Luận Anh Hùng

Chương 397: Chương 397: Phản Bội




Đây là tin tức thứ nhất.

Lão gia tử ở hẻm Tiểu Điềm Thủy, hơn nữa còn là trong “khuê các” của Lý Sư Sư.

Không chỉ một tin tức, còn có tin thứ hai.

Dương Vô Tà tiếp tục báo cáo với Thích Thiếu Thương:

- Ngoại trừ biết được hành tung của lão gia tử, ta còn có một tin khác.

Lúc này “tin tức” từ trong miệng Dương Vô Tà nói ra, đương nhiên là chuyện quan trọng ảnh hưởng đến đại cục.

Cho nên Thích Thiếu Thương có bận cũng ngưng thần lắng nghe, có gấp cũng không dám xem thường.

- Ta đã hỏi Tôn Tam Tứ. Danh Môn Tứ Tú vào kinh, nhất định là có tình báo rất đáng tin cậy, cho nên mới có hành động này. Rốt cuộc là ai đã báo tin?

Dương Vô Tà nói thêm một câu:

- Tôn Tam Tứ cũng là người của Sơn Đông Thần Thương hội Đại Khẩu Tôn gia, là đồng môn với lão đại Tôn Vưu Liệt trong “Ngũ Tú”. Hai người Dư, Lương đều có lòng ngưỡng mộ nàng, bọn họ tới kinh, trước khi thực hiện hành động quan trọng gạt sống chết sang một bên này, không có lý do gì lại không đến tìm nàng.

Thích Thiếu Thương tập trung tinh thần lắng nghe.

Y biết đây là “đuôi dây”. Nếu như nói Triệu Cát là “đầu dây”, vậy chỉ cần tìm được “đuôi dây” thoạt nhìn không liên quan, buộc lại với nhau, cho dù là một chùm dây lộn xộn phức tạp cũng có thể nối thành một vòng tròn.

Đây chính là “đầu mối”.

Dương Vô Tà nói:

- Theo cách nói của Tôn Tam Tứ, là Tôn Vưu Liệt phụ trách liên lạc ngầm, mà hắn lại có giao tình với Tôn Ức Cựu.

- Tôn Ức Cựu?

Thích Thiếu Thương trầm ngâm nói:

- Tôn Ức Cựu trong Thất Tuyệt Thần Kiếm?

Dương Vô Tà nói:

- Không sai.

Sau đó ánh mắt nhìn về phía Tôn Thanh Nha.

Tôn Thanh Nha nghiến răng nghiến lợi, lớn tiếng nói:

- Tôn Ức Cựu cũng là người của Đại Khẩu Tôn gia chúng ta, tuy hắn gia nhập với nhóm người Thái Kinh, nhưng cũng không cắt đứt quan hệ với Thần Thương hội chúng ta.

Thái Tâm Không cũng nói:

- Ta biết. Tôn Ức Cựu chính là “nội ứng” mà năm người chúng ta an bài trong đảng họ Thái. Ta đã biết, hắn… hắn không phải là người tốt. Trong chiến dịch Phá Bản môn, hắn còn giết không ít huynh đệ của chúng ta, loại người này sao có thể tin tưởng được.

Hắn biết.

Hắn đương nhiên biết.

Hởi vì hắn cũng là một trong Danh Môn Ngũ Tú, tuy không cùng tham dự hành động, nhưng vẫn biết nhiều hơn người ngoài một chút.

- Ta cũng biết.

Chợt nghe một người kêu lên:

- Tin tức nhất định là do Tôn Ức Cựu cung cấp. Ta đã thấy Tôn Vưu Liệt và Tôn Ức Cựu lén lút gặp nhau. Huống hồ…

Người lên tiếng là Tôn Ngư.

Lúc này mọi người mới nhớ tới, hắn cũng họ “Tôn”.

Nghĩ tới điểm này, dĩ nhiên là sẽ nghĩ tới chẳng trách hắn cũng biết nhiều hơn người khác, bởi vì Tôn Vưu Liệt chắc hẳn cũng từng muốn lôi kéo Tôn Ngư vào Sơn Đông Thần Thương hội.

Đương thời, ngoại trừ các đại phái nắm giữ võ lâm (thực ra phần lớn chỉ là hư danh, chỉ có vỏ rỗng, giậm chân tại chỗ, không màng tiến thủ, đánh mất sáng tạo, không hề phát triển), các gia tộc môn hộ cũng tự chiếm một núi, tự thành các phái, hơn nữa thế lực dần dần lớn mạnh.

Lợi ích của việc dùng họ tộc lập tông dựng phái, một là có thể tránh khỏi triều đình, quân đội chú ý và áp chế, hai là có thể mượn nhân khẩu tài lực của người cùng tông cùng họ để làm lớn mạnh môn hộ, giống như người cùng quê cùng huyện ở bên ngoài rất thân thiết với nhau.

Do đó nói là cùng họ cùng môn, chưa chắc ban đầu đã là họ Tôn, Lương, Dư, Hà, Ôn, Phương, Đường, Lôi, Ban, Thái, Mộ Dung… mà chỉ cần chí thú hợp nhau, bọn họ sẽ có thể kết minh, đổi tên đổi họ (chỉ cần không phải họ “Triệu”, bởi vì đương kim hoàng đế tên là Triệu Cát, họ này không đổi được). Hoặc cùng đổi sang họ của người đang nắm quyền, đồng tâm hiệp lực, làm rạng rỡ cửa nhà, cũng là tranh thủ quyền lợi của mình.

Cho nên, bọn họ có thể vì võ công có điểm tương tự mà kết hợp với nhau, giống như Phích Lịch đảng Lôi gia sở trường hỏa dược, hỏa khí và chỉ pháp; Đường gia bảo Đường môn giỏi dùng ám khí, ám toán. Cũng có thể bởi vì bối cảnh kinh tế tư nguyên, giống như Diệu Thủ Ban môn, bởi vì phần lớn là thợ thủ công, nhờ giúp người khác xây dựng, làm nhà, tạo cơ quan mà nổi tiếng khắp thiên hạ, liền liên kết với nhau. Còn Lão Tự Hiệu Ôn gia cũng vì tài nguyên chủ yếu đến từ độc, bất kể dùng độc hại người hay là chữa người, cho nên cũng kết làm một khối, trở thành một môn tộc thế lực to lớn.

Loại kết hợp này có thể nói là muôn màu muôn vẻ, đủ loại kỳ quái. Cho nên không cần họ Phương, chỉ cần giỏi về binh pháp cũng có thể là người của Kim Tự Chiêu Bài Phương gia; không cần họ La, cũng có thể là tộc nhân của Nam Dương Chỉnh Cổ môn; không phải họ Dư, cũng có thể là đệ tử của Hạ Ngũ môn; cho dù là trong Cô Nương miếu, cũng không hoàn toàn là hoàng hoa khuê nữ.

Giống như Thái Kinh, một khi đắc thế, cầm quyền đương triều, lập tức bè đảng phe cánh khắp thiên hạ, người họ “Thái” nhất thời xuất hiện khắp nơi, “họ Thái” cũng nhân số thịnh vượng, Hắc Diện Thái gia cũng nhờ bóng mát này mà lớn mạnh hơn. Đương nhiên, gia tộc họ Thái cũng có không ít nhân sĩ có khí phách cải tà quy chính, làm theo lương tri, chẳng hạn như Thái Thủy Trạch, Thái Lão Trạch, chỉ tiếc đều trước sau hi sinh.

Khi đó cũng có không ít bang phái liên minh quật khởi, tự lập tông phái, thu nạp môn chúng, Toái Vân uyên, Liên Vân trại là như vậy. Chỉ riêng trong kinh thành cũng có Kim Phong Tế Vũ lâu, Lục Phân Bán đường, Mê Thiên minh làm ví dụ. Hai đảng Phát Mộng thì cắm rễ trong tầng lớp nhân dân thấp hèn cực khổ, ảnh hưởng rộng lớn. Tập đoàn Hữu Kiều lại kết hợp những quyền quý trong triều và bên ngoài không hoàn toàn chấp nhận đảng họ Thái lạm dụng uy quyền, ngay cả Thái Kinh cũng phải dè chừng.

Do đó, người giỏi về khinh công, trốn chạy là trở thành một thành viên của Thái Bình môn Lương gia; người giỏi dùng quỷ pháp, dị thuật để tự bảo vệ là trở thành người của Hạ Tam Lạm Hà thị. Cũng có khi bởi vì địa phương xuất thân của hai bên gần gũi tương đồng mà kết thành một tộc, Sơn Đông Đại Khẩu Tôn gia, Giang Nam Phích Lịch đường, Thục Trung Đường môn đều như thế.

Cũng có người hành động riêng biệt, tự lập môn phái. Nhóm nhỏ thành đoàn, hoặc là mấy người thường đi cùng với nhau, tác phong tương tự, mọi người cũng lập thành đảng phái tập đoàn. Đào Hoa xã, Thất Đại Khấu, Thất Tuyệt Thần Kiếm, Lục Hợp Thanh Long, Ngũ Đại Thần Sát, Ngũ Nhân Bang, Tứ Đại Danh Bổ, Đại Tứ Hỉ, Thập Lục Kiếm Phái, Tứ Đại Hung Đồ… đều là ví dụ.

Vì vậy, cho dù những môn phái này ở dưới một họ hoặc một tông tộc, nhưng thực ra là xã đoàn kết hợp lực lượng, nguyện vọng, phương hướng, lợi ích, bối cảnh, tư tưởng, giai cấp, cảm tình của cộng đồng, cùng đối diện với võ lâm gió mây quỷ quyệt, giang hồ sóng to gió lớn, thực hiện mưu cầu của bọn họ.

Có môn hộ nhờ vậy mà thu hoạch dần nhiều, trở nên lớn mạnh.

Có gia tộc hoàn toàn ngược lại.

Sơn Đông Thần Thương hội Đại Khẩu Tôn gia chính là một tộc đang lớn mạnh.

Tôn Ngư cũng họ “Tôn”, hơn nữa dần dần đắc thế tại Phong Vũ lâu đương thời, Thần Thương hội ra sức lôi kéo cũng chuyện đương nhiên.

Với “lâu quy” hiện giờ của Kim Phong Tế Vũ lâu, chỉ cần trên nguyên tắc phong cách hành sự không mâu thuẫn với lâu quy, vậy thì huynh đệ, đệ tử trong lâu gia nhập môn hộ phe phái khác cùng họ cùng tông, trên cơ bản trong lâu sẽ không dị nghị.

Thực ra, đây cũng là phương pháp tốt nhất để khiến đảng phái của mình nhân mã cường tráng, dung nạp thì sẽ lớn mạnh.

Đệ tử môn hệ khác gia nhập càng nhiều thì càng cường thịnh, lỡ may gặp chuyện, những môn phái này bởi vì có đệ tử tham gia, nhất định sẽ thông báo cho nhau, sóng vai ngăn địch, như vậy thanh thế trong lâu sẽ tăng lên gấp bội.

Chỉ cần không đến mức khiến cho đệ tử một môn hộ càng lúc càng nhiều, sức ảnh hưởng càng lớn, ngược lại thôn tính phe phái ban đầu, vậy thì không sao.

Cách làm “mở rộng môn hộ” này của Phong Vũ lâu khiến nó lớn mạnh rất nhanh, đến mức sau này có không ít môn phái võ lâm, bang hội giang hồ tranh nhau noi theo. Mà các nhà các môn cũng muốn phát triển sức ảnh hưởng của bản môn bản hộ, không ngại gia nhập với bang hội phe phái không mâu thuẫn với môn quy của mình, nhằm để phối hợp chiếu cố, đề cao địa vị trong võ lâm. Thế là đệ tử môn hộ và đồ chúng bang phái kết minh với nhau, không khí thịnh vượng hơn nhiều.

Tôn Ngư có gia nhập Đại Khẩu Tôn gia hay không, Thích Thiếu Thương không chú ý, cũng không nhận được báo cáo.

Y chỉ có vẻ kinh ngạc.

- Hóa ra là Tôn Ức Cựu.

Y bổ sung một câu:

- Ta còn tưởng rằng là Tôn Thu Bì.

Tôn Thu Bì, tước hiệu là “Sơn Cẩu”, hiện đang làm tổng quản cao quý trong biệt thự Biệt Dã của Thái Kinh, là tâm phúc thủ hạ của Thái tướng, địa vị có thể sánh ngang với Dương Vô Tà trong Phong Vũ lâu.

Hắn đương nhiên cũng họ “Tôn”.

Có điều theo đủ loại dấu vết mà suy đoán, người bán rẻ Danh Môn Tứ Tú không phải Tôn Thu Bì mà là Tôn Ức Cựu.

- Điều này cũng hợp lý.

Thích Thiếu Thương nhanh chóng chỉnh lý lại suy nghĩ:

- Nếu là tư liệu do Tôn Thu Bì cung cấp, Tôn Vưu Liệt chưa chắc sẽ tin. Bởi vì hắn dù sao cũng là tâm phúc bên cạnh Thái Kinh, không có lý do gì lại vì Thần Thương hội mà phản bội chủ nhân của mình.

“Sơn Cẩu” Tôn Thu Bì quả thật không cần phải “phản bội” Thái Kinh.

Nhưng Tôn Ức Cựu lại có khả năng.

Bởi vì Tôn Ức Cựu mặc dù thân mang tuyệt kỹ, cầm kiếm trên tay thi triển giống như một con yêu còn sống, nhưng thân phận và địa vị của hắn nhiều nhất chỉ là một thành viên trong “Lục Tuyệt Thần Kiếm”, tuyệt đối thua kém lão đại nổi tiếng là “Kiếm” La Thụy Giác.

Thái Kinh cũng đặc biệt coi trọng La Thụy Giác. Hắn đối xử rất lễ nghĩa với La Thụy Giác, cũng đặc biệt xây dựng một tòa Hương Mộng uyển, tặng cho La Thụy Giác một mình phong lưu khoái hoạt ở đó.

Nguyên nhân không có gì khác.

- Người nào hữu dụng, ta sẽ cất nhắc người đó.

Cách nói của Thái Kinh như sau:

- Chỉ cần hữu dụng, hắn muốn gì ta cũng sẽ làm hắn hài lòng. Kẻ vô dụng, chết cũng chẳng liên quan gì đến ta. Ta không rãnh. Quan tâm đến người và chuyện vô dụng, đó là lãng phí sinh mệnh hữu dụng và hữu hạn của mình.

Là một người trong Thất Tuyệt Thần Kiếm, Tôn Ức Cựu dĩ nhiên có khả năng không phục, không cam lòng.

Vì vậy hắn “phản bội” lại càng hợp tình hợp lý.

Tôn Ngư tiếp lời y vừa nói xong:

- Hơn nữa, gần đây Thái Kinh đang xây dựng một tòa Tích Cựu hiên cho Tôn Kiếm Yêu. Nếu như Tôn Ức Cựu chưa lập được công lao đặc biệt, vì sao lại có khen thưởng này?

Đúng.

Tình hình hiện giờ quá rõ ràng.

Ngoại trừ La Thụy Giác có thể một mình đảm đương một phía, độc chiến bát phương, vì sao Thái Kinh lại sủng ái Tôn Ức Cựu? Cũng không sợ “Ngũ Kiếm” khác không thích không vui sao?

Nguyên nhân rất đơn giản, Tôn Ức Cựu nhất định đã lập công lớn.

Công lớn gì?

Chẳng lẽ hắn làm cho người ta tin rằng hắn đã vì gia tộc của mình lén lút phản bội Thái Kinh, nhưng trên thực tế hắn là chân chân chính chính phản bội Tôn gia, còn có huynh đệ bằng hữu tín nhiệm hắn, cùng với những đồng đạo trong võ lâm giang hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.