Trong văn hóa bàn rượu của Hoa Hạ, một thứ rất quan trọng chính là an
bài chỗ ngồi. Kỳ Yến ngồi ở bên tay trái Sầm Bách Hạc thu được vô số
người chú mục, may mắn là người làm nghề như bọn họ, cái khác thì không
được, nhưng tố chất tâm lý nhất định phải tốt, không thì bị nhiều người
trộm đánh giá như vậy, thật là có chút không thả lỏng tay chân được.
Đồ ăn từng món lên bàn, nhưng mà người chân chính mồm to ăn uống cũng rất
ít. Loại trường hợp quan trọng này, người ngồi cùng bàn đều thân phận
bất phàm, ai cũng sẽ không vì một chút đồ ăn mà khiến cho dung nhan bất
nhã. Mà ngay cả Kỳ Yến luôn có khẩu vị rất tốt cũng thực khắc chế vẫn
duy trì gương mặt cao lãnh thần bí.
Qua một bữa cơm, Kỳ Yến tổng
cộng cũng chưa nói mấy câu, lấy trà thay rượu uống hai ly với người ngồi cùng bàn, cũng không ai nói cậu không đúng. Dưới cái nhìn của người
ngoài, ngay cả cao thấp Sầm gia đều khách khách khí khí với thanh niên
này, bọn họ lại càng không ngốc đến mức đi đắc tội.
Lúc tiệc tối
chấm dứt, đã là buổi tối mười giờ. Kỳ Yến quay đầu lại nhìn vợ chồng Sầm tam ca và Sầm Bách Hạc tự mình đưa cậu đến ngoài cửa khách sạn, có chút bất đắc dĩ: “Dừng bước, dừng bước.”
“Kỳ đại sư, ” Tào Tĩnh
Nghiên tươi cười vô cùng ôn nhu, giống như một người chị từ ái, “Hôm nay thật sự rất cảm ơn ngài có thể tới.”
“Tam tẩu khách khí, ” Kỳ Yến cười nhìn Sầm Bách Hạc, “Gọi như vậy, không sai đi?”
“Cậu là bạn của Bách Hạc nhà chúng tôi, gọi tôi là tam tẩu mới đúng.” Nụ cười trên mặt Tào Tĩnh Nghiên càng thêm ôn hòa.
Sầm Bách Hạc gật đầu: “Đúng, nên là vậy.”
Kỳ Yến bất đắc dĩ mỉm cười, trừng mắt nhìn Sầm Bách Hạc, mới nói với Tào
Tĩnh Nghiên: “Vậy tam ca, tam tẩu, còn có Bách Hạc, tôi về nhà, mọi
người cũng về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Được, ” Tào Tĩnh Nghiên đem một hộp bánh bích quy một hộp kẹo đưa cho Kỳ Yến, “Trên đường cẩn thận.”
Kỳ Yến gật gật đầu, phất phất tay với ba người, liền đi đến phương hướng
mình dừng xe, không có chút thấp thỏm và khẩn trương khi đối mặt hào
môn.
“Tính cách Kỳ đại sư này thật không tồi, ” Sầm tam ca ôm eo
bà xã, không chút nào che giấu cảm giác thưởng thức của mình. Người ở
địa vị như bọn họ, người nào là thật lòng, người nào là giả thanh cao,
có đôi khi chỉ cần nói mấy câu, vài động tác là có thể phân biệt ra.
Vận khí của Bách Hạc còn tốt hơn so với tưởng tượng của bọn họ, có thể quen biết một người xem hắn là bạn bè bình thường mà còn có thể thay đổi thể chất hắn, không biết cần bao nhiêu vận khí.
“Đoạn thời gian
trước em bảo người chọn ô tô an toàn tính năng cao, giá trị lại vừa
phải, chính là vì Kỳ đại sư à?” Sầm tam ca nửa híp mắt, nhìn Kỳ Yến lên
một chiếc ô tô ngoại hình rất không tồi, “Sớm biết rằng Kỳ đại sư thiếu
xe hơi, anh sẽ đưa cậu ấy một chiếc, nếu không nữa thì em đưa cậu ấy một chiếc cũng được. Kỳ đại sư giúp chúng ta chuyện lớn như vậy, sao một
chút tiền như thế mà còn không biết xấu hổ để cậu ấy tự bỏ ra?”
“Loại việc nhỏ này không cần tam ca quan tâm, có em an bài là được, ” Sầm
Bách Hạc ngưng thần nhìn Kỳ Yến lái xe chậm rãi ra khỏi khách sạn, giọng nói trong đêm đen mang theo nhu tình, “Cậu ấy sẽ không thích em trực
tiếp đưa xe cho cậu ấy.”
Tuy rằng bình thường Tiền Tiền có hứng
thú thật lớn với tiền, nhưng mà trong lòng Sầm Bách Hạc rõ ràng, Tiền
Tiền tuyệt đối sẽ không thích nhận không một chiếc xe của hắn. Loại trực giác này tới một cách không giải thích được, nhưng mà Sầm Bách Hạc cũng hiểu, có vài điểm mấu chốt không thể đạp lên, đạp lên thì chỉ sợ về sau bọn họ ngay cả bạn bè cũng không thể làm.
Kỳ Yến mới vừa ngừng xe, liền nhận được tin nhắn di động, người gửi là một dãy số xa lạ.
Người xa lạ: Kỳ Yến, tôi là Dương Hòa Thư.
Kỳ Yến kéo cà vạt, cầm lấy áo khoác ném ở ghế phó lái đi xuống xe, đóng
sầm cửa xe thật mạnh. Ga ra dưới đất ánh sáng không tốt lắm, Kỳ Yến khóa xe, đi đến thang máy.
Cửa thang máy mở ra, một nam nhân trẻ tuổi ăn mặc tinh tế, đội kính mắt và mũ lưỡi trai từ bên trong đi ra, làn da nam nhân này trắng ngần, tướng mạo thanh tú, thoạt nhìn vô cùng nhã
nhặn, lúc hắn đi ra thang máy, còn cười cười với Kỳ Yến.
“Xin đợi một chút.”
Nam nhân nhã nhặn quay đầu lại nhìn Kỳ Yến, nụ cười trên mặt không có nửa phần thay đổi.
“Ví tiền của anh rớt, ” Kỳ Yến chỉ chỉ góc thang máy, nơi đó quả nhiên có một cái ví nam màu đen.
Nam nhân nhã nhặn nhìn hai mắt Kỳ Yến, kéo vành mũ lưỡi trai, trầm mặc nhặt ví tiền dưới đất lên, ngay khi hắn xoay người chuẩn bị rời đi, thang
máy đột nhiên đóng cửa, sau đó chậm rãi đi lên trên.
Nụ cười trên mặt nam nhân nhã nhặn đọng lại, hắn quay đầu nhìn Kỳ Yến, ánh mắt lạnh lẽo.
“Thang máy này xảy ra chuyện gì vậy, ” Kỳ Yến không nhìn nam nhân nhã nhặn đó, nhíu mày nói, “Tôi ấn nút mở cửa tại sao không có phản ứng?”
“Có thể là bị trục trặc.” Giọng nam nhân nhã nhặn có chút khàn khàn, như là bị cảm.
“Vậy thật sự là rất ngại ngùng, khiến anh chạy thêm một chuyến.” Kỳ Yến áy
náy mỉm cười với nam nhân, vừa vặn cửa thang máy mở ra, cậu đi ra khỏi
thang máy, cười nói với nam nhân trong thang máy: “Hẹn gặp lại.”
Nam nhân nhã nhặn mặt không đổi sắc ấn nút đóng cửa, thang máy từng tầng đi xuống, nhưng mà lúc xuống đến tầng bốn, đột nhiên yên lặng không động
đậy. Kỳ Yến nhìn số bốn màu đỏ trên màn hình, cười một tiếng.
Không lâu sau, một xe cảnh sát, một chiếc xe cứu hỏa lái vào tiểu khu. Hóa ra là nhân viên phòng quản lý phát hiện thang máy ở một lầu hộ gia đình
xảy ra vấn đề, từ camera theo dõi phát hiện trong thang máy còn có một
người, liền lập tức an bài người đi gọi cứu viện, kết quả cũng tà môn,
cửa thang máy làm thế nào cũng không mở được, mà phản ứng của người bị
nhốt trong thang máy cũng có chút kỳ quái, bộ dạng có vẻ hơi kinh hoảng.
Bọn họ cảm thấy việc này có chút không thích hợp, liền báo cảnh sát. Cảnh
sát phòng cháy đến giúp đỡ mở cửa, cảnh sát đến điều tra người này có
phải là kẻ khả nghi hay không.
Ngay lúc cảnh sát và phòng cháy
chạy tới, cửa thang máy vốn dĩ mở như thế nào cũng không được đột nhiên
liền mở ra, người bị nhốt ở bên trong cúi đầu không thèm nhìn bọn họ,
chạy đi, kết quả bởi vì chạy trốn quá nhanh, cả người ầm một tiếng đập
vào trên tường, vì thế bị cảnh sát dễ dàng khống chế.
Mang về
thẩm vấn, hóa ra vị này là tên trộm tạo ra việc mấy hộ gia đình mất tiền mặt trang sức quý giá gần đây. Dưới tình hình chung, ai cũng sẽ không
hoài nghi người có bộ dạng tinh anh chính là trộm, vì thế khiến người
này nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật không ít thời gian.
“Không thể không nói đây là ông trời có mắt, ” một nam cảnh sát lật xem video theo dõi trong thang máy, “Người này vốn đã rời đi, kết quả vì nhặt ví tiền
lại quay về. Người đi lên chung với hắn đều không có việc gì, cố tình
lúc hắn đi xuống, lại bị kẹt ở thang máy. Cho nên nói người không thể
làm chuyện xấu, làm chuyện xấu sớm muộn gì cũng có một ngày bị bắt.”
“Tôi nghe phòng quản lý vật tư nói, việc này giống như có chút tà môn, ” nữ
cảnh sát đánh báo cáo hạ giọng nói, “Nghe nói trước đó quản lý vật tư
làm thế nào cũng không mở được cửa thang máy, trước sau gây sức ép hơn
mười phút, bọn họ từ trong camera theo dõi phát hiện tên trộm này không
thích hợp, mới báo cảnh sát. Kết quả cảnh sát chúng ta vừa đến, cái gì
cũng chưa làm thang máy liền mở ra, trên đời đâu có nhiều trùng hợp như
vậy?”
“Nói hươu nói vượn cái gì đó, ” chỉ đạo viên của đại đội
bưng tách trà lại đây, phê bình, “Mấy người chính là công bộc vì nhân
dân phục vụ, lời đồn quái lực loạn thần này không thể truyền ra.”
“Chỉ đạo viên, hôm nay không phải anh cùng đi xuất cảnh à, ” nữ cảnh sát
nghe ra trong giọng của chỉ đạo viên cũng không có bao nhiêu nghiêm
khắc, vì thế đánh bạo hỏi, “Vừa rồi em nói có phải là thật hay không?”
“Trên thế giới nhiều việc trùng hợp, người trẻ tuổi các cô cậu đừng nghĩ
loạn.” Chỉ đạo viên đi đến phía sau nam cảnh sát, bỗng nhiên nói: “Chiếu lại đoạn video này từ đầu một lần nữa.”
Nam cảnh sát thấy chỉ
đạo viên đột nhiên nghiêm túc, cũng không dám do dự, vì thế chiếu lại
video, nhường ra chỗ ngồi của mình. Chỉ đạo viên không khách khí với
hắn, trực tiếp đặt mông ngồi xuống, ánh mắt lại nhìn chằm chằm màn hình
không tha.
Tên trộm vào thang máy đến khi cửa thang máy mở ra đều thực bình thường, tên trộm này vô cùng am hiểu ngụy trang, thậm chí còn có tương tác với hàng xóm cùng chờ thang máy ở phía ngoài.
Xã
hội hiện tại, người người bởi vì internet mà nhìn như thân cận, nhưng
lại bởi vì lòng phòng bị khiến cho xa lạ, có đôi khi thậm chí người cùng một tầng lầu, ở vài năm cũng không thể biết nhau hoàn toàn.
Người trẻ tuổi đến sau rõ ràng là chủ hộ ở tiểu khu này, cũng là cậu ta phát hiện ví tiền, sau đó gọi tên trộm lại.
Xem xong cả đoạn video, chỉ đạo viên nhịn không được lắc đầu, nếu thanh
niên đó không gọi tên trộm lại, hoặc là tên trộm này không vì lòng tham
mà đi nhặt ví tiền, có lẽ hắn còn chưa sa lưới. Đây thật đúng là lưới
trời tuy thưa nhưng khó lọt, muốn chạy cũng chạy không thoát.
Cơ mà người thanh niên này… hình như có chút quen mắt.
Sáng ngày hôm sau, khi Kỳ Yến ra ngoài mua thức ăn trở về, nghe được nhóm cụ bà ở tiểu khu dùng giọng điệu sợ hãi cảm thán tán gẫu về việc tối hôm
qua tiểu khu bắt được một tên đạo tặc, đạo tặc này có bao nhiêu lợi hại, trộm bao nhiêu đồ vật, nhưng mà cuối cùng vẫn bị bắt ở tiểu khu của họ.
Kỳ Yến nghe trong giọng họ mang theo tự hào và kiêu ngạo, nhịn không được cười ra tiếng.
Chuông điện thoại di động vang lên, vẫn là số điện thoại xa lạ tối hôm qua,
cậu chờ tiếng chuông vang lên một hồi lâu, mới nhấn nút nghe.
“Alo.”
“Hóa ra là cậu, ngại ngùng, đêm qua tôi về nhà tắm rửa sau đó liền ngủ, không chú ý tới tin nhắn.”
“Buổi chiều?” Sắc mặt Kỳ Yến trở nên nghiêm túc, “Được.”
Hẻm cũ Lâm Dung là một phố ăn vặt rất có tiếng, đồ ăn nhiều, giá cả còn
thực dụng, là chỗ rất nhiều người trẻ tuổi thường tới. Khuyết điểm duy
nhất chính là ngõ nhỏ này có chút chật hẹp, lúc mỗi người đi đều phải để ý, tránh đụng vào những người khác.
Dương Hòa Thư ngồi ở chỗ gần cửa sổ, cà phê đặt trước mặt gần như không hề động tới, khi hắn nhìn
thấy bóng dáng Kỳ Yến xuất hiện, có chút kích động mà đứng lên từ trên
ghế sofa.“Ngại ngùng, trên đường có chút kẹt xe.” Kỳ Yến ngồi xuống đối
diện Dương Hòa Thư, nhìn đồ vật trước mặt Dương Hòa Thư, cau mày nói:
“Sao cậu chỉ gọi một ly cà phê?” Nói xong cũng không chờ Dương Hòa Thư
phản ứng, gọi phục vụ nói, “Mang hai ly đồ uống đắt nhất trong tiệm tới, có đồ ăn nào tương đối đắt cũng lấy mấy phần.” Nói xong, cậu lấy ra một trăm đồng đưa cho phục vụ, “Đây là tiền boa cho cậu.”
“Cám ơn.”
Loại tiệm nước nhỏ ổn định giá giống vầy, phục vụ gần như không có cơ
hội thu tiền boa của khách. Hắn nhìn Kỳ Yến đầy người hàng hiệu, lại
nhìn người trẻ tuổi ngồi ở đối diện Kỳ Yến, trong đầu chuyển ra một đống ân oán tình thù.
Bị phục vụ dùng loại ánh mắt này đánh giá,
Dương Hòa Thư có chút không được tự nhiên, chờ sau khi phục vụ rời đi,
hắn cười có chút xấu hổ: “Xem ra bây giờ cậu thật sự phát tài rồi.”
“Cũng là vận khí tôi tốt, vừa vặn ôm được đùi Sầm gia, ” Kỳ Yến cong chân bắt chéo, rung đùi đắc ý nói, “Năm đó thành tích cậu còn tốt hơn tôi, sao
lại chạy tới làm phục vụ khách sạn?”
“Trong nhà không có tiền,
ngay cả trung học tôi cũng không học, chỉ học trung cấp nghề, ” Dương
Hòa Thư vẻ mặt chua sót, “Thật vất vả chờ đến khi tốt nghiệp, tôi liền
đi ra tìm việc làm, có thể đi làm ở một khách sạn tốt như vậy, đã phí
không ít khí lực của tôi.”
“Ai, ” Kỳ Yến hít một hơi, “Cho nên nói cái thứ số mệnh này, thật sự là khó nói mà.”
“Ừ, đúng vậy.” Khóe miệng Dương Hòa Thư kéo ra một nụ cười, “Ai nói không phải đâu, nếu tôi có tiền, ai nguyện ý làm việc này.”
“Tiên sinh, đồ uống và điểm tâm của ngài.” Phục vụ bưng nước trái cây và điểm tâm tới, vừa vặn nghe được những lời này của Dương Hòa Thư, ánh mắt
nhìn Dương Hòa Thư nhất thời có chút không vui.
“Cám ơn.” Kỳ Yến lấy từ trong túi ra mấy tờ tiền mặt: “Trả tiền, nếu còn thừa, cậu liền giữ đi.”
“Cám ơn, cám ơn.” Phục vụ nói hai tiếng cảm ơn, mới duy trì nụ cười rời đi.
Dương Hòa Thư nhìn bộ dạng người phục vụ này, biểu tình trên mặt đổi tới đổi
lui, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài: “Kỳ thật lúc mới vừa nhìn
thấy cậu, tôi vẫn luôn do dự có nên nhận cậu hay không.”
“Vì sao?” Kỳ Yến rồn rột uống ngụm nước trái cây, thái độ mười phần không để ý.
“Bởi vì cậu trở thành nhân trung long phượng, tôi vẫn là một phục vụ viên
cúi đầu khom lưng hầu hạ người ta, ” đau buồn trên mặt Dương Hòa Thư
càng đậm, “Tôi không có mặt mũi gặp cậu.”
“Chúng ta là bạn học cũ nhiều năm, nói cái này liền tổn thương tình cảm, ” Kỳ Yến gõ gõ bàn,
“Đúng rồi, tôi đã thật lâu không về trấn trên, ba mẹ cậu khỏe không?”
“Bọn họ… rất tốt.” Dương Hòa Thư vốn tưởng rằng hai người sẽ hồi ức kỷ niệm, nào biết Kỳ Yến lại đem đề tài chuyển đến trên người ba mẹ hắn, hắn
sửng sốt một lát mới gật đầu nói: “Tàm, tàm tạm, chỉ là lớn tuổi, đi
đứng không tốt lắm.”
“Cậu xạo đi, đoạn thời gian trước tôi gặp
được bạn tiểu học trước kia, còn nói ba cậu làm công ở công trường kiến
trúc trấn trên, còn lợi hại hơn cả tráng hán trung niên nữa kìa, ” Kỳ
Yến bốc một khối điểm tâm ném vào miệng, bột điểm tâm rớt đầy bàn, “Tôi
nói hiện tại cậu cũng lớn như vậy rồi, sao còn có thể để chú Dương vất
vả như vậy.”
Dương Hòa Thư nhìn một bàn vụn điểm tâm kia, mày
thiếu chút nữa liền nhíu lại, cơ mà cuối cùng vẫn là nhịn được: “Ông ấy, ông ấy cũng là muốn tích cóp cho tôi và em trai tôi chút tiền kết hôn.”
Ngày hôm qua lúc hắn nhìn thấy Kỳ Yến, Kỳ Yến còn phong độ nhẹ nhàng, rất có lễ phép, hôm nay nhìn thấy, lại phát hiện người này chỉ như vậy ở trước mặt người Sầm gia, thực tế chính là tên nhà quê thô bỉ vô lễ, có chút
tiền đã muốn khoe khoang, thật không biết sao Sầm ngũ gia lại làm bạn bè với người như vậy, chẳng lẽ là vì mới mẻ?
Dù sao thì người tục khí ghê tởm giống như vậy, cũng đã không còn thấy nhiều lắm.
Hai người ngồi trong quán nước chốc lát, Kỳ Yến nói: “Đi, tôi dẫn cậu đi
hóng gió, gần đây mới vừa đổi xe mới, tốn hết sáu bảy chục vạn của tôi
đó.”
Dương Hòa Thư nhìn khoe khoang và tự đắc chói lọi trong mắt
Kỳ Yến, hận không thể phun một ngụm nước trên mặt cậu ta. Nhưng mà trên
thực tế hắn chỉ mang đầy chờ mong đứng lên, dùng giọng điệu hâm mộ tâng
bốc Kỳ Yến.
Để có thể giao hảo với người này, hắn nhịn!
Trong ngõ hẻm không thể dừng xe, hai người đi mấy phút đồng hồ, mới đi đến
địa điểm dừng xe. Kỳ Yến gõ gõ trần xe, xoay người nói với Dương Hòa
Thư, “Thế nào, không tồi đi?”
“A.” Dương Hòa Thư gật gật đầu, ở
trong lòng mắng một câu ngu ngốc, xe này rõ ràng giá ba bốn chục vạn,
cậu ta lại chém thành sáu bảy chục vạn, thật sự là không biết xấu hổ.
“Lên xe, ” Kỳ Yến khí phách phấn chấn ngồi vào trong xe, chờ sau khi Dương
Hòa Thư ngồi vào ghế phó lái, liền buộc dây an toàn ngâm nga khúc hát
khởi động xe.
Trong xe bật mấy ca khúc internet vừa ồn vừa ầm ĩ,
ca từ cực kỳ thấp kém hạ lưu, thậm chí Dương Hòa Thư nghe được có hai ca sĩ đang cố ý khoe khoang phong tao, quả thực không thể chịu đựng được.
Sắc mặt hắn tái nhợt nhìn về phía người trẻ tuổi vừa lái xe vừa ngâm
nga, thiếu chút nữa liền hỏng mất.
Kỳ Yến này âm thanh dễ nghe,
ngâm nga lại một câu cũng không đúng nhịp, Dương Hòa Thư vốn định tiếp
tục thấy người sang bắt quàng làm họ với Kỳ Yến, gần như ngay cả một câu cũng nói không nên lời.
Cuối cùng lúc Kỳ Yến đưa hắn trở về, cả người cả đầu hắn đều mơ hồ.
Hắn làm thế nào cũng không thể tin được, chính là một người tục tằng như
vậy, đem cao thấp Sầm gia đùa giỡn xoay vòng vòng, xem cậu ta thành
khách quý.
Người Sầm gia mắt mù hay là thiểu năng?
“Bai
bai, lần sau tôi lại mang cậu ra ngoài chơi.” Kỳ Yến giống như không
nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của Dương Hòa Thư, huýt sáo một tiếng, phun
Dương Hòa Thư mặt đầy khói xe, nghênh ngang mà đi.
Dương Hòa Thư
trừng phương hướng chiếc xe rời đi, nửa ngày rốt cuộc đem hai chữ đã
tuần hoàn ở trong lòng vô số lần mắng lên: “Ngu ngốc!”
“Ha ha ha
ha ha!” Kỳ Yến đậu xe ở ven đường, rốt cuộc nhịn không được cười lớn
tiếng. Sau khi cười đã nghiền, cậu lấy điện thoại di động ra gọi điện
thoại cho Sầm Bách Hạc, quyết định nói với bạn thân là diễn xuất của
mình tốt bao nhiêu.
“Số liệu này rất thấp, tháng này…” Sầm Bách
Hạc dừng nói chuyện, sau khi nhìn di động, nói với Lương Phong, “Xin
lỗi, tôi nhận điện thoại trước đã.”
Lương Phong làm một thủ thế
được, cầm văn kiện đến sofa bên cạnh ngồi xuống, trong lòng lại có chút
ngạc nhiên, đây là tiểu yêu tinh mê người nào dụ ông chủ ngay cả một câu cũng chưa nói xong, đã chuẩn bị nhận điện thoại?
“Tiền Tiền.”
A, không phải tiểu yêu tinh mê người mà là Kỳ đại sư, Lương Phong cảm thấy mình đổ oan cho một vị đại sư lợi hại như vậy có khả năng sẽ gặp báo
ứng, vì thế thành kính hai tay tạo thành chữ thập bái bái.
Nghe
Tiền Tiền ở đầu kia điện thoại nói xong việc cậu cố ý giả trang thành
một “kẻ ngốc có mấy đồng tiền rách liền tự cho là giỏi lắm” như thế nào, Sầm Bách Hạc có chút bật cười, “Cậu thật sự là…”
“Đời người nhàm chán, luôn phải tìm một chút chuyện thú vị để làm, không thì nên qua ngày như thế nào.”
“Tôi phải cúp điện thoại, có cảnh sát giao thông lại đây nói, nơi này không thể dừng xe quá lâu, bai bai.”
Đầu kia điện thoại truyền đến từng đợt âm báo bận, sau khi Sầm Bách Hạc để
điện thoại di động xuống, có chút thất thần. Trước đó, hắn vẫn cảm thấy
Tiền Tiền lạc quan, sáng sủa, giống như một mặt trời nho nhỏ. Nhưng mà
hắn lại quên, sư phụ nuôi lớn Tiền Tiền đã qua đời, hiện tại Tiền Tiền
một người thân cũng không có, cậu sống một mình như thế nào?
Tiền Tiền có bạn, chỉ là những người bạn đó đều còn có người nhà của mình, mà Tiền Tiền còn có cái gì chứ?
“Ông chủ?” Lương Phong thấy ông chủ sau khi cúp điện thoại, vẫn luôn không nói gì, “Phần báo cáo này.”
“Cậu giữ trước đi, hiện tại tâm tình tôi có chút loạn, ” Sầm Bách Hạc hai
tay giao nhau đặt lên bàn, trên mặt lộ ra cảm xúc phức tạp Lương Phong
xem không hiểu, “Ngày mai bàn lại đi.”
“Được rồi.” Lương Phong
khép lại văn kiện, do dự một chút nói: “Ông chủ, có chuyện gì không nên
giấu ở trong lòng, chú ý nghỉ ngơi.”
“Tôi biết, cám ơn.” Sầm Bách Hạc xoa xoa trán, chờ Lương Phong đi rồi, mới đứng dậy nhìn dòng xe cộ
bên dưới cao ốc, trong tim từng đợt đau đớn.
Nếu sau này bạn bè
Tiền Tiền đều có vợ con, bình thường cũng không có thời gian liên hệ với Tiền Tiền, một mình Tiền Tiền, có bao nhiêu nhàm chán?
Chỉ cần
suy nghĩ một chút về hình ảnh như vậy, hắn đã cảm thấy tim mình nghẹn
đến phát hoảng, gần như muốn nghẹn đến không thở nổi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bách Hạc: trong tim thật nghẹn, nhất định là bệnh cũ của mình tái phát.