“Vì sao lại bị dọa?” Sầm Bách Hạc nhẹ giọng cười nói, “Rất xinh đẹp.”
Kỳ Yến co rút khóe miệng, một tên đàn ông già đầu như cậu lại bị khen chân xinh đẹp, lời khích lệ này nghe vào giống như có chút kỳ quái.
“Kỳ đại sư, ngài chuẩn bị tốt chưa?” Triệu Chí Thành ở bên ngoài gõ cửa,
trong lo lắng lại lộ ra cẩn thận, dường như là đang lo lắng gõ cửa sẽ
chọc cho Kỳ Yến không cao hứng.
Mang dép lê vào, Kỳ Yến kéo cửa
phòng ra, nói với Triệu Chí Thành: “Chốc nữa tôi liền đến, mấy đại sư
khác chuẩn bị thế nào rồi?”
Triệu Chí Thành chú ý tới trên người
Kỳ Yến còn mặc áo ngủ, có chút ngại ngùng nói: “Ngại ngùng, Kỳ đại sư,
quấy rầy đến ngài. Bên ngoài xe đã chuẩn bị tốt, chờ chư vị đại sư dùng
cơm thật sớm, chúng ta liền vào núi.”
“Được.” Kỳ Yến lôi kéo áo ngủ trên người, “Tôi và Bách Hạc thay quần áo xong liền xuống dưới.”
Lúc này Triệu Chí Thành mới nhìn thấy Sầm Bách Hạc đứng ở phía sau Kỳ Yến,
nở nụ cười gật gật đầu với hắn, Sầm Bách Hạc hơi hơi gật đầu xem như đáp lễ, “Kỳ đại sư, Sầm tiên sinh, tôi liền không quấy rầy hai người.”
Nghiêng đầu sang chỗ khác, bả vai buộc chặt của hắn mới thả lỏng xuống,
sắc mặt Sầm tiên sinh thoạt nhìn thật không quá tốt, không biết có phải
là do tối hôm qua ngủ không ngon hay không.
Buổi sáng mười giờ
ngày mười lăm tháng tám âm lịch, tiểu tổ đặc biệt và phân đội bộ đội đặc chủng dẫn chín vị đại sư đức cao vọng trọng vào núi, tất cả người không liên quan không được tới gần đỉnh núi, có phóng viên nghe tiếng gió mà
đến mới vừa vào trấn Vương Hương, đã bị cảnh sát địa phương ngăn cản
lại, nói hoa mỹ là vì sự an toàn của dân chúng địa phương và các bạn
phóng viên.
Ở loại thị trấn nhỏ xa xôi này, nếu có người bên
ngoài tiến vào, vẫn thực dễ dàng bị phát hiện, cho nên vài ngọn núi bị
bảo hộ đến nước chảy không lọt, dù người bên ngoài muốn tìm một đường
núi nhỏ xíu cũng không được. Sau lại có phóng viên ầm ĩ nói hắn có quyền tự do tin tức, cuối cùng bị một vị quan quân rống lên lùi lại.
“Việc này liên quan đến cơ mật quân sự quốc gia, nếu ai thà bất chấp nguy
hiểm tánh mạng trộm tiến vào, chúng tôi có lý do hoài nghi, các người có thể là gián điệp do thế lực ngoại cảnh phái tới.”
Liên lụy tới
chính trị quốc gia, ai cũng không dám xằng bậy. Các phóng viên vốn dĩ
làm ầm ĩ lợi hại hơn ai hết sau khi nhìn thấy súng máy trong tay quân
lính, kiêu ngạo nhất thời tiêu giảm một khoảng lớn. Cuối cùng anh nhìn
tôi, tôi nhìn anh, chỉ có thể ngồi xổm bên ngoài chờ quân đội dỡ bỏ tất
cả bom, bọn họ cũng có thể chụp tấm ảnh tranh thủ đăng báo.
Mưa
gió bên ngoài, nhóm người Kỳ Yến không hề biết, bọn họ còn đang ngồi xe
jeep giống như xe nhún nhảy, chạy tới đỉnh núi chỗ trận tâm.
“Biết vì sao buổi sáng tôi không cho anh ăn quá nhiều đi?” Kỳ Yến xuống xe,
miễn cưỡng ngăn chặn cảm giác bốc lên nơi dạ dày, đồng tình mà nhìn vài
vị đại sư nôn đến lợi hại, lấy mấy bình nước từ trong xe đưa qua cho mấy đại sư đó.
“Đoạn đường còn lại, các anh không cần theo tới, ” Kỳ Yến quay đầu nói với Triệu Chí Thành, “Người không liên can toàn bộ lui ra khỏi núi, đừng tới gần mấy ngọn núi này. Mặt khác… nếu có người nhất định muốn vào núi, các anh không cần đuổi theo, lại càng không được
theo người ta chạy vào.”
“Kỳ đại sư…” Triệu Chí Thành nghe ra khẩn trương từ trong mấy câu nói ngắn ngủn này, “Còn có cái gì cần chúng tôi làm không?”
“Không có, ” Kỳ Yến rũ mí mắt xuống, “Ngày mai buổi sáng sáu giờ, tới đón chúng tôi trở về ăn sáng là được.”
“Được.” Triệu Chí Thành nhìn những đại sư này, dưới chân nặng như ngàn cân, làm thế nào cũng không bước ra được một bước rời đi.
“Đi, nhanh lên đi, ” Hư đạo trưởng vung phất trần, “Đừng quấy rầy chúng tôi làm phép.”
“Vâng.” Triệu Chí Thành cắn chặt răng, cùng Cao Vinh Hoa mang theo những đồng
nghiệp khác ngồi trên xe, rời khỏi cái nơi sát khí từng trận này.
“Đội trưởng, các đại sư sẽ thành công đi?” Hướng Cường quay đầu lại nhìn ra
sau xe, chỉ nhìn thấy đường núi gập ghềnh, còn có hai bên con đường rậm
rạp cây cối, từng cây bách đứng thẳng ngạo nghễ, khiến cả ngọn núi đều
bị sắc xanh bao vây.
“Sẽ.” Triệu Chí Thành tăng thêm âm điệu nói, “Nhất định sẽ.”
“Kính thỉnh pháp khí!”
Theo tiếng hô to của một vị đại sư, Sầm Bách Hạc mới phát hiện mấy đại sư đó mỗi người đều mang theo rương của mình, ngay cả Tiền Tiền lúc bình
thường làm gì cũng thích hai tay trống trơn, cũng mang theo một cái
rương gỗ điêu khắc hoa văn phức tạp.
Ánh mắt của hắn vẫn luôn
dừng ở trên người Kỳ Yến, liền phát hiện thái độ của Tiền Tiền lần này,
thận trọng hơn bất cứ một lần nào trước đây.
“Đệ tử đời hai mươi
ba Kỳ Yến, cung thỉnh tổ sư pháp bảo.” Hai đầu gối Kỳ Yến quỳ xuống đất, hai tay mở ra rương gỗ, bái ba bái với đồ vật bên trong, lấy áo choàng
bát quái ra mặc ở trên người. Cái áo choàng bát quái này khác với đạo
bào bình thường, không phải màu vàng mà là màu đỏ thắm, giữa áo choàng
thêu bát quái đồ, nơi khác còn thêu tường vân long phượng, thoạt nhìn có chút chẳng ra cái gì cả, không giống như là đạo bào chính thống, càng
giống như là đồ vật linh tinh.
Nhưng mà lúc Kỳ Yến mặc lại phá lệ cung kính, không chỉ mặc đạo bào, còn cố ý mang vào giày vải bông đế
xanh. Dưới đáy rương đặt một hộp gấm lớn bằng cánh tay đứa trẻ, ngón tay Kỳ Yến nhẹ nhàng phất qua trên hộp gấm, lấy từ bên trong ra một cái
ngọc như ý.
“Tự tại vô vi bát quái bào, cửu thiên tường vân ngọc
như ý?!” Sau khi Hư đạo trưởng nhìn thấy đồ vật Kỳ Yến cầm ra trong tay, phất trần trong tay thiếu chút nữa không cầm chắc, “Cậu là đệ tử Thiên
Nhất môn ư?!”
“Phải, vãn bối chính là chưởng môn nhân đời thứ hai mươi ba của Thiên Nhất môn, ” Kỳ Yến thấy vẻ mặt Hư đạo trưởng khiếp
sợ, trong lòng âm thầm nói, sư môn của bọn họ và môn phái của Hư đạo
trưởng, hẳn là không có gì mâu thuẫn hoặc là xung đột đi? Cậu vẫn luôn
cho rằng ông cụ nói sư môn bọn họ có bao nhiêu lợi hại là khoác lác, dù
sao có môn phái lợi hại nào mà chỉ có một sư phụ một đồ đệ, cơ mà hiện
tại nhìn phản ứng của Hư đạo trưởng, môn phái bọn họ còn giống như có
chút danh khí nhỉ?
Biểu tình của Hư đạo trưởng đổi tới đổi lui, một lúc lâu mới thở dài nói: “Ý trời, ý trời.”
Trong môn phái bọn họ từng có ghi lại, trời cao có đức hiếu sinh, để một
đường sinh cơ cho thiên hạ vạn vật, cho nên Hoa Hạ có một môn phái đạo
gia thần bí, gọi là Thiên Nhất môn. Phàm là đệ tử Thiên Nhất môn, ai
cũng kinh tài tuyệt diễm, là thiên tài khó gặp được một lần. Nhưng mà
ghi chép cuối cùng về đệ tử Thiên Nhất môn, vẫn là lúc loạn thế hơn một
trăm năm trước, từ đó về sau không ai gặp qua người của Thiên Nhất môn
nữa.
Có lời đồn nói đệ tử Thiên Nhất môn không cẩn thận chết ở
loạn thế, từ đó về sau không còn Thiên Nhất môn nữa. Khi trẻ ông đọc
được tư liệu về Thiên Nhất môn, còn từng vì Thiên Nhất môn mà tiếc hận,
một môn phái truyền thừa mấy trăm năm gần ngàn năm, thế mà cứ như vậy
biến mất.
Không phải nói trời cao nhân ái, để lại một đường sinh
cơ cho vạn vật sao, vì sao Thiên Nhất môn nhiều thế hệ làm việc thiện
tích đức, lại lưu lạc đến kết cục diệt môn.
Trước đó nhìn thấy Kỳ Yến, ông đã bị tài năng của người thanh niên này kinh diễm, thật không
ngờ cậu ta lại là đệ tử Thiên Nhất môn, đệ tử đời thứ hai mươi ba Thiên
Nhất môn. Giờ khắc này, nội tâm ông kích động, ngay cả tâm tình cũng bay lên một tầng.
“Thiên đạo nhân đức, để lại một đường sinh cơ…”
Triệu đại sư kinh ngạc nhìn Kỳ Yến mặc áo choàng bát quái, cầm trong tay ngọc như ý, khó trách Kỳ Yến tuổi còn trẻ liền hiểu biết nhiều như vậy, hóa ra lại là đệ tử Thiên Nhất môn.
Kỳ Yến thấy biểu tình các
đại sư đều trở nên sâu không lường được, trên mặt tuy rằng bình tĩnh,
nội tâm đã có chút sốt ruột nho nhỏ, nhìn bộ dáng các đại sư, giống như
đều từng nghe nói về tên tuổi Thiên Nhất môn bọn họ, chẳng lẽ mấy sư tổ
của cậu mỗi người đều rất tài giỏi, vì thế đánh hạ ra một mảnh giang sơn ở giới tu sĩ sao?
“Nếu cửu đỉnh Càn Khôn trận là do Kỳ đại sư
nói ra, không bằng việc vẽ trận cũng kính nhờ Kỳ đại sư vất vả một chút
đi, ” Trầm đạo trưởng mở miệng nói, “Ta và sư huynh cũng không phải quá
quen thuộc với cửu đỉnh Càn Khôn trận.”
“Vậy cháu đây liền gánh
trách nhiệm lớn vậy.” Kỳ Yến quay đầu nhìn về phía Sầm Bách Hạc, “Bách
Hạc, lấy một luồng mây tía của anh được không.”
Sầm Bách Hạc gật đầu: “Được.”
Kỳ Yến nhìn thấy sau khi Sầm Bách Hạc gật đầu, trên người hắn liền có một
luồng mây tía tự động bay đến trên tay cậu, Kỳ Yến lấy từ trong rương gỗ ra một xấp bùa, phất luồng mây tía đó lên trên bùa, mây tía liền bám
vào trên lá bùa.
“Mây tía?” Trầm đạo trưởng nghẹn họng nhìn trân
trối, thấy Kỳ Yến vẻ mặt tự nhiên cầm bùa bày trận, quay đầu nhìn về
phía Hư đạo trưởng, “Sư huynh, huynh nói Kỳ đại sư này có phải… bán tiên hay không?”
Trong truyền thuyết, người có thiên nhãn, lấy mắt
xem khí, thông thiên địa âm dương, có thể đoạn nhân quả, tính chuyện quá khứ tương lai, người như vậy được gọi là “bán tiên.”
Người trẻ
tuổi vốn tưởng rằng rất có tiền đồ, vô cùng chọc người ta thích này, đột nhiên trở thành người Thiên Nhất môn, còn có thể là “bán tiên”, loại
kinh hỉ thật lớn này, khiến vài vị đại sư lớn tuổi thiếu chút nữa cười
ra tiếng.
Nếu Kỳ Yến thật sự là “bán tiên”, huyền môn có hi vọng phục hưng rồi!
Cửu thiên Càn Khôn trận vô cùng phức tạp, bày trận vô cùng hao linh khí, Kỳ Yến phí trọn hai giờ, mới bày xong trận. Sau khi bày xong trận, cậu
ngồi xuống ngay tại chỗ, bắt đầu khôi phục linh lực. Từ nhỏ cậu đã ở
cùng sư phụ, chưa bao giờ tiếp xúc với những nhân sĩ giới huyền thuật
khác. Sư phụ ngẫu nhiên sẽ cùng cậu nhắc tới một ít sở thích nhỏ của các đại sư huyền giới, nhưng đó đều là một ít bát quái nhỏ, chưa bao giờ kể với cậu rằng giới huyền thuật hiện giờ xuống dốc đến nông nỗi nào.
Cho nên hiểu biết hiện tại của Kỳ Yến đối với giới huyền thuật, giống như
nhóc con nông thôn siêu cấp có tiền đi vào thành, có tiền có chỉ số
thông minh có năng lực, nhưng lại không biết tình hình chân chính trong
thành, cũng không biết đối với những người trong thành mà nói, thì mình
là một đại thổ hào siêu cấp vô địch.
Sau khi linh lực khôi phục,
Kỳ Yến từ trên đất đứng lên, nhìn đồng hồ, bây giờ là buổi chiều ba giờ, bọn họ còn phải chờ thêm ba giờ.
“Kỳ đại sư, cậu nghỉ ngơi tốt
chưa?” Hư đạo trưởng thân thiết đi đến trước mặt Kỳ Yến, thấy sắc mặt
cậu hồng nhuận, không hề có bộ dạng hao tổn linh lực quá độ, sửng sốt
vài giây mới nói: “Người trẻ tuổi chính là tốt.”
Thiên Nhất môn
đều sinh ra yêu nghiệt mà, hai giờ có thể bày xong cửu thiên Càn Khôn
trận, ngồi thiền trên mặt đất chốc lát đã có thể khôi phục lại, loại
thiên phú này người khác hâm mộ cũng hâm mộ không được.
“Nếu trận pháp đã xong, chúng ta cũng nên mỗi người có vị trí riêng, ” ý cười
trên mặt Hư đạo trưởng chậm rãi tán đi, vừa phất đạo bào, ngồi xuống một trận vị của cửu thiên Càn Khôn trận. Những đại sư khác thấy thế, cũng
không cần thương lượng, từng người liền tìm trận vị thích hợp ngồi
xuống, bắt đầu ngưng thần tĩnh tư.
“Bách Hạc, ” hai mắt Kỳ Yến sáng quắc nhìn Sầm Bách Hạc, “Anh tin tôi không?”
Sầm Bách Hạc gật gật đầu.
“Nhớ rõ, chờ chút nữa mặc kệ nhìn thấy cái gì cũng không được nhúc nhích, ”
Kỳ Yến dẫn hắn đến trận tâm ngồi xuống, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng
nói, “Thị giác sẽ gạt người, thính giác sẽ gạt người, đừng nhìn, đừng
nghe, đừng nghĩ.” Nói xong, Kỳ Yến đứng lên muốn đi đến trận vị của mình ngồi xuống.
“Tiền Tiền, sẽ có nguy hiểm sao?” Sầm Bách Hạc một phát bắt được cổ tay Kỳ Yến.
“Không, ” Kỳ Yến quay đầu lại cười nhìn hắn, “Đợi việc này qua đi, anh nhất định sẽ trường mệnh trăm tuổi, công đức quấn thân.”
“Tôi hỏi chính là…”
“Suỵt.” Kỳ Yến đặt ngón trỏ tới bên môi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đẩy tay Sầm Bách Hạc ra, ngồi xuống trận vị.
Gió, nổi lên.