Ở trước mặt bạn tốt, Kỳ Yến đứng đắn không đến ba phút đồng hồ, soái
không quá ba giây, bộ dạng lười nhác quả thực nhìn không ra một chút
phong phạm đại sư.
Sầm Bách Hạc thấy bộ dạng mềm nhũn của cậu, nhịn không được cười hỏi: “Đêm qua ngủ không được ngon giấc à?”
“Tối hôm qua tôi không ngủ, ” Kỳ Yến duỗi chân dài, “Xe của anh không gian thật lớn, ngồi thật là thoải mái.”
“Muốn uống một chút cà phê đá không?” Sầm Bách Hạc nhìn về phía Kỳ Yến, “Uống chút cà phê có khả năng tinh thần sẽ tốt hơn một chút.”
Kỳ Yến lắc lắc đầu, chỉ vào bụng nói: “Tôi giữ nó ăn cơm.”
Thấy cậu như vậy, Sầm Bách Hạc không nhịn được cười, cười gật đầu nói:
“Được, chúng ta lập tức tới ngay.” Tài xế phía trước nghe ông chủ nói
như vậy, liền bắt đầu tăng tốc, thuận tiện nhìn đồng nghiệp ngồi ở ghế
phó lái, nhưng mà đồng nghiệp của hắn ta chỉ cúi đầu nhìn bàn tay mình,
vẫn không nhúc nhích, giống như một pho tượng điêu khắc.
Quản lý
Thiên Vị Cư làm thế nào cũng thật không ngờ, trong một đoạn thời gian
ngắn ngủn, Sầm ngũ gia lại đến nơi bọn họ ăn cơm lần thứ hai, trong lòng hắn ta thiếu chút nữa vui đến nở hoa. Có điều sau khi nhìn thấy người
đi cùng với Sầm ngũ gia, hắn ta mơ mơ hồ hồ đoán được chân tướng, chỉ sợ người thích đồ ăn ở chỗ bọn họ không phải Sầm ngũ gia, mà là vị soái ca trẻ tuổi này.
Dẫn hai người vào phòng, sau khi quản lý xác định
hai người không cần hắn phục vụ, mặt mang mỉm cười rời khỏi ghế lô, nào
biết ra cửa liền bị người gọi lại.
“Quản lý Hoàng, hôm nay tôi muốn mời một vị khách vô cùng quan trọng, có thể an bài cho tôi căn phòng tốt nhất hay không.”
“Viên tổng, thật sự là không khéo, vừa mới có khách quý dùng căn phòng kia
rồi, ” quản lý Hoàng nhận ra vị này chính là lão đại nhà họ Viên, loại
đại nhân vật này không dễ dàng đắc tội được, cho nên thái độ hắn ta vô
cùng khách khí, “Không bằng tôi an bài ngài đến Mãn Đình Phương nhé?”
Viên Bằng nhíu mày, có vẻ có chút không cao hứng, “Anh có thể thương lượng
với người trong phòng một chút hay không, cứ nói Viên Bằng tôi thiếu hắn một cái nhân tình.”
“Cái này…” Trong lòng Quản lý Hoàng âm thầm
kêu khổ, nếu trong phòng là những người khác, hắn còn nguyện ý giúp Viên Bằng hỏi một tiếng, nhưng hiện tại ngồi ở trong phòng đó chính là vị
sát thần Sầm ngũ gia, hắn ta nào dám mở miệng.
Thấy bộ dạng quản
lý Hoàng do do dự dự, lông mày Viên Bằng nhăn càng chặt hơn, dường như
thật không ngờ lấy thân phận của hắn, thế mà còn khiến người ta do dự.
Hắn đang chuẩn bị nói gì đó, một nữ nhân còn trẻ tuổi đã đi tới, trên
mặt còn mang theo nụ cười khéo léo.
“Nguyễn tiểu thư, chào ngài.” Rốt cuộc quản lý Hoàng hiểu rõ vì sao Viên Bằng muốn căn phòng tốt
nhất, đây là muốn theo đuổi giai nhân mà. Vị Nguyễn tiểu thư này chính
là bạch phú mỹ chân chính, bộ dạng xinh đẹp, sinh ra ở hào môn, tốt
nghiệp danh giáo, nam nhân theo đuổi cô vô số, chỉ tiếc ai cũng không
đoạt được trái tim giai nhân.
Thậm chí quản lý Hoàng còn từng
nghe nói về một ít bát quái, nói là vị Nguyễn tiểu thư này thầm đơn
phương Sầm ngũ gia, chỉ tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, cho tới
bây giờ Sầm ngũ gia chưa từng biểu hiện thân thiện với một phái nữ nào.
Nguyễn Hữu Y rụt rè gật gật đầu với quản lý Hoàng, mới nhìn về phía Viên Bằng nói: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì, ” Viên Bằng ôn nhu mỉm cười với Nguyễn Hữu Y, nói với quản lý Hoàng, “Quản lý Hoàng xin dẫn đường.”
Quản lý Hoàng làm bộ như không phát hiện trong lòng Viên Bằng không vừa ý,
dẫn hai người đi về phía Mãn Đình Phương, hắn mới vừa đẩy cửa Mãn Đình
Phương ra, chỉ thấy phục vụ viên trong Ngự Long Đình bên trái phía trước đi ra, trong tay còn cầm thực đơn đã chọn xong.
“Tôi đã nói hôm
nay sao quản lý Hoàng không mang chúng tôi đến Ngự Long Đình, hóa ra là
bên trong có người, ” Nguyễn Hữu Y khẽ cười một tiếng, “Không biết là vị quý nhân nào ở trong này?”
Người trong Thiên Vị Cư rất biết làm
việc, biết rõ bọn họ muốn tới ăn cơm, còn an bài bọn họ đến Mãn Đình
Phương mà không phải Ngự Long Đình, có thể thấy thân phận người ở bên
trong cao hơn so với bọn họ. Nhưng mà ở cái nơi này, thân phận xuất
chúng hơn bọn họ lại có bao nhiêu người?
Trong chớp mắt này,
trong đầu Nguyễn Hữu Y thoáng hiện bóng dáng người kia, nhưng lại cảm
thấy là mình ma chướng, người kia luôn chú ý, gần như không dùng cơm ở
bên ngoài, làm sao có thể tới nơi này?
“Xin lỗi, Nguyễn tiểu thư, đây là riêng tư của khách nhân…” Quản lý Hoàng áy náy mỉm cười, trong
lòng âm thầm kêu khổ, nếu người hai bên gặp gỡ, tình cảnh rất náo nhiệt.
Nguyễn Hữu Y nghe vậy hiểu rõ gật gật đầu, không có hỏi thêm gì khác, xoay người cùng Viên Bằng vào phòng.
“Loại mỹ vị tôm cay này, tôi cảm thấy mình còn có thể ăn thêm mười cân.” Kỳ
Yến cởi bao tay, không nhìn vỏ tôm chất cao cao trong bát mình, tiếp
nhận khăn gấm chùi miệng phục vụ viên đưa tới.
Một chậu tôm càng
cay thật lớn, Sầm Bách Hạc chỉ ăn một con, toàn bộ còn lại bị Kỳ Yến ăn
sạch, đáng tiếc cậu vẫn có chút chưa đã nghiền, “Đáng tiếc dạ dày anh
quá yếu, không thể ăn nhiều.”
Nếu đây là mấy người bạn trong
phòng ngủ cậu, đã sớm bị lời nói thiếu đánh của cậu làm cho tức giận đến bùng nổ. Có điều tính cách Sầm Bách Hạc hiển nhiên càng trầm ổn hơn so
với bạn cùng phòng, cũng càng có lòng bao dung, “Cậu thích ăn là tốt.”
Trên thực tế, đối với Sầm Bách Hạc mà nói, nhìn Kỳ Yến ăn cái gì đó là một
loại hưởng thụ, hắn chưa từng thấy có người đem sức ăn thật lớn pha lẫn
với tao nhã mà lại không chút nào mâu thuẫn. Lễ nghi bàn ăn của Tiền
Tiền thực tốt, có thể thấy ở phương diện này sư phụ cậu yêu cầu cậu thực nghiêm khắc, cũng không biết trong quá trình cậu trưởng thành đến tột
cùng đã trải qua cái gì, thế mà lại có lượng cơm ăn lớn như thế.
“Ăn chút đồ vật thanh đạm lót dạ trước, ” lo lắng cậu ăn nhiều tôm càng cay như vậy dạ dày sẽ chịu không nổi, Sầm Bách Hạc múc cho cậu một chén
canh gạch cua, “Ăn nhiều như vậy cũng không thấy cậu mọc thêm thịt, bình thường ăn đều đi đâu vậy?”
Kỳ Yến lắc lắc đầu: “Sư phụ của tôi
nói, có lẽ khi tôi mới vừa sinh ra dinh dưỡng quá kém, dẫn đến tôi ăn có nhiều nữa cũng chỉ dài thêm chứ không mọc thịt.”
Biết Kỳ Yến là
được sư phụ thu dưỡng, cho nên khi nghe nói như thế, Sầm Bách Hạc cảm
giác trong tim mình giống như bị cái gì nhéo một chút, có loại chua xót
khó có thể hình dung.
“Có điều tôi cảm thấy nhất định là ông già
đang nói hươu nói vượn, ” Kỳ Yến tiếp nhận canh gạch cua trong tay Sầm
Bách Hạc, “Nếu như thật sự là dinh dưỡng không đầy đủ, tôi lấy cái gì mà lớn. Mấy bạn học tiểu học, bạn học cấp hai của tôi, không có một ai cao hơn tôi.”
Sầm Bách Hạc giật mình bật cười: “Tôi nghĩ khi còn bé cậu đều không đến trường, mà là đi theo sư phụ học bản lĩnh chứ.”
“Tôi cảm thấy hình như người đời có chút hiểu lầm đối với nghề nghiệp của
chúng tôi, ” Kỳ Yến thở dài, “Nghề nghiệp nào cũng không dễ dàng, nếu
chúng tôi không đọc sách nhiều nhiều, làm thế nào cạnh tranh với những
người khác. Khi còn bé ông cụ còn nói với tôi, khuôn mặt tôi thật sự rất không phù hợp tiêu chuẩn nghề nghiệp. Nếu không làm được cái nghề đại
sư phong thuỷ này, học hành cho tốt còn có thể tìm một công việc, miễn
cho đói chết.”
Sầm Bách Hạc nhịn không được nghĩ, khẳng định Tiền Tiền có một sư phụ rất tốt, bởi vì lúc nhắc tới sư phụ mình, trên mặt
Tiền Tiền tràn đầy hoài niệm ôn nhu.
“Có thể là do những người
các cậu đối với người thường mà nói là quá mức thần bí, cho nên mọi
người mới có thể nghĩ như vậy, ” hai mắt thâm thúy của Sầm Bách Hạc nhìn về phía Kỳ Yến, trong mắt tràn đầy ôn nhu, “Hiểu biết rồi, mới có thể
biết người tốt bao nhiêu.”
Kỳ Yến cười, cậu vươn tay vỗ vỗ vai
Sầm Bách Hạc, “Anh như vầy có thể nói là bộ dạng đẹp lại có thân phận,
người thích anh có thể đã vòng quanh đế đô một vòng hay không?”
Sầm Bách Hạc lắc đầu: “Không có.” Trong trí nhớ của hắn, bên cạnh gần như
có rất ít phái nữ xa lạ khác xuất hiện, bản thân hắn cũng chưa bao giờ
chú ý những chuyện đó.
“Người nói dối mũi sẽ dài, ” Kỳ Yến lắc lắc bờ vai hắn, “Thật sự không có à?”
Sầm Bách Hạc thành thực lắc đầu, “Tôi không có nói dối với cậu.”
Đối mặt với bộ dạng nghiêm túc giải thích của Sầm Bách Hạc như thế, Kỳ Yến vỗ vỗ vai hắn: “Được rồi, tôi tin tưởng anh.”
“Lúc cậu ở trường học, có người từng bày tỏ hảo cảm với cậu không?” Sầm Bách Hạc nhìn Kỳ Yến, thốt ra những lời này. Lời ra khỏi miệng rồi, hắn mới
cảm thấy có chút kinh ngạc, từ lúc nào hắn lại cùng người ta nói những
đề tài không hề có ý nghĩa này?
“Có đi, ” Kỳ Yến nhíu mày, “Bạn cùng phòng nói có, có điều chính tôi không nhìn ra.”
“Không cần bảo sao hay vậy, tin tưởng ánh mắt của mình mới là đúng.” Sầm Bách
Hạc quay đầu nói với phục vụ viên, “Lại lấy mười con tôm càng cay.”
Nội tâm phục vụ viên có chút hỏng mất, cô làm thế nào cũng không thể tin
được, đường đường Sầm gia ngũ gia mời bạn đến Thiên Vị Cư ăn cơm, đồ ăn
chính lại là tôm càng cay, nói ra ai tin?
Tiết tấu bình thường chẳng
lẽ không nên ăn các loại nguyên liệu trân phẩm hiếm có, hoặc là đồ ăn
đặc phẩm nội cung sao? Vì cái gì lại là tôm càng cay?!
Còn có vị
Kỳ tiên sinh này cũng là một nam nhân kỳ lạ, có thể làm bạn với Sầm ngũ
gia, kết quả lại yêu thích tôm càng cay, chẳng lẽ cậu ta không biết là
lúc ăn tôm càng, sẽ thực dễ dàng ảnh hưởng khí chất và hình tượng sao?
Một bữa cơm Kỳ Yến ăn đến thân tâm sung sướng, lúc ra cửa, quản lý Hoàng
chờ ở cửa nhìn thấy cậu liền lộ ra vẻ mặt tươi cười xán lạn. Toàn bộ đế
đô người nào không biết Sầm ngũ gia gần như rất ít khi dùng cơm ở bên
ngoài, vậy mà Thiên Vị Cư bọn họ lại có thể làm cho đối phương quang lâm hai lần trong một thời gian ngắn ngủi, điều này nói lên cái gì? Nói lên Thiên Vị Cư bọn họ chính là trâu bò!
Hắn ta đã nhìn thấy tình
huống vô số nhân vật nổi tiếng xã hội chỉ vì có được một tấm thẻ hội
viên của bọn họ mà tranh đến đầu rơi máu chảy.
“Cảm tạ ngũ gia và Kỳ tiên sinh hân hạnh chiếu cố, hoan nghênh lần sau lại đến.” Quản lý
Hoàng khom lưng một cái chín mươi độ tiêu chuẩn, khiến Kỳ Yến nhịn không được trả lễ một cái.
Tuổi của quản lý Hoàng thoạt nhìn cũng có thể làm ba cậu, cậu cũng không muốn nhận loại đại lễ này.
Bình thường quản lý Hoàng đã quen làm những động tác cung kính đó, hiện tại
đột nhiên thấy có người đáp lễ hắn ta, nội tâm hắn ta có loại cảm động
khó có thể gọi tên. Ở xã hội này dốc sức làm việc, ai nguyện ý chân
chính cúi đầu khom lưng với người khác, thậm chí bị những kẻ có tiền đó
xem là người hầu mà sai sử, chỉ là vì cuộc sống, vì nuôi gia đình, không thể không cúi đầu, cong lưng, thỏa hiệp với cuộc sống mà thôi.
“Xuy.” Đột nhiên một tiếng cười truyền tới, dường như đang cười nhạo Kỳ Yến
chưa từng trải đời, thế mà lại đáp lễ với nhân viên phục vụ.
Quản lý Hoàng ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy một nữ nhân mang túi xách hàng
hiệu đứng ở chỗ ngoặt, trên trang điểm tinh xảo còn mang theo một nụ
cười còn chưa thu hồi. Hắn ta nhíu mày, đây hình như là nữ nghệ nhân đi
theo ông chủ Lưu tới đây, sao cô ta lại tới nơi này?
Kỳ Yến liếc
liếc nhìn nữ nhân rõ ràng mang theo men say kia, không để bụng cười nhạo của cô ta, quay đầu nói với Sầm Bách Hạc: “Chúng ta đi thôi.”
Có vài người từ trong xương đã xem thường người phục vụ, cho nên khi bọn
họ phát hiện trong đoàn thể của mình xuất hiện một “phản đồ”, lại đi đáp lễ với người ở tầng dưới chót không bằng bọn họ, liền theo bản năng đem “phản đồ” này đá ra khỏi cái vòng luẩn quẩn của mình, mà còn cho rằng
người nọ là tên nhà quê chưa thấy qua cảnh đời.
Loại người này
cũng phải phân hai loại, một loại là kiêu ngạo từ trong thiên tính,
trong xương vốn đã tràn ngập ngạo mạn và thành kiến; còn có một loại
người vốn là xuất thân nghèo khổ, chỉ có điều khi bọn họ phát đạt lên,
liền không thể chờ đợi được đạp lên tôn nghiêm người khác, để chứng minh mình thành công và tài trí hơn người.
Cho nên Kỳ Yến mới càng
thưởng thức người như Sầm Bách Hạc, cái loại bao dung và lễ phép này
giống như là tiềm tàng từ trong xương hắn, nhất cử nhất động đều là tao
nhã. Dưới cái nhìn của cậu, đây mới là nhân sĩ thành công chân chính
hoặc là nói quý tộc chân chính.
“Tôi bảo người làm cho cậu một
con vịt nướng, ” Sầm Bách Hạc nhìn cũng không nhìn tới nữ nhân ở chỗ rẽ
một cái, “Chờ lát đi ra ngoài nhớ mang theo.”
“Anh không nói tôi
cũng quên, vịt nướng ở quán bọn họ cũng ăn thật ngon, ” ánh mắt Kỳ Yến
nhất thời cười như trăng rằm, “Anh bạn, cũng là anh tri kỷ.”
Sầm Bách Hạc nghe vậy cười khẽ ra tiếng, tâm tình cũng bị lây sung sướng của Kỳ Yến.
Lục Tuyền thấy mình lại bị người ta bơ, trên mặt nhất thời xấu hổ vạn phần. Từ đoạn thời gian trước sau khi cô ta và Tôn Tường chia tay, sự nghiệp
vẫn luôn không tốt lắm, gần đây thật vất vả móc nối với một người sản
xuất, còn tới ăn cơm ở Thiên Vị Cư mà có tiền cũng không nhất định có
thể đi vào, trong lòng cô ta có chút đắc ý nho nhỏ.
Từ sau khi cô ta thất thế, những người gọi là bạn tốt trong giới đều lãnh đạm với cô
ta, trong lòng cô ta vẫn luôn nghẹn một luồng khí, hiện tại thấy một tên nhà quê cũng có thể không nhìn tới cô ta, thậm chí ngay cả nhìn cũng
không nguyện ý liếc nhìn cô thêm một cái, cô cảm thấy vừa ủy khuất lại
phẫn nộ, may mắn lý trí còn sót lại nói cho cô ta biết, nơi này là Thiên Vị Cư, người có thân phận vô số, cô ta không thể nổi bão ảnh hưởng đến
hình tượng mình.
Vừa lúc đó, ở cửa Mãn Đình Phương, cô ta nhìn
thấy đại thiếu Viên gia đi ra, ánh mắt nhất thời sáng ngời. Đây chính là Viên gia, Viên gia mà vô số người ở đế đô muốn ôm đùi cũng không có
cửa, nếu cô ta…
Có điều sau khi người phía sau Viên Bằng đi ra,
Lục Tuyền nhất thời thu tất cả tâm tư trở về, siết chặt túi hàng hiệu
giới hạn số lượng trong tay, lui về phía sau.
Đối với rất nhiều
nữ nghệ nhân ở giới giải trí mà nói, Nguyễn Hữu Y chính là đối tượng mà
các cô cực kỳ hâm mộ, cô ấy có được ưu điểm mà rất nhiều người cả đời
nghĩ cũng không dám nghĩ tới, giống như trời sinh nên đứng ở chỗ cao,
khiến vô số người nhìn lên, khiến vô số người truy đuổi. Thậm chí ngay
cả truyền thông giải trí cũng nói, những nghệ nhân gọi là xinh đẹp trong giới, ở trước mặt tiểu thư Nguyễn gia, giống như là một nha hoàn.
“Sầm ngũ gia…” Trong nháy mắt Nguyễn Hữu Y nhìn thấy Sầm Bách Hạc, gần như
không thể tin được ánh mắt mình, cô sửng sốt một lát, mới nhớ tới việc
chào hỏi đối phương, “Thật không ngờ lại gặp được anh ở đây, thật khéo.”
“Chào.” Tầm mắt Sầm Bách Hạc đảo qua trên người cô, không mang bất luận tình cảm gì.
Nguyễn Hữu Y nhấp nhấp môi: “Đã lâu không gặp, thân thể anh tốt không?”
Kỳ Yến nhìn nữ nhân xinh đẹp như thiên tiên đối diện, lại nhìn Sầm Bách
Hạc mặt không đổi sắc, đại khái có chút hiểu rõ vì sao Sầm Bách Hạc nói
không có ai thích hắn rồi? Bởi vì dù người ta có ý tứ với hắn, hắn cũng
nhìn không ra, đây quả thực chính là mị nhãn vứt cho người mù nhìn, uổng phí khí lực.
“Cũng không tệ lắm, cám ơn quan tâm.” Sầm Bách Hạc lễ phép gật đầu, quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh Nguyễn Hữu Y.
“Sầm ngũ gia.” Viên Bằng cười với hắn vô cùng khách khí, hoàn toàn không
thấy không vui khi muốn đổi phòng vừa rồi. Trong lòng hắn ta mơ hồ có
chút may mắn mới vừa rồi mình không kiên trì đổi phòng, nếu sớm biết
rằng người ở Ngự Long Đình là Sầm Bách Hạc, thì căn bản ngay cả nhắc hắn ta cũng sẽ không nhắc tới việc này, “Không biết vị này là ai?”
“Đây là bạn tốt của tôi Kỳ Yến.”
Trong lòng Viên Bằng kinh hãi, ánh mắt nhìn Kỳ Yến giống như đang nhìn một kỳ tích. Người trong giới tự xưng là bạn của Sầm ngũ gia không ít, nhưng
mà người được Sầm ngũ gia gọi là bạn thì một người cũng không có, hiện
tại lại nhảy ra một người.
Hắn ta cẩn thận đánh giá người trẻ
tuổi gọi là Kỳ Yến này, bộ dạng rất thân thiện, mái tóc xoăn xoăn thoạt
nhìn có chút manh manh ngây thơ. Bộ dạng này đứng chung một chỗ với Sầm
ngũ gia, quả thực chính là so sánh rõ ràng giữa đế vương lạnh lùng và
mèo trắng nhỏ ngây thơ, thoạt nhìn rất kỳ quái.
Trong lòng tuy
rằng nghĩ như vậy, trên mặt Viên Bằng vẫn nở rộ ra một nụ cười nhiệt
tình: “Kỳ tiên sinh chào ngài, tôi tên Viên Bằng, ngài gọi tôi là Đại
Bằng là được.”
“Viên tiên sinh chào ngài.” Kỳ Yến và Viên Bằng
nắm tay, liền phát hiện vị Viên tiên sinh này nhiệt tình đến mức khiến
cậu có chút không thể chống đỡ được.
Nguyễn Hữu Y nhìn người trẻ
tuổi đang bắt tay Viên Bằng, đôi giày trên người thực bình thường, quần
áo cũng không giống như là xuất phẩm danh gia, Kỳ Yến này đến tột cùng
là ai, lại có thể làm cho Sầm Bách Hạc đối xử khác biệt?
Kỳ Yến
thấy Sầm Bách Hạc không giới thiệu bạn gái bên cạnh Viên Bằng, cũng
không tiện nói gì với đối phương, liền cười cười với đối phương.
Nguyễn Hữu Y đang nhìn lén Kỳ Yến thấy nụ cười này, đầu tiên là sửng sốt, theo đó cười lại một cái với đối phương. Trong lòng nghĩ, hoặc có lẽ là vì
người này cười rộ lên thực manh?
Dù Lục Tuyền có ngốc, cũng nhìn
rõ là xảy ra chuyện gì, hóa ra tên nhà quê này là một nhân vật lợi hại,
ngay cả đại thiếu gia Viên gia cũng chủ động bắt tay với cậu ta. Mà nam
nhân bên cạnh tên nhà quê càng lợi hại, cũng không biết là thân phận gì.
Nghĩ đến mình vừa rồi lại cười nhạo lên tiếng, Lục Tuyền có chút hối hận,
hận không thể che mặt mình, khiến những người này quên rằng mình từng
đến.
Nhưng mà ngay lúc cô ta xoay người chuẩn bị rời đi, người
đầu tư mang cô ta đến Thiên Vị Cư đã đi tới. Khi đi ngang qua bên người
cô ta, người đầu tư ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ta một cái, trực
tiếp đi đến chỗ đoàn người Viên đại thiếu.
“Sầm ngũ gia, Viên
thiếu, thế mà lại có thể gặp được hai vị ở chỗ này, Lưu mỗ thật sự là
may mắn ba đời.” Người đầu tư cười đến vẻ mặt nhiệt tình, ánh mắt gần
như đang sáng lên.
Kỳ Yến nhìn thấy nam nhân cúi đầu khom lưng
này, khẽ cau mày. Tướng mạo người này thật sự quá kém, gian trá, dâm tà, tham lam đều chiếm đầy đủ hết.
Sầm Bách Hạc chú ý tới biểu tình cậu biến hóa, liền quay đầu nói với Viên Bằng: “Lần sau lại tán gẫu, hẹn gặp lại.”
“Sầm ngũ gia, mong ngài từ từ.” Lưu Thuận thấy Sầm Bách Hạc lại muốn rời
khỏi, vội chạy chậm đuổi theo, “Sầm ngũ gia, tại hạ vẫn luôn muốn bái
kiến ngài, nhưng ngài vừa vặn không rảnh rỗi, thật sự là có chút đáng
tiếc. Hôm nay rốt cuộc nhìn thấy ngài, còn hy vọng ngài có thể cho Lưu
mỗ một cái mặt mũi…”
“Xin lỗi, ” Sầm Bách Hạc mặt không đổi sắc nhìn Lưu Thuận, ý bảo gã nhường đường sang bên cạnh, “Tôi đang vội.”