“Mệnh cách của anh tại loạn thế, là mệnh cách làm vương làm tướng cực
quý. Chỉ tiếc anh sinh không gặp thời, sinh ra tại thái bình thịnh thế,
có một thân mây tía lại không có chỗ để dùng, cho nên thân thể liền gánh vác không nổi phần quý khí này, dần dần suy nhược, ” Kỳ Yến quan sát
sắc mặt Sầm Bách Hạc, phát hiện vẻ mặt của hắn vô cùng bình tĩnh, liền
tiếp tục nói, “Theo lý thuyết, người có mệnh cách giống anh, sẽ không
sinh ra trong thời thái bình thịnh thế. Nếu có trường hợp đặc biệt, thì
không ai là không trời ganh người tài, sớm bỏ mình.”
Khi nghe được hai chữ “bỏ mình”, Sầm Bách Hạc rũ mí mắt xuống, giọng điệu bình tĩnh nói: “Vì cái gì?”
“Đại khái là trời xanh không cho phép các anh xuất hiện tại thời gian sai
lầm, ” Kỳ Yến nhìn mưa to ngoài cửa sổ xe, “Có điều đại đạo vô tình,
thiên đạo hữu tình, luôn sẽ giữ lại một đường sinh cơ cho người ta.”
Ánh mắt Sầm Bách Hạc rơi xuống sườn mặt người trẻ tuổi, có lẽ là vừa rồi
thi pháp ở trong ngõ hẻm hao tổn rất nhiều thể lực của cậu, sắc mặt
người trẻ tuổi tái nhợt đến mức có chút quá phận, màu môi cũng nhạt đến
mức có chút trắng bệch, một gương mặt con nít đơn thuần vô hại, mặc cho
ai cũng không nghĩ ra, cậu dám ở trước mặt kẻ bắt cóc cầm dao cứu cô gái vô tội, còn phí nhiều tinh lực như vậy cứu vớt dân chúng khôngcó quan
hệ với cậu.
Ánh mắt hắn trở nên bình tĩnh xa xăm, khóe miệng dần
dần nhiễm ý cười: “Nếu ba ngày trước có người nói với tôi những điều
này, đại khái một chữ tôi cũng sẽ không tin tưởng.”
Kỳ Yến quay đầu nhìn về phía hắn.
“Chỉ là hiện tại tôi tin tưởng cậu, ” giọng điệu Sầm Bách Hạc thoải mái
trước đây chưa từng có, “Tin tưởng một đường sinh cơ cậu nói.”
“Tuy rằng lời này nói ra có chút tự kỷ, có điều tôi vẫn không thể không nói, ” bởi vì đầu lưỡi bị thương, tốc độ Kỳ Yến nói chuyện rất chậm, “Phương pháp này thoạt nhìn đơn giản, sử dụng được lại rất khó. Bởi vì loại
phương pháp mượn dùng mây tía này, gần như không có ai biết. Cho dù có
người nghe nói qua, thì người khác cũng không biết làm như thế nào.”
Dưới cái nhìn của người thường, bất quá chỉ là việc nhỏ một mượn một cho,
nhưng đối với thuật sĩ mà nói, cái này liên lụy tới thiên lý, nhân vận,
mệnh số. Huống chi loại người có mây tía nhiều đến mức bùng nổ này thật
sự rất rất hiếm, ai lại nghĩ rằng mây tía còn có thể cho mượn? Đối với
người có mây tía, tất cả thuật sĩ chỉ có một ý nghĩ, là người như thế
không thể đắc tội, đắc tội sẽ bị trời phạt, ai còn dám đánh chủ ý lên
mây tía trên người bọn họ.
Nhưng Kỳ Yến không giống những người
đó, tuy rằng kinh nghiệm thực chiến của cậu ít hơn những thuật sĩ đó,
nhưng mà cậu có một sư phụ không biết lai lịch nhưng bản lĩnh lại rất
nhiều, từ nhỏ được ông giáo huấn một đống việc mà thuật sĩ bình thường
căn bản đều không gặp được, còn dạy cậu các loại biện pháp giải quyết.
Trước kia cậu cảm thấy ông rất rảnh, không có việc gì liền dằn vặt cậu chơi.
Bây giờ nhớ lại, cậu hoài nghi ông là cao nhân quy ẩn núi rừng, bởi vì
phiền chán cuộc sống bị mọi người đeo đuổi tâng bốc, cho nên mới chạy
đến trấn nhỏ xa xôi ẩn cư.
“Tôi cần làm thế nào?” Sầm Bách Hạc thấy cậu vừa nói chuyện, vừa trộm hít khí, đưa cho cậu một chai nước, “Uống nước.”
“Lúc anh không có việc gì, theo tôi đi cứu vớt thế giới là được.”
Sau khi Kỳ Yến nói xong những lời này, trong xe có một khắc an tĩnh quỷ dị. Trong xe vang vọng một bản nhạc nhẹ, giai điệu nhẹ nhàng lãng mạn,
giống như một đôi tình nhân nhẹ nhàng nhảy múa ở đầu đường tràn ngập hoa tươi, làm cho lòng người sinh ra sung sướng, cũng rất tiện để giảm bớt
xấu hổ trong xe.
Sầm Bách Hạc đột nhiên cười khẽ ra tiếng, “Được, đến lúc đó cậu nhớ phải kêu tôi.”
Bảo tiêu ngồi ở ghế phó lái rốt cuộc không thể nhịn được nữa quay đầu lại
nhìn ngũ thiếu và Kỳ Yến, thời kỳ bệnh dậy thì chậm chạp không đến của
ngũ thiếu, rốt cuộc vẫn ập đến sao?
Cứu vớt thế giới… Sao không lên trời cứu vớt hệ ngân hà luôn đi?
Kỳ Yến cười cười, vặn nắp bình ra uống một hơi, cậu chính là thưởng thức loại người ngay thẳng này.
Sầm Bách Hạc cứu cậu một mạng, cậu liền trả hắn một đời sống hết thọ mệnh, công đức quấn thân.
Xe nhanh chóng chạy đến ngoài cửa tiểu khu của Kỳ Yến, Sầm Bách Hạc đưa cho Kỳ Yến một cái ô, “Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.” Kỳ Yến mở ô ra, phát hiện cái ô này rất có phong cách của Sầm Bách Hạc, ô lớn thuần một sắc tím, không có một chút hoa văn. Mưa lộp
bộp đánh vào trên ô, Kỳ Yến đi hai bước, liền nghe Sầm Bách Hạc gọi cậu.
“Tiền Tiền, chờ một chút!”
Kỳ Yến bất đắc dĩ quay đầu, sao Sầm Bách Hạc cũng biết cái biệt hiệu này của cậu vậy?
“Cho.” Cánh tay thật dài của Sầm Bách Hạc từ trong cửa sổ xe vươn ra, rất
nhanh đã bị mưa to xối hơn phân nửa. Kỳ Yến đưa ô qua, giúp hắn ngăn
mưa, tiếp nhận thứ Sầm Bách Hạc đưa tới, mới phát hiện là một tấm danh
thiếp.
Kỳ Yến bật cười, mới nhớ tuy rằng hai người đã trở thành bạn bè, nhưng ngay cả phương thức liên lạc cũng không có.
“Mưa lớn, cậu trở về nghỉ ngơi sớm một chút. Đây là số riêng của tôi, hai
mươi bốn giờ đều có thể liên lạc với tôi.” Sầm Bách Hạc cười cười với Kỳ Yến, “Đợi lát nữa nhớ gửi một tin nhắn cho tôi.”
“Được.” Kỳ Yến phất phất tay với hắn, xoay người vào tiểu khu.
Sầm Bách Hạc nhìn bóng lưng cậu biến mất sau cánh cửa tiểu khu, chậm rãi
nâng kính xe lên, trên mặt như mang theo nụ cười không tan.
Bảo
tiêu lo lắng nhìn Sầm Bách Hạc bị ướt tay áo, “Ngũ thiếu, trong xe có
chuẩn bị áo sơmi, anh muốn đổi một cái khác hay không?”
“Không cần, ” Sầm Bách Hạc dùng khăn tay xoa xoa mu bàn tay ướt sũng, “Trực tiếp trở về.”
Vào thang máy, Kỳ Yến thu ô, tại một khắc thang máy sắp đóng lại, phát hiện một cô gái trẻ tuổi hai tay đều mang theo đồ vật chạy về bên này, cậu
ấn nút mở cửa, cô gái trẻ rốt cuộc bắt kịp, sau khi đi vào thang máy,
nhỏ giọng nói cảm ơn cậu.
“Đừng khách khí, ” Kỳ Yến nhìn mấy túi đồ ăn vặt lớn cô nàng xách trong tay, “Cô đến lầu mấy?”
“Lầu 6, cám ơn.” Cô gái trẻ nhìn chỗ ấn phím, thấy Kỳ Yến đã ấn số tầng của cậu, vì thế báo ra một số.
Kỳ Yến giúp cô ấn xong, đi sang bên cạnh một bước. Trong không gian bịt
kín, nếu gặp được phái nữ lẻ loi một mình, cậu đều sẽ cố ý cách đối
phương xa một chút, mà còn tận lực không đứng ở phía sau đối phương, làm giảm cảm giác khẩn trương của đối phương.
Quả nhiên, sau khi cậu lui xa một bước, bả vai buộc chặt của cô gái thả lỏng không ít, khi ra
khỏi thang máy, lại nói tiếng cám ơn với cậu một lần nữa.
Lâm Ngọc là một người vô cùng trạch (lười, không ra khỏi nhà), bình thường có thể không ra ngoài liền tuyệt đối không ra khỏi cửa, may mà cô làm công việc văn tự, không cần giao tiếp với người ngoài. Lại
thêm cha mẹ không ở đế đô, không quản cô, cho nên dù có trạch như vậy
cũng không có áp lực.
Nếu như là bình thường, cô cũng sẽ không đi ra cửa mua mấy thứ này, trực tiếp đặt trên mạng, để người ta đưa tới
cho cô là được. Nhưng mà hôm nay lại không đúng dịp, internet trong nhà
cô bị cắt, di động cũng hết tiền, cô chỉ có thể đi ra ngoài bổ sung tiền điện thoại, thuận tiện tích trữ chút đồ ăn vặt ở nhà.
Đem đồ ăn vặt mua được thả trên ghế sa lông, cô mở ra nhóm* nói chuyện phiếm của tác giả, hưng phấn gửi đi một cái tin tức.
*“Nhóm” ở đây là nhóm chat trên weixin, tương tự nhóm chat của fb.
Ngọc Chi Linh: vừa rồi ở trong thang máy gặp được một soái ca siêu cấp thân
sĩ, mấu chốt nhất là bộ dạng cậu ấy đặc biệt manh, tâm thiếu nữ của tui
lại muốn sống lại!
Mặt không đổi sắc đăng xong những lời này, Lâm Ngọc tắt diễn đàn nói chuyện phiếm đi, bắt đầu lướt Weibo, sau đó ở
trang đầu nhìn thấy một cái video tên là《soái ca cơ trí anh dũng chiến
đấu với kẻ bắt cóc khốn kiếp não tàn, Lôi Phong* sống thời đại mới》,
lượt chuyển tiếp của weibo này đã vượt qua một vạn, số like lại càng có
bảy tám vạn, vì thế cô tò mò nhấn mở.
*Lôi Phong: một chiến
sĩ của quân giải phóng nhân dân TQ, được hình tượng hóa thành một vị anh hùng trong lòng toàn thể nhân dân.
Video quay có chút run,
tạp âm cũng không ít, ngay từ đầu là tình cảnh cầu hôn, sau đó liền biến thành hiện trường bắt cóc. Sau khi nam nhân cứu cô nương trẻ tuổi xuất
hiện, cô mơ hồ cảm thấy người thanh niên này có chút quen thuộc khó
hiểu.
Có điều bởi vì độ rõ ràng của video không tính là cao, mặt
nam nhân trẻ tuổi cũng không quá rõ ràng. Nhưng vẫn có thể nhìn ra,
người thanh niên này dáng người không tồi, nhất là có một đôi chân dài.
Mở bình luận weibo, không hề ngoài ý muốn mà tất cả đều là tiếng tán
dương, khen người thanh niên này dũng cảm, cơ trí, đẹp trai, còn có cầu
phương thức liên lạc, vô cùng náo nhiệt.
Lâm Ngọc chuyển phát cái weibo này, phối thêm biểu tình manh manh, đang muốn tiếp tục lướt, đèn
trên đỉnh đầu lóe lên vài cái, tạch một tiếng tắt đui.
Cô hít một hơi, đối với loại tình huống này đã sớm tập mãi thành quen. Mấy tháng
gần đây cũng không biết xảy ra chuyện gì, đèn trong nhà đặc biệt dễ
hỏng, cô hoài nghi là đường dây trong nhà xảy ra vấn đề.
Nương
theo ánh sáng mỏng manh từ màn hình di động, cô xách một túi đồ ăn vặt
lên đi về phòng, mở đèn đầu giường lên ngồi vào trước máy tính, tiếp tục viết tiểu thuyết còn chưa kết thúc của mình trên văn học Tấn Giang.
Hiện thực tuy rằng buồn tẻ không thú vị, nhưng mà trong thế giới tiểu
thuyết, cô có thể làm cho nhóm nhân vật chính dưới ngòi bút trải qua
sinh ly tử biệt, làm cho bọn họ yêu nhau oanh oanh liệt liệt, cảm động
trời đất.
Khi Sầm Bách Hạc về đến nhà, đúng là thời gian cơm chiều. Hắn lên trên lầu thay quần áo rồi đi xuống, đồ ăn cũng đã dọn lên bàn.
Chờ sau khi hắn ngồi xuống, Sầm lão đại giống như vô ý mà nhìn hắn vài lần, thấy em trai căn bản không có phản ứng, đành phải do dự mở miệng nói:
“Bách Hạc, anh nghe người ta nói em đến câu lạc bộ đêm à?” Khi mới vừa
nghe được tin tức này, anh thiếu chút nữa cho là lỗ tai mình xảy ra vấn
đề.
Từ nhỏ Bách Hạc đã chán ghét địa phương huyên náo ầm ĩ, khói
rượu thì càng không dính, đột nhiên gióng trống khua chiêng đến loại địa phương này, thật sự là làm cho người ta chấn kinh rồi.
“Ừm.” Sầm Bách Hạc gắp một khối thịt vịt mà bình thường hắn chưa bao giờ ăn, cúi
đầu tao nhã ăn. Không biết vì cái gì, hắn cảm thấy đồ ăn trên bàn hôm
nay đặc biệt ngon, khiến hắn nhịn không được động đũa.
Sầm lão
đại nhìn em trai nhà mình ăn trọn một cái chân vịt, tất cả nghi hoặc về
câu lạc bộ đêm đều vứt lên chín tầng mây, bắt đầu tò mò vì sao khẩu vị
em trai đột nhiên tốt như vậy.
Mấy ngày hôm trước tuy rằng khẩu
vị em trai khá hơn nhiều, nhưng mà tuyệt đối không khoa trương giống như hôm nay. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng thấy em trai ăn toàn bộ cái chân vịt.
“Em à, ” Sầm lão đại run tay múc một chén canh đặt tới bên tay Sầm Bách Hạc, “Không phải là em xuyên qua chứ?”
Sầm Bách Hạc để đũa xuống, lau miệng nói: “Anh, anh lại theo chị dâu xem phim internet sao?”
Sầm đại ca: …
Kỳ Yến không biết mình nổi tiếng, cậu mở TV lên, liền nhìn thấy đài tin tức bản địa đang phát một đoạn phỏng vấn.
Cô gái đội mũ trắng giơ một túi vịt nướng, có chút ngượng ngùng đối diện
màn ảnh: “Trước khi người tốt bụng kia đi còn giao vịt nướng cho tôi,
bảo tôi bảo quản cho tốt.” Màn ảnh vừa chuyển, lại biến thành chủ tiệm
vịt nướng này, vẻ mặt chủ tiệm kích động mà tỏ vẻ, chỉ cần sau này vị
anh hùng làm chuyện tốt không để tên đó đến tiệm của bọn họ mua vịt
nướng, thì đều miễn phí, mà còn không cần xếp hàng.
Kỳ Yến nhớ
tới nửa con vịt nướng bỏ quên ở chỗ nhân viên tiệm vịt nướng, yên lặng
tắt TV. Tuy rằng điều kiện mà chủ tiệm nói thực mê người, nhưng cậu cảm
thấy về sau vẫn là đi vòng qua cửa hàng này đi.
Dù sao thì… cậu chính là Kỳ đại sư làm chuyện tốt không để tên.
Chỉ là nửa con vịt nướng kia có chút đáng tiếc, cậu xếp hàng lâu như vậy, còn chưa có ăn đến miệng đâu.
Hết chương 25