càng thịnh.

Mười một cao thủ đều bị y áp chế, y vừa đánh vừa tiếp thu võ công tuyệt học của bọn họ, hơn nữa còn có thể lập tức vận dụng, thậm chí có thể tiến thêm một bước sáng tạo chiêu mới. Giống như từ “Đại Khí Tử Cầm Nã thủ” của Địch Phi Kinh, y đã lĩnh ngộ thi triển ra tuyệt chiêu mà người khác cầu cũng không được, “Tiểu Khí Thê Cầm Nã thủ pháp”. Hơn nữa trong mười một cao thủ, y còn giết chết Trương Khai Hoa, ngoài ra Trương Thiết Thụ cũng bị y đánh cho không rõ tung tích, Hắc Quang Thượng Nhân cũng bị y đánh rơi xuống nhà cũ, nhất thời không lật người được.

Nhưng y còn chưa thỏa chí, ý vẫn chưa đủ.

Y còn muốn đánh, còn muốn tái đấu.

Y dường như đã đánh đến hăng say, đánh đến hứng thú bừng bừng.

Y còn chưa thấy đủ, cho nên y lại tìm tới Mễ Thương Khung.

Đương nhiên, những người mà Quan Thất gặp phải tối nay đều là cao thủ.

Cao thủ nhất đẳng, nhân vật nhất lưu.

Nhưng trong quần long hào hiệt, gió mây tụ hội này, Mễ Hữu Kiều vẫn là một người hết sức nổi bật.

Hắn mặc dù chỉ là một tên thái giám, một tên nội giám tổng quản, nhưng nhờ tiếp cận hầu hạ hoàng đế, thái tử, lại rất thân cận với hoạn quan, quyền thần, cho nên cũng ngầm nắm quyền hành.

Võ công của hắn cao tuyệt, nhưng lại ẩn giấu không lộ. Do đó mọi người đều biết hắn võ công cao, võ công giỏi, võ công xuất thần nhập hóa, nhưng lại không biết hắn cao ở đâu, giỏi chỗ nào, xuất thần nhập hóa đến đâu.

Vì vậy, mọi người đối với võ công lai lịch của hắn càng có nhiều suy đoán, càng cao sâu khó lường.

Cao sâu khó lường, nếu so với cao và sâu, vĩnh viễn càng cao càng sâu hơn.

Khó lường luôn luôn đáng sợ hơn dễ lường.

Mễ Thương Khung rất ít khi ra tay.

Những người giao thủ với hắn, nếu không chết thì cũng trở thành thuộc hạ, bằng hữu của hắn, nếu không thì cũng quyết không dám nhắc tới tình hình giao thủ với Mễ Hữu Kiều.

Nói cách khác, hắn một khi động thủ, cho dù không đánh chết người, ít nhất cũng làm cho người ta chết lặng, tâm phục.

Cao thủ bình thường chỉ có thể đánh bại hoặc đánh chết đối thủ, nhưng Mễ Thương Khung lại có thể bách chiến bách thắng, hơn nữa người thua còn cam nguyện tâm phục khẩu phục, giữ kín như bưng.

Điều này thật không dễ dàng.

Cho đến trận chiến ở pháp trường, Mễ Thương Khung mới ít nhiều lộ ra ngọn nguồn.

Hắn đã thi triển “Triều Thiên Nhất Côn”.

Dưới cái nhìn của mọi người, “Triều Thiên Nhất Côn” của hắn cuối cùng vẫn giành được thắng lợi tuyệt đối, nhưng hắn cũng không thể giết hết quần hùng diệt khẩu.

Mọi người đều thấy được côn pháp của hắn, đều tận mắt nhìn thấy võ công của hắn, cũng đều cảm thán.

Tài nghệ của hắn trấn áp quần hùng.

Có điều mọi người cũng biết được võ công lai lịch của hắn, đó là “côn pháp”.

Sau khi một ngàn lẻ một thức “Phong Đao Sương Kiếm” của Hoài Âm Trương Hầu thảm bại dưới một chiêu “Thiên Nhất” của Vi Thanh Thanh Thanh, vô cùng đau đớn, rút ra kinh nghiệm, khổ công sáng tạo “Triều Thiên Nhất Côn”.

Thế là những nhân sĩ học rộng trên giang hồ đều dần dần suy đoán được võ nghệ lai lịch của hắn.

Mọi người đều biết, Trương Hầu đến lúc tuổi già, võ công càng cao đến mức sởn cả gai ốc. Thế nhưng hắn lại không chịu thu đồ đệ, đối với bất kỳ khả năng nào, hoặc người nào có thể uy hiếp đến quyền lực, thanh danh và địa vị của hắn, hắn đều không tín nhiệm.

Ít nhất, hắn từng tuyên bố không thu bất kỳ đồ đệ nam nào, còn nữ đệ tử thì lại thu hai người.

Có lẽ là vì nữ đồ đệ không thể ảnh hưởng đến địa vị giang hồ, uy danh võ lâm của hắn.

Hình như hắn cũng từng thu một vị đồ đệ tuổi tác khá lớn, nhưng luôn luôn không có tiếng tăm trên giang hồ, ngay cả đệ tử trong Trảm Kinh đường cũng chỉ biết người này gọi là “Một Hữu” (không có), cũng không biết lai lịch và tên họ của hắn. Hắn giống như một người “không có” gì cả, ngay cả sự tồn tại cũng “không có”.

Còn như Trương Hầu vì sao lại “phá lệ” thu nạp người đồ đệ nam này, mọi người cũng không rõ nguyên nhân, không biết nội tình, thậm chí cũng không hiểu vì sao vị đệ tử “được trời ưu ái”, nhận được chân truyền của Trương Hoài Âm này lại không nổi bật trên giang hồ, từ trước đến giờ vẫn không nghe tiếng tăm của hắn.

Hóa ra cuối cùng hắn vẫn nổi bật.

Chỉ là không ai biết hắn chính là “hắn” mà thôi. Nghĩ đến, danh hiệu gọi là “Một Hữu”, thực ra có thể là đọc sai, đúng ra phải là họ “Mễ” đi với chữ “Hữu”.

Mặc dù Mễ Thương Khung đã lộ ra “vốn liếng” của hắn, nhưng trong chiến dịch đó hắn thật sự đã chấn nhiếp toàn trường, một côn giết chết Trương Tam Bá.

Long đầu Thiên Cơ Trương Tam Bá là một nhân vật phi phàm, ở trên giang hồ có ảnh hưởng rất lớn, ở trong võ lâm cũng có uy danh rất cao. Y vừa chết, quần long lập tức không đầu, đồng thời quần chúng cũng kích động, một đám hào kiệt căm hận Mễ Thương Khung, nhưng cũng sợ hãi Mễ Hữu Kiều.

Một côn này của Mễ Hữu Kiều có thể nói là đã kết thù sâu, nhưng cũng ổn định địa vị tông chủ của hắn, không thể dao động.

Do đó trong võ lâm kinh sư, nhắc tới nhân vật như Mễ công công, dù là người hận hắn thấu xương cũng không thể không thừa nhận, võ công sánh được với Mễ Thương Khung, có lẽ ngoại trừ vài người như Gia Cát tiên sinh, Vương Tiểu Thạch, còn lại căn bản không đáng đề cập, cũng không thể bàn đến.

Về phần Vương Tiểu Thạch có thể là đối thủ của Mễ Thương Khung hay không, mọi người đều hoài nghi.

Dù sao Vương Tiểu Thạch tuổi còn quá trẻ, võ công có cao thì hỏa hầu cũng không đủ.

Thực ra ngay cả Gia Cát tiên sinh, trong võ lâm cũng có rất nhiều người bắt đầu hoài nghi.

Y có phải bảo đao đã già hay không?

Y đã lâu không xuất thủ, có phải công lực đã không mạnh bằng lúc trước?

Thậm chí có người còn nói y đã tẩu hỏa nhập ma, trở thành tàn phế, chỉ dựa vào Tứ Đại Danh Bổ dưới cờ để chống đỡ mà thôi.

Vì vậy trong võ lâm kinh hoa, địa vị của Mễ Hữu Kiều đặc biệt nổi bật, không ai sánh bằng.

Hiện giờ hắn lại gặp phải Quan Thất.

Quan Thất là một chiến thần, cũng là đấu ma.

Y là một võ si, càng là võ cuồng.

Quan Thất đã tìm tới Mễ Thương Khung.

Nếu như nói có người mà Quan Thất không đánh lại, e rằng cũng chỉ có Mễ Thương Khung.

Nếu như nói trong kinh thành có người giải quyết được Mễ Hữu Kiều, chắc hẳn chỉ có Quan Mộc Đán.

Những cao thủ có mặt đều suy đoán như vậy, hơn nữa mọi người đều hưng phấn vì trận chiến sắp diễn ra.

Bọn họ đều đang mong đợi, mong đợi tận mắt nhìn thấy trận chiến chấn động cổ kim này.

Giống như một cao thủ giám định châu báu thật sự gặp phải một khối bảo thạch tuyệt mỹ không tì vết, một họa sĩ chân chính yêu tranh như mạng nhìn thấy một bức danh họa tuyệt thế vô song, cho dù bảo thạch, danh họa này chưa chắc cuối cùng đã thuộc về hắn, hắn cũng muốn nhìn một chút, sờ một chút, chạm một chút, muốn biết lai lịch của nó, muốn xem nó rốt cuộc làm thế nào gọt giũa ra được, như vậy cũng thỏa mãn rồi.

Hợp tình hợp lý, cách nghĩ giống nhau.

Huống hồ ai cũng mong sao có người chống lại được Quan Thất, ai cũng hận không có người giải quyết nội giám thủ lĩnh Mễ công công thâm trầm mạnh mẽ này. Bất kể xuất phát từ báo thù hay ghen tị, người ở chỗ cao, sẽ có người hi vọng bọn họ rớt xuống gần chết; cây mọc lên cao, luôn có một số chuồn chuồn, châu chấu, sâu bọ muốn cắn, muốn gặm, muốn cho nó sụp xuống.

Không giống nhau.

Cho dù mục đích mong muốn hai đại cao thủ Quan, Mễ quyết chiến không giống nhau, nhưng luôn là không hẹn mà gặp, không kìm lòng được.

Ngay cả Dương Vô Tà cũng không ngoại lệ.

Y vốn không thù không oán với Mễ Thương Khung, nhưng Mễ Hữu Kiều lại giết chết Ôn Bảo và Trương Tam Bá.

Trương Tam Bá là người mà y khâm phục, còn “Độc Bồ Tát” Ôn Bảo lại là đại tướng của Kim Phong Tế Vũ lâu.

Y dĩ nhiên muốn báo thù cho bọn họ, huống hồ Mễ công công còn là đầu não và chủ tướng của

tập đoàn Hữu Kiều, cũng là cố vấn trong trận doanh của Phương Ứng Khán.

“Vị trí” này trời sinh là đối địch với Dương Vô Tà.

Y đương nhiên hi vọng Quan Thất có thể “áp chế” Mễ Thương Khung, về tình về lý đều nên như vậy.

Tôn Ngư thì không.

Hắn chỉ thích xem, xem một trận đại chiến.

(Đó chắc hẳn là vô cùng đặc sắc, đẹp mắt.)

Nhưng hắn vẫn không nhịn được thỉnh giáo Dương Vô Tà một chuyện.

- Tiểu Bạch là ai?

Đó là nghi vấn trong lòng hắn, cũng là nghi vấn trong lòng mọi người.

Hắn không hỏi “Tiểu Bạch ở đâu”, bởi vì hắn nhìn ra được, Quan Thất đã quyết chí muốn tìm Tiểu Bạch, bất luận là ai, chỉ cần có khả năng biết được hành tung của Tiểu Bạch, Quan Thất nhất định sẽ không bỏ qua. Cho nên hắn không thể hỏi Dương Vô Tà câu này. Cho dù Dương Vô Tà biết, cũng không thể trả lời hắn trước mặt công chúng. Còn nếu như không biết, hoặc là không thể nói, Tôn Ngư là người thông minh, tự nhiên cũng sẽ không hỏi.

Hắn xem Dương Vô Tà là sư phụ, hắn biết những thứ mình cần học ở Dương Vô Tà vẫn còn nhiều.

Hắn luôn không bỏ qua bất kỳ cơ hội học tập nào.

Một người cần cù không biết mệt mỏi, kiên nhẫn chuyên cần học tập, là bởi vì hắn tự ái. Nói trắng ra, chuẩn xác hơn là hắn cho rằng thành tựu của mình không chỉ như vậy.

Tôn Ngư cũng cảm thấy như vậy.

Một người chỉ khi biết mình có thể có thành tựu lớn hơn, mới cố gắng không ngừng, nếu không thì uổng phí tinh lực để làm gì? Nếu như một người biết thành tựu của mình cũng chỉ như thế, chỉ dừng ở đây, vậy người đó còn muốn cố gắng hay không? Không bằng tầm tầm thường thường, hưu hưu nhàn nhàn sống qua ngày.

Tôn Ngư thấy một người bình thường như Vương Tiểu Thạch cũng có thể một bước lên mây, đứng trên đỉnh cao, hắn hi vọng có một ngày mình cũng làm được, cũng cảm thấy có một ngày mình sẽ làm được.

Ít nhất hắn cảm thấy mình còn có chí khí hơn Vương Tiểu Thạch.

Vương Tiểu Thạch là một người không quan tâm, ngoại trừ tình nghĩa thì người này giống như không quan tâm đến bất cứ thứ gì.

Hắn lại khác.

Hắn nhịn nhục chịu khổ, nỗ lực phấn đấu, hắn muốn đến tuổi trung niên thì đã leo lên đỉnh cao của đời người, sau đó mới buông tay, thành công lui thân, ít nhất cũng không uổng đã đến nhân gian một chuyến. Lập nên công lao vĩ đại, sau đó buông tay quản núi quản nước, tùy ý cả đời.

Đây mới là chuyện thoải mái nhất.

Cho nên hắn mới nắm bắt mỗi cơ hội học tập, bởi vì hắn muốn vượt qua, vượt qua chính mình, cũng đồng thời vượt qua những người siêu phàm trác việt, đương nhiên cùng bao gồm Dương Vô Tà.

Một đồ đệ nếu như không thể vượt qua sư phụ hắn, lại không phải là một đồ đệ tốt.

- Ta cũng không rõ. Nhưng căn cứ vào tư liệu mà ta phát hiện tại Bạch lâu, do ái tướng năm xưa được Tô lão lâu chủ tin tưởng nhất là Tô Xuân Dương thu thập được, từng điều tra được một đầu mối. Trương Trảm Kinh lúc tuổi già đã thu nhận ba đồ đệ, người nam thân thế thần bí, chỉ hầu hạ Trương Hầu trong thời gian rất ngắn. Hắn không có tên, biệt hiệu là “Một Hữu”. Cho đến gần đây ta mới biết rõ lai lịch của hắn.

“Tô lão lâu chủ” mà Dương Vô Tà nói, đương nhiên chính là cố lão lâu chủ Tô Già Mạc, năm đó một tay sáng lập nên Kim Phong Tế Vũ lâu.

- Ngoài ra còn có hai vị nữ đồ đệ, cả tên và lai lịch đều không rõ, nhưng nhiều người gọi là Tam cô nương và Bạch cô nương. Sau đó Tam cô nương hình như đã xuất gia, lại cùng với Thiên Y Cư Sĩ tâm đầu ý hợp. Tin tức này là ta nghe được từ Gia Cát tiên sinh.

Gia Cát tiên sinh là sư đệ của Thiên Y Cư Sĩ, tin tức mà y nghe được, truyền đi dĩ nhiên là hợp tình hợp lý, hợp với lẽ thường, mức độ tin cậy rất cao.

Nhưng người mà Tôn Ngư có hứng thú nhất, đương nhiên vẫn là người thứ ba, Bạch cô nương.

- Có một thời gian, trong võ lâm hoàn toàn mất đi tăm hơi của Bạch cô nương. Theo như Tô Xuân Dương truy xét, hắn ghi lại “Bạch cô nương này có thể không phải họ ‘Bạch’, mà có ngọn nguồn với Lão Tự Hiệu Ôn gia ở Lĩnh Nam”. Sau đó Tô Xuân Dương bị Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường ám sát, việc truy xét cũng bị cắt đứt. Xuân Dương lúc đó là đại tướng một phương của Kim Phong Tế Vũ lâu, lại chết bởi tay Lôi Tổn, thật khiến người ta thổn thức vô cùng.

- Nhưng sự tình chưa hết, ta truy xét theo tư liệu ban đầu, phát hiện một số điểm kỳ lạ. Thánh chủ Quan Thất của Mê Thiên Thất Thánh có một em gái tên là Quan Chiêu Đệ, sau đó được gả cho Lôi Tổn. Lôi Tổn nhờ giết chết Tô Xuân Dương mà quật khởi trong võ lâm, hơn nữa nhờ cưới được Quan Chiêu Đệ mà uy danh lớn mạnh, từ đó hiệu lệnh võ lâm, một mình nắm giữ Lục Phân Bán đường.

Tôn Ngư biết, Dương Vô Tà đột nhiên chuyển đề tài sang Quan Chiêu Đệ và Lôi Tổn, nhất định là có nguyên nhân.

- Quan Chiêu Đệ từng có một người bạn gọi là Tiểu Bạch, nghe nói dáng dấp của nàng như thiên tiên hóa người, hoa nhường nguyệt thẹn, xinh đẹp không thể tả, hơn nữa còn hiểu ý người khác, đa tình cương trực. Vì vậy Quan Thất cực kỳ si mê nàng. Khi Quan Chiêu Đệ gả cho Lôi Tổn, nhiều người cho rằng không lâu sau Quan Thất nhất định cũng có chuyện vui, cưới Tiểu Bạch cô nương làm vợ. Nhưng Tiểu Bạch cô nương lại từ đó thất tung, mất đi tin tức. Có người nói từng thấy nàng xuất hiện tại Lục Phân Bán đường…

Nói đến đây, Dương Vô Tà cười khổ một tiếng:

- Đương nhiên, chuyện này cũng không thể tra cứu.

Y thật sự không thể tra xét, bởi vì Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường vốn là tử địch.

Y là quân sư của Kim Phong Tế Vũ lâu, đương nhiên không thể đích thân tra cứu chuyện này. Huống hồ cho dù y phái nội ứng, nằm vùng, gian tế, trước tiên cũng phải làm những đại sự quan trọng khác, chuyện này chỉ có thể đặt sang một bên. Ai mà ngờ được ngọn nguồn này cuối cùng lại trở thành điểm mấu chốt.

- Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể tra cứu. Tiểu Bạch cô nương thất tung đã gần hai mươi năm, thần trí của Quan Thất đại khái cũng từ đó bắt đầu thất thường. Hai mươi năm sau, Lôi gia có con gái lớn lên, xinh đẹp thon thả, duyên dáng động lòng, uyển chuyển điềm đạm, chính là Lôi Thuần. Nghe nói dáng vẻ của nàng rất giống với Tiểu Bạch cô nương năm đó, có điều Tiểu Bạch cô nương linh xảo hoạt bát, còn Lôi Thuần tiểu thư lại ôn hòa trầm tĩnh. Vị Quan Chiêu Đệ kia cũng bị “nợ phong lưu” của Lôi Tổn làm cho giận đến hộc máu, không ai biết người ngọc ở đâu. Hiện nay, nếu Mễ Thương Khung chính là vị “Một Hữu” kia, Tam cô nương cũng rất có thể là vị bằng hữu đang kề vai chiến đấu, lưu vong giang hồ với Vương Tiểu Thạch, có lẽ sớm muộn gì thân thế tung tích của Tiểu Bạch cô nương cũng sẽ rõ ràng khắp thiên hạ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.