Phải làm thế nào để theo đuổi cô gái kia, chuyện này làm cho Đường Bảo Ngưu rất khổ tâm.
Đường Bảo Ngưu luôn cho rằng hắn là một anh hùng hảo hán đại trượng phu, điều kiện rất tốt. Luận về hình dáng thì hắn tướng mạo đường đường, luận về phong thái thì hắn đâu chỉ bất phàm, luận về cơ trí hắn quả là thiên hạ vô song, luận về tâm địa thì hắn chân thực nhiệt tình, luận về văn tài thì hắn cũng có thể xem là kinh luân đầy bụng, luận về võ công thì hắn càng là… mặc dù không phải là đệ nhất võ lâm, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. Hắn đã không nhặt được bí kíp hiếm thấy, cũng không có cao nhân thần bí truyền dạy võ công tuyệt thế, chỉ có thể bái sư từng bước, luyện tập võ nghệ từng bậc. Hắn còn trẻ mà đã luyện võ công đến mức cao cường như vậy (hắn luôn cảm thấy mình vẫn rất trẻ, không khác gì so với mười mấy tuổi… mặc dù tuổi tác hiện giờ của hắn là mười mấy tuổi cộng thêm hơn trăm tháng), chỉ vì hắn quá khiêm tốn nên mới không kiêu ngạo, nhưng tự mãn một chút cũng là chuyện đương nhiên, có bản lĩnh thì tự có danh tiếng.
Căn cứ vào các điều kiện ở trên, lẽ ra mỹ nữ phải chủ động lao vào lòng hắn, chứ không phải hắn chủ động nghĩ cách để “theo đuổi” nữ nhân như vậy.
Đây là chuyện không hợp lý, cũng là không hợp “pháp”.
Hắn thậm chí còn cho rằng đúng là “không có thiên lý”.
Có điều trên đời này, không biết hắn số khổ ra sao, luôn luôn gặp phải những chuyện “không có thiên lý”.
Đương nhiên, trên đời này có rất nhiều chuyện vốn là “không có đạo lý”. Đường Bảo Ngưu cảm thấy hắn đi đến nhân gian chuyến này, chính là để thay người ta “đòi lại công lý”. Đương nhiên hắn không để ý đến phương thức “đòi công lý” là dùng nắm tay để “đòi”.
Có lần Thẩm Hổ Thiền hỏi hắn:
- Khi chính ngươi cũng không biết đạo lý ở đâu, làm sao thay người đòi công lý? Lỡ may làm không tốt, ngươi tự cho mình đúng, lẽ thẳng khí ngay, dùng võ lực ức hiếp người đàng hoàng, vậy thì phải nhờ hiệp sĩ khác dùng “nắm tay” để trả lại công lý cho ngươi.
Câu trả lời của Đường Bảo Ngưu là:
- Đạo lý mà ta không hiểu, cũng sẽ không vung tay bừa bãi. Trừ khi là kẻ ác ức hiếp người, ta mới dùng ác chế ác. Người khác đạp ngón chân ta, ta sẽ chặt đuôi của hắn. Nếu người khác nói lý với ta, ta sẽ nói đến cùng với hắn, nói không lại hắn thì ta sẽ chấp nhận. Hắn ức hiếp người thì ta mới ức hiếp hắn, hắn dùng võ lực thì ta mới dùng võ lực giải quyết hắn, như vậy không đến nỗi đánh lầm người tốt, giết lầm lương dân.
Lúc đó Thẩm Hổ Thiền gật đầu nói:
- Người luyện võ chúng ta, bản thân giống như một món vũ khí, quan trọng nhất không phải chỉ là biết cách thương người giết người, mà còn phải biết làm thế nào để tự kiềm chế, không giết người thương người bừa bãi. Ngươi có thể khống chế võ lực, mới xem là hiểu được võ công, nếu không thì chỉ là bị võ lực nô dịch, không khác gì so với răng nanh móng vuốt của cầm thú, thậm chí còn tệ hơn.
Đối với chuyện này, Đường Bảo Ngưu đương nhiên cũng không thể dùng võ lực giải quyết.
Ngươi bảo hắn dùng hai nắm đấm để khiến cho một cái cô gái thích hắn sao?
Ái tình không thể miễn cưỡng, đây là đạo lý mà ai cũng biết. Nhưng khi ngươi thích một người mà lại không chiếm được tình yêu của người đó, nhắc đến đạo lý này e rằng cũng chỉ đồng ý một cách miễn cưỡng.
Đường Bảo Ngưu cũng giống như phần lớn người thất tình, yêu đơn phương và yêu thầm, nghĩ tới nghĩ lui, gãi rách da đầu cũng không hiểu tại sao nàng lại không để ý đến mình? Tại sao không thích mình? Tại sao không phát hiện ra là mình thích nàng?
Cuối cùng, hắn nghĩ đến một lý do. Lý do này chắc chắn có đạo lý, rất có thể sự thật chính là như vậy.
Cho nên hắn tìm một bằng hữu tri kỷ để nói chuyện.
Người bằng hữu tri kỷ này là Trương Thán.
Hắn mời Trương Thán đến tiệm ăn cơm, trước khi gọi món ăn lại uống ba mươi chén rượu, sau đó dốc bầu tâm sự.
- Ta rốt cuộc đã hiểu, vì sao nàng vẫn không hiểu được tâm ý của ta.
- Vì sao?
- Ta vẫn cho rằng nàng không thích ta, hoặc là ta biểu đạt không được rõ ràng, bây giờ nghĩ lại, hoàn toàn là sai.
- Rốt cuộc thế nào mới đúng?
Trương Thán rất nóng lòng.
Nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng của Trương Thán, hắn cảm thấy rất vui vẻ. Dù sao nơi này cũng có một bằng hữu thật sự quan tâm đến hắn, không chỉ quan tâm đến cá nhân hắn mà còn quan tâm đến chuyện tình cảm của hắn.
- Ta phát hiện…
Hắn nói:
- Hóa ra…
Hắn tiếp tục nói:
- Chuyện là như vậy.
Hắn chậm rãi nói tiếp:
- Nàng cũng thầm mến ta, chỉ là nàng xấu hổ không dám nói ra mà thôi, cho nên đành phải giả vờ như không biết tâm ý của ta.
Sau đó hắn dùng một cảnh giới tối cao “lĩnh ngộ”, cảm giác vui sướng giống như “giữa đám người tìm trăm ngàn lần, bỗng quay đầu lại, người lại ở ngay trước mắt dưới ánh lửa tàn *”, cảm giác thành tựu và cảm giác tương tri hỏi Trương Thán:
- Thế nào? Ngươi kinh ngạc lắm phải không? Đồng ý không? Có phải chỉ ước thành uyên ương chứ không ước thành tiên? Cảm thấy tiếc nuối vì chúng ta? Ngươi cho rằng bây giờ ta nên làm gì?
Khuôn mặt đen của Trương Thán lúc này rốt cuộc đã có vẻ hồng hào, giồng như “cuối cùng ngươi cũng nói xong rồi.”
Đường Bảo Ngưu hơi áy náy:
- Thật xấu hổ, để cho ngươi phải lo lắng suông một trận.
Trương Thán khuyên giải:
- Không sao cả, rốt cuộc cũng nói xong rồi.
Đường Bảo Ngưu khẩn thiết nói:
- Nhưng ta còn cần ý kiến của ngươi, bây giờ ta nên bắt tay vào làm như thế nào?
Trương Thán cũng rất thành khẩn nói:
- Bây giờ à? Chỉ cần làm một chuyện là được rồi.
Đường Bảo Ngưu vội nói:
- Ngươi nói, ngươi nói đi!
Trương Thán có phần do dự:
- Nói ra chỉ sợ sẽ làm ngươi mất hứng.
Đường Bảo Ngưu càng nóng ruột:
- Chúng ta là bạn cũ, cũng là bạn tốt, có việc gì phải e ngại chứ. Ngươi cứ nói đi, không sao cả!
- Được rồi.
Trương Thán đành phải nói ra, cũng thật sự không nói thì khó chịu:
- Mau gọi thức ăn đi, ta đói bụng, đói lắm đói lắm rồi. Ta không thích uống rượu, ngươi cứ gọi rượu làm gì? Ta càng uống thì càng đói. Ta thật sự sợ ngươi nói hoài không hết, không biết đến năm nào tháng nào, giờ nào phút nào mới có thể ăn cơm.
Đường Bảo Ngưu cực kỳ thất vọng, sự bực bội cũng theo đó tăng lên.
- Cái thùng cơm ngươi!
Đường Bảo Ngưu tức giận nói:
- Ngoại trừ quan tâm đến bữa cơm này, ngươi còn quan tâm gì nữa?
- Ngoại trừ bữa cơm này, đương nhiên là quan tâm đến bữa cơm tiếp theo.
Trương Thán giống như lúc này mới phát hiện ra sắc mặt của Đường Bảo Ngưu không ổn, ngạc nhiên hỏi:
- Thế nào? Dáng vẻ của ngươi thật giống như tám ngày không ăn cơm, lại nhìn thấy người ta đem cơm nóng hổi đổ ra cho chó ăn, không sao chứ?
Không sao là nói dối.
Đường Bảo Ngưu cảm thấy mình không hề gặp được tri âm.
Khi ngươi tìm được một tri âm nhưng lại không phải là tri âm, dốc hết nỗi lòng, kết quả lại bị bẽ mặt, ngươi nên làm gì đây?
Phương pháp mà Đường Bảo Ngưu ứng phó rất đơn giản, hắn lập tức tìm một người khác, đó là Phương Hận Thiếu.
Trên đời này không thiếu người, bằng hữu có được là nhờ kết giao.
Nếu như bằng hữu không cùng chung hoạn nạn với ngươi, không nên trách cứ, trước tiên hãy hỏi xem mình có cùng hưởng phú quý với bằng hữu hay không. Nếu như hắn thật sự có lỗi với ngươi, vậy thì không đáng cùng sống cùng chết với hắn, nên đi kết giao với bằng hữu khác thì tốt hơn. Bạn cũ chưa chắc đã là bạn tốt, bạn mới chưa chắc đã thua kém bạn cũ.
Chỉ có điều, rượu là rượu cũ, bằng hữu cũng giống như đôi giày thường mang, vẫn cảm thấy thân thiết.
Đường Bảo Ngưu không có của cải, nhưng lại có rất nhiều một thứ, đó chính là bằng hữu.
Đáng tiếc không phải bạc, cũng không phải nữ nhân.
Ít nhất, khi Đường Bảo Ngưu đắc chí vì có nhiều bạn tốt như vậy, trong lòng cũng có phần tiếc nuối vì thiếu đi hai thứ này.
Sau khi Phương Hận Thiếu nghe Đường Bảo Ngưu thổ lộ tâm tình, liền hớp một ngụm rượu lớn, trầm ngâm một lúc, nhíu mày vuốt cằm, ngón tay gõ lên bàn, giống như đang khổ công suy nghĩ một vấn đề nan giải.
Lúc này Đường Bảo Ngưu lại sốt ruột, hỏi:
- Đại Phương, ngươi thấy chuyện này…
Phương Hận Thiếu lắc đầu một cái, muốn nói lại thôi.
Đường Bảo Ngưu biến sắc:
- Ngươi nói xem ta còn có hi vọng hay không?
Sắc mặt Phương Hận Thiếu rất khó coi, mở quạt xếp ra, che nửa khuôn mặt.
Đường Bảo Ngưu thấy Phương Hận Thiếu ấp úng, liền lấy hết cam đảm hỏi:
- Ngươi làm như vậy rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cũng… thích… Chu cô nương sao?
Lúc này Phương Hận Thiếu cuối cùng đã không nhịn được, phun hết rượu ra ngoài, phần lớn còn bắn vào trên mặt Đường Bảo Ngưu.
Đường Bảo Ngưu ngẩn ra.
Phương Hận Thiếu lại cười đến sặc sụa, gập người trên bàn, không ngừng co rúm giống như bị đứt hơi.
Đường Bảo Ngưu nổi giận quát lên:
- Ngươi cười cái gì?
Phương Hận Thiếu vẫn cười đến thở hổn hển.
Đường Bảo Ngưu mà nhịn được chuyện này thì đúng là không chuyện gì không nhịn được nữa, hắn đã tức giận, liền một cước đạp bay ghế, chỉ tay mắng:
- Họ Phương kia, uổng công ta còn xem ngươi là bằng hữu, ngươi lại dám cười ta!
Lúc này Trương Thán đã nhanh chóng ăn cơm xong.
“Nhanh” ở đây là hắn đã ăn mười tám chén cơm, chỉ còn dư lại một hạt cơm trắng trên mũi.
Mười tám chén cơm xuống bụng, hắn đã “ung dung thoải mái” hơn nhiều.
Một người sau khi no bụng, sẽ nói nhiều hơn, cũng dễ xen vào chuyện của người khác hơn. Vì vậy hắn không biết vô tình hay cố ý nói một câu:
- Đại Phương không phải cười ngươi, mà là bị sặc rượu. Ngươi không biết là hắn không uống rượu được sao?
Nói xong, hắn le chiếc lưỡi dài liếm một cái, vét cả hạt cơm cuối cùng nơi chóp mũi vào trong miệng.
Đường Bảo Ngưu nghe được, lúc này mới bớt giận. Lại nghe Phương Hận Thiếu vẫn cười sằng sặc, lỗ mũi nổi lên những nếp nhăn như chuồn chuồn chạm nước, hổn hển nói:
- Ta… ta… ta là cười hắn…
Đường Bảo Ngưu dùng một tay nắm lấy Phương Hận Thiếu, mắt hổ trợn trừng, nghiến răng nghiến lợi:
- Ngươi…
Phương Hận Thiếu vẫn còn cười, hắn vừa cười vừa dùng chiếc quạt gõ gõ vào cánh tay nổi gân xanh của đối phương, thừa lúc cười đến mềm nhũn, dư âm chưa hết, nửa cười nửa nghiêm túc nói:
- Ta là cười ngươi. Ngươi cũng đừng nóng giận. Nếu như Chu Tiểu Yêu không phải ghét ngươi, vậy thì chắc chắn là không biết ngươi thích nàng. Ngươi đúng là thích người ta một cách vô ích.
Đường Bảo Ngưu không hiểu: - Cái gì?
Phương Hận Thiếu cười đến lệch mũ, vội vàng sửa lại. Lúc này phân tâm, hắn mới ổn định tâm thần lại, nói:
- Ngươi đừng sốt ruột, hãy nghe ta nói. Ngươi có từng nói với Chu cô nương là ngươi thích nàng hay chưa?
Con ngươi tròn xoe của Đường Bảo Ngưu xoay chuyển, thành thật đáp:
- Không có.
Phương Hận Thiếu hỏi:
- Ngươi không biểu đạt với nàng, làm sao nàng biết được là ngươi thích nàng?
Đường Bảo Ngưu liền buông lỏng bàn tay đang nắm chặt vạt áo của Phương Hận Thiếu:
- Đúng thế.
Phương Hận Thiếu sửa sang vạt áo lại một chút, lại hỏi:
- Trong những ngày qua, nàng có bày tỏ với ngươi hay không?
Đường Bảo Ngưu ngạc nhiên hỏi:
- Bày tỏ cái gì?
Phương Hận Thiếu “ha” một tiếng:
- Bày tỏ nàng thích ngươi, chẳng lẽ là bày tỏ nàng có con với ngươi hay sao?
Đường Bảo Ngưu lập tức đỏ mặt, nhất thời cổ cũng phồng lên:
- Ngươi, ngươi đừng sỉ nhục nàng!
- Được, được!
Phương Hận Thiếu dùng quạt giấy gõ nhẹ lên chiếc môi mỏng của mình, nói:
- Coi như ta không đúng. Như vậy, nàng có từng bày tỏ chung tình với ngươi hay không?
- Chuyện này… đương nhiên không có.
Đường Bảo Ngưu lắp bắp nói, sau đó lập tức bổ sung:
- Trước mắt còn không có.
- Vậy là đúng rồi.
Phương Hận Thiếu làm ra vẻ giống như quân sư âm mưu, tính trước mọi việc, nắm chắc phần thắng, nói:
- Trước mắt, chuyện mà ngươi cần làm chính là từ bỏ khuôn mẫu cũ, sáng tạo tân cơ.
Đường Bảo Ngưu không hiểu:
- Tân cơ?
- Tân cơ.
Phương Hận Thiếu làm ra vẻ từng trải nói:
- Theo đuổi một cô gái, không có tân cơ thì đúng là uổng phí tâm cơ.
Chú thích:
Trích từ bài thơ Thanh Ngọc Án của Tân Khí Tật.
Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,
Cánh xuy lạc, tinh như vũ.
Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.
Phụng tiêu thanh động,
Ngọc hồ quang chuyển,
Nhất dạ ngư long vũ.
Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,
Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.
Chúng lý tầm tha thiên bách độ,
Mạch nhiên hồi thủ,
Na nhân khước tại,
Đăng hoả lan san xứ.
Dịch thơ: (Điệp Luyến Hoa)
Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,
Rụng như mưa, sao rực rỡ.
Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.
Phụng tiêu uyển chuyển,
Ánh trăng lay động,
Suốt đêm rồng cá rộn.
Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,
Phảng phất hương bay, cười nói rộ.
Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,
Bỗng quay đầu lại,
Người ngay trước mắt,
Dưới lửa tàn đứng đó.