“Kỳ đại sư?”
“Kỳ đại sư?!”
Triệu Chí Thành biết Kỳ Yến và
Sầm Bách Hạc có quan hệ cá nhân, hơn nữa quan hệ vô cùng không tồi,
không thì Sầm gia cũng sẽ không nhiệt tình hữu hảo với Kỳ Yến như thế.
Hiện tại thấy sắc mặt Kỳ Yến trắng bệch, bộ dạng hoàn toàn không hoàn
hồn được, hắn vô cùng lo lắng giải thích, “Kỳ đại sư, cậu không cần quá
lo lắng, chúng tôi nhận được tin tức là, cướp đã bị khống chế, trên máy
bay có một hành khách bị thương, có điều trong đoàn tham quan có bác sĩ, tiến hành sơ cứu khẩn cấp với người bị thương, hẳn là không có nguy
hiểm tánh mạng.”
“Bị thương là ai?” Kỳ Yến ở trong phòng đi hai vòng, “Trên máy bay có người biết về bom sao?”
“Bây giờ còn không rõ ràng lắm, ” Triệu Chí Thành lắc đầu, “Ban ngành của
chúng tôi không phụ trách công tác phương diện này, lại thêm chuyện này
ảnh hưởng xã hội thật lớn, cho nên tin tức tạm thời sẽ không tiết lộ cho công chúng.”
Đầu óc Kỳ Yến có chút loạn, cậu đặt mông lên ghế,
tay phải vô ý thức bám lấy mép bàn, “Trước khi kẻ cướp bị bắt, không có
nói ra bất luận yêu cầu gì à?”
Triệu Chí Thành trầm mặc lắc đầu.
Đề xuất yêu cầu không sợ, sợ chính là đối phương không có yêu cầu, thế có
nghĩa là đối phương không tính toán còn sống, cũng không có thứ gì muốn
có.
Kỳ Yến hít sâu hai cái: “Đội trưởng Triệu, tôi muốn nhờ anh giúp tôi làm vài việc.”
Triệu Chí Thành lập tức không chút do dự gật đầu nói: “Cậu nói đi.”
“Anh giúp tôi chuẩn bị một bàn tế ở tầng cao nhất, hiện tại thời gian không
quá đủ, có bàn tế và lư hương là được, ” Kỳ Yến lắc lắc tóc, “Kính nhờ.”
“Được.” Triệu Chí Thành sửng sốt một chút, liền xoay người gọi nhóm đội viên
giúp đỡ chuẩn bị đồ vật. Ngành bọn họ tình huống đặc biệt, mấy thứ Kỳ
Yến yêu cầu đều là có sẵn, cho nên rất nhanh liền chuẩn bị xong.
Kỳ Yến rửa tay rửa mặt trong chậu đồng, dùng vải trắng lau tay, đi tới
trước bàn tế. Thật không ngờ Triệu Chí Thành chuẩn bị đồ vật còn nhiều
hơn trong tưởng tượng của cậu, ngoại trừ lư hương hương nến, còn có đồ
tế, khăn trải bàn bằng gấm vàng trải trên bàn, cái bàn là thuần gỗ thô
chế tạo thành, phía trên điêu khắc kinh văn đạo gia, tản ra linh khí
nồng đậm.
Là một thứ tốt.
“Kỳ đại sư, ” Triệu Chí Thành nhịn nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói, “Cậu muốn làm gì?”
“Cầu phúc, ” Kỳ Yến lấy ra một xấp lá bùa, một nắm gạo bỏ vào trong bát,
quay đầu nói với Triệu Chí Thành và vài thành viên tiểu tổ đặc biệt đi
lên theo, “Thời cổ thường có đế vương quý tộc mời pháp sư bày tế đàn,
tìm kiếm trời xanh phù hộ, hộ khí hậu và dân chúng một phương.”
“Nhưng đó không phải là nhóm bách tính lúc ấy tìm kiếm an ủi tâm lý sao…”
Hướng Cường trong góc phòng một câu còn chưa nói hết, liền thấy Kỳ Yến
nhìn qua bên này, vội vươn tay bụm miệng.
“Anh nói đúng, ” Kỳ Yến cười cười, “Tôi cầu cũng bất quá là an ủi tâm lý mà thôi.”
Người của tiểu tổ đặc biệt cũng không phải chưa từng thấy đại sư khác bày tế
đàn, nhưng mà chưa từng gặp ai sau khi bày tế đàn lại gây ra động tĩnh
lớn như vậy. Sau khi Kỳ Yến ném ra vốc gạo đầu tiên, mái nhà liền bắt
đầu nổi gió, vốn chỉ là gió nhẹ, nhưng theo Kỳ Yến niệm kinh văn càng
nhanh, gió cũng trở nên càng lúc càng lớn, quả thực chính là cát bay đá
chạy, có xu thế bẻ gãy nghiền nát.
Xoạt.
Từng lá bùa màu
vàng bị cuốn lên không trung, ở trong gió không ngừng xoay quanh bay
múa, chúng nó dần dần liên kết cùng một chỗ, lại như là phi long quay
cuồng trong tầng mây.
“Đội trưởng, đây là cái gì?” Hướng Cường
giơ sách che ở trước mắt, để tránh bão cát thổi vào trong mắt, hắn đến
bên cạnh Triệu Chí Thành, nhìn rồng vàng bay múa trong không trung, mất
một lúc lâu mới lẩm bẩm nói, “Tôi là còn đang nằm mơ à?”
Hiện tại Triệu Chí Thành không có tâm tư để ý đến hắn, chỉ kinh ngạc nhìn Kỳ
Yến, trên nét mặt có mừng như điên không cách nào ức chế.
“Kính
thỉnh bát phương chư thần, giúp người này bình an vô sự.” Trong tay Kỳ
Yến nắm một tờ giấy đỏ, trên đó viết tên và bát tự của Sầm Bách Hạc, cậu nhìn rồng vàng bay múa, cắn chặt răng, ném tờ giấy đỏ này ra ngoài.
Giấy đỏ trên không trung không ngừng phiêu đãng, giống như lục bình không có rễ, không có điểm dừng chân.
“Kính xin bát phương chư thần, giúp người này bình an vô sự!” Kỳ Yến khom
người thật sâu, tờ giấy đỏ trên không trung lắc lư, nhưng vẫn như ruồi
bọ không đầu bay lơ lửng.
“Chưởng môn nhân Thiên Nhất môn đời thứ hai mươi ba Kỳ Yến, lấy máu đầu tim và mây tía làm tế, kính xin bát
phương chư thần, giúp người này bình an vô sự!” Kỳ Yến cắt ngón trỏ,
ngón tay bắn ra, giọt máu hỗn hợp công đức và mây tía, rơi lên trên tờ
giấy đỏ trôi nổi.
Bỗng nhiên, hư vô mờ mịt rống lên một tiếng
vang, tựa như rồng ngâm lại tựa như phượng hót, rồng vàng xoay quanh
trên không trung cúi đầu nuốt giấy đỏ vào miệng, trong phút chốc rồng
vàng bị thiêu đốt thành rồng lửa, tro tàn sau khi thiêu đốt bị cuốn lên
trời cao, sau đó liền biến mất không thấy.
Gió đột nhiên ngừng, tất cả dị tượng trên nóc nhà đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Kỳ Yến ôm ngực, lúc này trái tim cậu một hồi như lửa đốt, một hồi như vào
hầm băng, hai loại thống khổ này không ngừng luân phiên, đã khiến cậu
quên cái đau ngón trỏ bị cắn rách.
Cậu nhớ rõ, năm mười hai tuổi, tìm được trong phòng sư phụ một quyển sách cũ nát không trọn vẹn, bên
trong giảng về các loại phương pháp cầu phúc với bề trên.
Sư phụ
nói: bọn họ mặc dù là người tu hành, nhưng bọn họ chung quy cũng là
người. Làm người chú ý chuyện bất quá tam, cầu thần cũng vậy.
Đến hiện tại cậu còn nhớ rõ, lúc ấy sư phụ còn giọng điệu tiếc nuối nói một câu thế này: “Đến hiện tại, còn ai có thể chân chính cầu được thần
chứ?”
“Phụt!” Kỳ Yến phun ra mấy ngụm máu lớn, cậu dùng tay áo lau khóe miệng, trên mặt lộ ra ý cười.
Ông già, chuyện người làm không được, con làm được.
Trên máy bay, tất cả mọi người còn đang khẩn trương tìm kiếm tung tích bom,
nhưng mà một chút cũng không thu hoạch được gì. Cơ trưởng bị bọn họ cột
vào chỗ ngồi mắt thấy vẻ mặt bọn họ từ khẩn trương đến tuyệt vọng, nụ
cười trên mặt càng lúc càng lớn, giống như người đói khát hồi lâu sắp
chờ được bữa tiệc lớn mong đợi đã lâu, hưng phấn đến mức ngay cả mặt
cũng vặn vẹo.
“Mấy người không cần sắp chết giãy dụa nữa, hiện
tại chúng ta cách bầu trời gần như vậy, sau khi chết nhất định có thể
lên thiên đường, rời xa phàm trần ồn ào náo nhiệt và tội ác, đây là
chuyện tốt đẹp cỡ nào?” Gã há miệng cười to nói, “Hiện tại dù đến sân
bay gần nhất đáp xuống, ít nhất cũng phải tốn thời gian nửa giờ, mấy
người tới không kịp nha.”
Gã đắc ý nhìn những người vẻ mặt phẫn nộ đó, “Phẫn nộ đi, khóc đi, sau đó nghênh đón cái chết của các người.”
“Câm miệng!” Một người phụ nữ mang giày cao gót lười nghe lời vô nghĩa nữa,
nhấc chân một cước đá vào bụng dưới gã, cơ trưởng kêu rên một tiếng,
dùng nét mặt vừa thống khổ lại hưng phấn nhìn về phía người phụ nữ đá
gã, điên cuồng cười ha hả.
Người phụ nữ nhíu mày: “Mày bị bất lực đá nơi này cũng có thể cười được à.”
Mấy người đàn ông trên máy bay vào loại thời khắc khẩn trương này, vẫn nhịn không được kẹp chặt chân. Càng làm cho bọn họ cảm thấy kinh ngạc chính
là, cơ trưởng này lại phản ứng vô cùng lớn với những lời của người phụ
nữ, gã lắc lắc cổ, trừng ánh mắt màu đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Mày cái đồ phụ nữ đê tiện dơ bẩn, có tư cách gì đàm luận về tao?”
Trong mắt gã có vẻ khinh bỉ nồng đậm, giống như quý tộc cổ đại nhìn nô lệ,
một bộ dạng cao cao tại thượng. Gã khinh thường đàn ông, khinh bỉ phụ
nữ, gã cảm thấy mình là chúa tể của những người này.
Lúc này nếu không phải mọi người đều vội vã tìm bom, tên đàn ông này chỉ sợ đã bị đánh thành thịt vụn.
“Đồ ngu.” Người phụ nữ cảm thấy mình tranh luận loại vấn đề này với một
người điên, thật sự không có ý nghĩa, sau khi cô lại thưởng cho tên đàn
ông đó một cước, xoay người đi tìm bom, nhìn cũng không liếc nhìn gã
thêm một cái.
Nhưng mà cơ trưởng lại chịu không nổi người khác
chửi mình đồ ngu, gã không ngừng giãy dụa trên ghế, thậm chí chửi bậy,
nhưng mà không có ai nhìn gã, cũng không có ai để ý đến gã. Việc này với gã mà nói, so với người khác mắng gã đánh gã còn khó có thể chịu đựng
hơn.
Những người này hẳn là tức đến khó thở, nước mắt giàn dụa mới đúng, vì sao lại không để ý tới gã?! Vì sao?!
“Phụ nữ, thật sự là không thể đắc tội, ” nhà tâm lý học ở bên cạnh Sầm Bách
Hạc nhỏ giọng nói, “Bạn già nhà tôi cũng là loại tính cách mạnh mẽ này,
lần này nếu tôi không thể quay về, cũng không biết ai có thể chịu đựng
được cái tính lải nhải lại mạnh mẽ của bà ấy.”
Trong lời nói của
ông tràn đầy oán giận, nhưng mà Sầm Bách Hạc nghe ra, trong lòng ông
không bỏ được bạn già, không thì trong giọng nói cũng sẽ không chứa đầy
lo lắng.
“Chúng ta sẽ an toàn tới mặt đất, ” giọng điệu Sầm Bách
Hạc kiên định nói, “Cho dù là vì những người chờ chúng ta trở về, chúng
ta cũng phải về.” Ánh mắt của hắn đảo qua trong cabin, khi đảo qua một
chỗ ngồi, phía sau lưng hắn chợt lạnh, dường như nghe thấy một tiếng
rồng ngâm.
Mãnh liệt quay đầu lại, hắn chỉ nhìn thấy khuôn mặt
những người khác cố nén sợ hãi, không ai chơi sản phẩm điện tử, cũng
không có âm thanh kỳ quái truyền tới.
Hắn sải bước đi đến bên chỗ ngồi này, chỗ ngồi này còn mang theo vết máu, là vị trí của cái người
vừa rồi bị dùng súng đả thương. Hắn tra tìm một lần xung quanh chỗ ngồi, cũng không tìm được đồ vật khả nghi gì.
Hắn mở giá hành lý phía trên ra, bên trong chỉ có một cái túi đựng notebook, là đồ mà người đàn ông bị thương mang lên máy bay.
“Ngũ thiếu, ” Hoàng Hà chen đến bên cạnh Sầm Bách Hạc, thấy hắn đang nhìn một cái túi đựng notebook, “Tôi đi lấy.”
“Nhẹ một chút, tôi hoài nghi bom ở trong này.”
Tiếng nói chuyện của Sầm Bách Hạc cũng không lớn, nhưng mà giờ phút này tất
cả mọi người trên máy bay đều đưa ánh mắt về phía hắn, sau đó nhìn lên
trên giá hành lý. Bọn họ đã tra qua tất cả ngóc ngách, thậm chí ngay cả
áo cứu sinh cũng không buông tha, thứ duy nhất không hoài nghi chính là
đồ vật từng người mang theo.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều khẩn trương lên.
“Để cho tôi tới, ” một người đàn ông trung niên mặc quân phục đi nhanh tới, nói với Sầm Bách Hạc và Hoàng Hà, “Trước kia tôi làm công việc về bom
đạn, hai người các cậu đứng xa một chút.”
Hoàng Hà nhìn Sầm Bách
Hạc, Sầm Bách Hạc hơi suy nghĩ một chút, liền gật đầu. Vấn đề chuyên
nghiệp để người chuyên nghiệp đến xử lý, mới không cản trở mọi người.
Hắn và Hoàng Hà lui ra sau mấy bước, Hoàng Hà và một bảo tiêu khác ngăn ở trước người hắn.
Người đàn ông trung niên thật cẩn thận lấy cái
túi, mở túi ra liền thấy, quả bom bọn họ tìm khắp không ra, thế mà thật
sự ở bên trong.
Quả bom này thật nhỏ, thoạt nhìn không lớn hơn
nắm tay người trưởng thành, nhưng mà uy lực lại không nhỏ. Chỉ cần nổ
mạnh, vách máy bay sẽ liền nứt ra, dù bọn họ có thể tránh được bom, cũng không thể ngăn cản máy bay tổn hại.
“Đây là bom hẹn giờ, ” mặt
người đàn ông trung niên đầy mồ hôi, “Mà còn là cái loại kiểu dáng tương đối cũ, tôi không cách nào dựa vào kỹ thuật gỡ ra.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Có người nhịn không được hỏi ra khỏi miệng.
“Cửa thoát hiểm có thể mở không?” Người đàn ông trung niên hỏi.
Tiếp viên lắc lắc đầu, “Không được, máy bay đang trên đường bay, không cách nào mở cửa thoát hiểm ra.”
Câu trả lời này cũng không khiến người ta cảm thấy quá ngoài ý muốn, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy có chút thất vọng.
Vừa không thể mở cửa thoát hiểm, lại không thể trong mấy phút đồng hồ ngắn
ngủi này, khiến máy bay an toàn đáp xuống mà còn hoàn thành việc khẩn
cấp rút lui, cho nên lựa chọn duy nhất của bọn họ quả thật chính là gỡ
quả bom này.
Người đàn ông trung niên chậm rãi lắc đầu: “Hiện tại cách lúc bom nổ còn có không đến năm phút đồng hồ, vị trí máy bay hiện
tại là trên không trung lãnh hải nước ta.” Nói đến đây, hắn cười khổ
nói, “Nếu đã xảy ra bất hạnh, ít nhất lúc máy bay nổ, xương cốt sẽ không đập đến dân chúng vô tội trên đất bằng, chúng ta chết cũng có thể chết
trong địa giới nước mình.”
Bên trong khoang máy bay nhất thời một mảnh tĩnh mịch.
Người đàn ông trung niên chỉ chỉ bốn sợi kíp nổ màu sắc giống nhau kia, “Bốn
chọn một, chúng ta có hai mươi lăm phần trăm cơ hội sống sót, ai tới ra
quyết định?”