“Tiền đại sư…” Cao Vinh Hoa do dự một khắc, “Chính là người còn hôn mê ở bệnh viện à?”
“Đúng, ông ấy còn là cố vấn của tiểu tổ đặc biệt chúng tôi, ” Triệu Chí Hoa
thở dài, “Không nói mấy cái này, trước tiên ngủ một hồi bồi dưỡng đủ
tinh thần, vài ngày sau liền hiểu được sự bận rộn của chúng ta.”
Kỳ Yến là bị người của tiểu tổ đặc biệt đánh thức, cậu thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, đi đến phòng khách, mấy vị đại sư khác đã ngồi ở trong phòng khách, nhìn thấy cậu đến, có hai người lộ ra ý cười hiền hoà với cậu.
Nhất là đạo cô và đạo trưởng ở mạch đạo thuật, ánh mắt nhìn Kỳ Yến phá
lệ hiền hoà.
Hiện giờ đạo gia suy thoái, tư thế Kỳ Yến ngồi xuống hôm nay, rõ ràng chính là tư thế mà đạo gia bọn họ dùng, có thể thấy
thanh niên này cũng là một mạch đạo gia bọn họ. Đạo gia có người kế tục, trong lòng bọn họ sao lại không cao hứng, duy nhất có chút tiếc nuối
chính là, một mầm non tốt như vậy lại không phải đồ đệ của bọn họ.
“Hiện tại người đã tới đông đủ, chúng ta liền thương lượng một chút, trận
pháp này phá như thế nào?” Triệu đại sư đem bản đồ địa hình đặt trên
bàn, cùng đặt ở trên bàn, còn có hai cái bản đồ trận pháp, ông áy náy
cười nói, “Tôi nghiên cứu phương diện trận pháp không sâu, cho nên việc
này liền phải kính nhờ chư vị.”
Lâm vu sư lắc đầu nói: “Tôi cũng
hiểu biết rất ít về trận pháp.” Bà quay đầu nhìn Vân phương trượng,
Không Vân phương trượng hai tay tạo thành chữ thập, niệm một tiếng phật
liền cúi đầu. Bà nhất thời hiểu được, xem ra Vân phương trượng cũng
không có biện pháp.
Ba người bọn họ không có tài nghệ sâu về trận pháp, cũng chính là nói rõ cho sáu người khác, chuyện này bọn họ không
làm người đầu lĩnh được. Mọi người đều biết, trong số những người này,
am hiểu về trận pháp nhất phải là người của đạo gia, chỉ là ngay cả Trầm đạo cô và Hư đạo trưởng cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, có thể thấy chuyện này có bao nhiêu khó giải quyết.
Trầm đạo cô và Hư đạo trưởng
không mở miệng, ba người còn lại có thuật pháp không bằng năm người họ, ở phương diện trận pháp, hiểu biết cũng không thấu triệt, cho nên lúc này cũng không nói ra được phương pháp gì hữu dụng.
Triệu Chí Thành
và Cao Vinh Hoa cùng ngồi ở một bên nhìn thấy một màn này, lòng lạnh hơn phân nửa, nếu những nhân vật cấp đại sư này cũng không có cách nào, còn có ai có biện pháp?
Dù là cao nhân thực sự lánh đời, nhưng mà chỉ trong thời gian ngắn ngủn vài ngày như vậy, bọn họ phải đi nơi nào để mời?
“Hai loại trận pháp này, nghe đồn từng có người sử dụng khi hai quân đối
chọi. Nhưng mặc dù là hai quân tác chiến, thì người sử dụng loại trận
pháp này, cuối cùng cũng không được chết già, ” Hư đạo trưởng vỗ về chòm râu, dưới động tác nhìn như thoải mái che giấu cảm xúc khẩn trương,
“Cho nên trong sư môn chúng tôi, hai loại trận pháp này đã sớm trở thành cấm thuật. Tôi nhiều nhất chỉ từng gặp qua một bộ sách miêu tả vài nét
bút ít ỏi về loại trận pháp này, nhưng mà chưa bao giờ chân chính gặp
qua, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy loại trận pháp hung tàn đến cực
điểm này.”
“Sư huynh, ” Trầm đạo cô và Hư đạo trưởng là quan hệ
sư huynh muội, cho nên Hư đạo trưởng nói như vậy, trên cơ bản cũng có
nghĩa là bà cũng bó tay không biện pháp với loại trận pháp này.
“Nghe đồn muốn phá được khóa hổ trận, không chỉ cần thiên thời địa lợi, quan
trọng nhất là nhân hòa, ” Kỳ Yến thấy mấy đại sư đều không muốn mở
miệng, đem chuyện mình biết đều nói ra, “Tìm đủ bốn loại pháp khí chí
dương chí cương, tưới lên máu của người chí âm, sau đó để người sinh vào mùng bảy tháng bảy dựa theo bốn hướng đông tây nam bắc chôn ở nơi ánh
nắng và ánh trăng chiếu tới, niệm chú bảy ngày mới thành trận.”
“Kỳ đại sư?”
Triệu đại sư không dám tin nhìn Kỳ Yến, thật không ngờ người trẻ tuổi này lại hiểu biết loại trận pháp này như thế, giọng ông kích động nói, “Cậu có
phương pháp giải trận không?”
“Nếu chỉ là khóa hổ trận, cháu quả
thật có phương pháp giải trận, chỉ là cố tình bên ngoài khóa hổ trận còn có tế thiên trận, ” Kỳ Yến không chính diện trả lời vấn đề của Triệu
đại sư, “Mấy ngàn năm trước, vì để lời kỳ nguyện được đưa tới trời, mọi
người nguyện ý lấy súc vật hoặc là nô lệ làm tế phẩm, khẩn cầu thượng
thần đáp lại tâm nguyện của bọn họ. Có người cầu mưa thuận gió hoà, có
người cầu trường thọ, còn có người cầu trọn đời phú quý. Mặc kệ nguyện
vọng của những người này có thể thực hiện hay không, nhưng mà… ai dám ở
dưới mí mắt của thượng thiên mà động tới tế phẩm của ngài?”
“Người lấy người sống làm tế, quả thực mất hết nhân tính!” Tính tình Trầm đạo
cô tương đối nóng nảy, đập bàn bộp một cái, “Nếu như bị cô nãi nãi đây
bắt được, ta nhất định muốn hắn phải hồn phi phách tán.”
Tách trà trên bàn bởi vì một cái vỗ của Trầm đạo cô, nhảy nhảy ở trên bàn, có thể thấy có bao nhiêu sức lực.
“Nếu là như vậy, vậy chỉ có một biện pháp, ” giọng điệu Hư đạo trưởng trầm
trọng nói, “Trước tiên phá khóa hổ trận, lại lấy bản thân làm tế, bình
ổn tức giận của trời xanh.”
Trong phòng nhất thời an tĩnh lại,
một lát sau, Vân phương trượng thấp giọng niệm phật hào nói: “Phật nói,
ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, nếu có thể cứu mấy chục vạn
sinh linh, dù xá đi một thân túi da này, lại có gì phải sợ.”
“Tôi đây cả đời phong quang, tiêu dao, phía dưới còn có đồ đệ đồ tôn, buông
tha cái mạng này cũng không sợ, ” Triệu đại sư nâng kính mắt nói, “Cũng
tính tôi là một.”
Trầm đạo cô cười khổ nói: “Chư vị cũng không
cần vội vã tự tiến cử, cái gọi là cửu vi cực sổ, nếu muốn áp chế tế
thiên trận phản phệ, nhất định phải do chín người chúng ta toàn lực ứng
phó, dốc hết tất cả mới có thể trấn an được.” Bà ngẩng đầu nhìn về phía
mọi người, khi tầm mắt đảo qua trên người Kỳ Yến thì dừng lại thêm một
giây, “Chư vị nếu có ai muốn rời khỏi, hiện tại liền nói ra đi.”
Không có ai mở miệng.
Hiện giờ bọn họ ở địa vị này, tài phú địa vị danh vọng đều không thiếu, nói
bọn họ thật sự không sợ chết, đó là gạt người. Chỉ là phần sợ hãi này, ở trước mặt tính mạng và vận thế của mấy chục vạn người, liền có vẻ có
chút bé nhỏ không đáng kể.
Nếu có thể, ai không muốn phong phong
quang quang, sau đó lại đắc ý trở về tiếp tục tiếp nhận tâng bốc và cúng bái của vô số người?
“Đám già chúng ta, bình thường trời nam đất bắc khó được gặp nhau một lần, bây giờ có thể cùng một chỗ cũng là
duyên phận, ” một vị đại sư tuổi chừng sáu mươi cười nói, “Đi cái gì mà
đi, nếu trời đã định trước vừa vặn đủ chín người, chúng ta còn có cái gì mà chối từ.”
“Công đức bậc nhất cứu mấy chục vạn người lớn như
vậy, cũng có thể đảm bảo chúng ta kiếp sau phú quý bình an, ” Triệu đại
sư cười nói, “Lão Triệu tôi khi niên thiếu sống đủ những ngày khổ cực,
kiếp sau tốt nhất là làm phú nhị đại, ăn mặc không lo nhàn nhã một đời,
cũng là chuyện tốt.”
Triệu Chí Thành nhìn các đại sư xem thường
sống chết này, chỉ cảm thấy chỗ yết hầu mình nghẹn đến lợi hại, trừng
mắt mới bức được chua xót dưới đáy mắt trở về.
Trong lòng hắn áy náy, bởi vì người của tiểu tổ đặc biệt bọn hắn mời mấy đại sư này tới đây.
Hắn xứng đáng với dân chúng nơi này, nhưng mà lại có lỗi với mấy vị đại
sư.
“Kỳ thật cũng không phải chỉ có một loại phương pháp này.”
Tất cả mọi người trong phòng đồng loạt nhìn về phía người nói chuyện, mới phát hiện người nói chuyện là Kỳ Yến trẻ tuổi nhất.
“Kỳ đại sư à, cậu thực sự có biện pháp sao?” Triệu đại sư do dự vài giây, “Có thể xuất hiện cái gì ngoài ý muốn hay không?”
“Nếu chỉ có chín người là chúng ta, thành hay không thành vẫn không nói
được, nhưng nếu có một người nguyện ý hỗ trợ, xác suất thành công hẳn là có thể đạt tới chín phần, ” Kỳ Yến nói, “Không biết các vị tiền bối có
từng nghe qua điển cố cửu đỉnh định Càn Khôn chăng?”
Trong truyền thuyết thần thoại của Hoa Hạ, từng có một đại nhân vật rất lợi hại đánh được thiên hạ, chỉ là sau khi hắn trở thành đế vương thiên hạ, phát
hiện yêu nghiệt hoành hành làm hại dân chúng, hắn được cao nhân chỉ
điểm, đúc chính cái đại đỉnh thanh đồng, đặt ở các nơi trong Hoa Hạ, từ
đó về sau yêu ma không dám hoành hành nữa, Hoa Hạ một lần nữa khôi phục
cảnh tượng phồn vinh.
Tuy đây chỉ là một câu chuyện thần thoại
không biết thật giả, nhưng mà số chín đối với đạo gia mà nói, quả thật
có ý nghĩa đặc biệt.
“Chỉ là hiện tại tình huống khẩn cấp, chúng
ta đi đâu tìm chín cái đỉnh đủ để tế thiên?” Hư đạo trưởng lắc đầu, “Dù
thời gian đầy đủ, chúng ta cũng không tìm đủ nhiều cái đỉnh như vậy.”
“Không, ngài hiểu lầm ý tứ của cháu, ý của cháu là…” giọng điệu Kỳ Yến nghiêm
túc lên, “Lấy bản thân chúng ta làm đỉnh, lấy linh khí tưới đến tế
thiên, đoạt được một đường sinh cơ.”
Triệu đại sư hiểu được ý tứ
Kỳ Yến, ông nhìn về phía Hư đạo trưởng và Trầm đạo cô, mặt hai người này lộ vẻ trầm tư, hiển nhiên đang cân nhắc biện pháp của Kỳ Yến có được
hay không. Tuy rằng ông hiểu biết trận pháp không nhiều lắm, nhưng cũng
biết phương pháp này có rất nhiều nhân tố không xác định, nếu xảy ra
việc ngoài ý muốn, không chỉ bọn họ khó giữ tính mạng, chỉ sợ còn khiến
cho tế thiên trận phản phệ.
“Trên thực tế, sáng hôm nay sau khi
gặp qua hai cái trận pháp này, cháu liền có loại cảm giác, người phía
sau màn không phải đang nhằm vào dân chúng địa phương, mà là đang nhằm
vào những thuật sĩ chúng ta, ” Kỳ Yến nhíu mày, “Người phía sau màn đang chờ chúng ta lấy thân làm tế, chết ở trên tế đàn.”
“Hoặc là bọn
họ căn bản không thèm để ý trận pháp có thể thành công hay không, bọn họ để ý chính là mấy thuật sĩ chúng ta có thể chết hay không.”
“Có người đang tính kế chúng ta.”
Triệu Chí Thành và Cao Vinh Hoa nghe vậy sợ hãi cả kinh, nếu thật là như vậy, vậy phía sau lại liên lụy bao nhiêu người, bao nhiêu âm mưu quỷ kế?
“Kỳ đại sư, ngài mới vừa nói, cần một người hỗ trợ, ” Triệu Chí Thành hỏi,
“Xin ngài nói cho tôi biết thân phận người này, chúng tôi nhất định cố
gắng liên hệ hắn.”
“Con trai thứ năm của Sầm lão tiên sinh Sầm Thu Sinh, Sầm Bách Hạc.”
Triệu Chí Thành: hắn ta có thể thu hồi câu mới vừa nói không?
Thân phận địa vị của Sầm gia cao bao nhiêu hắn ta rất rõ ràng, lấy thân phận của hắn ta, căn bản không mời được người Sầm gia. Càng miễn bàn vị Sầm
ngũ gia thân thể suy yếu, năng lực xuất chúng này, người bình thường
ngay cả tới gần cũng không thể, đâu còn có thể mời người đến chỗ hung
hiểm này.
“Kỳ đại sư, chỉ có thể là Sầm ngũ gia ư?” Triệu Chí Thành cảm thấy yết hầu mình có chút phát khô.
“Chỉ có thể là hắn, người khác đều không giúp được, ” Kỳ Yến rũ mí mắt
xuống, giọng điệu bình tĩnh nói, “Không bằng anh suy nghĩ một chút xem
có thể sử dụng điều kiện gì đả động người Sầm gia.”
Triệu Chí
Thành nghe nói như thế, quay đầu chạy ra ngoài gọi một cú điện thoại,
đại khái mười phút sau hắn trở về, giọng điệu suy sụp nói: “Sầm gia
không đồng ý.”
“Các anh đưa điều kiện gì?” Kỳ Yến nhướn mày.
Triệu Chí Thành không nghi ngờ cậu, đem chính sách ưu đãi chủ yếu kể ra một
lần. Mấy điều kiện đó quả thật vô cùng hậu đãi, nếu như là gia tộc khác, đại khái đã không chút do dự đồng ý, nhưng mà hắn ta gặp được chính là
Sầm gia, lấy Sầm gia coi trọng con cháu, bị cự tuyệt là chuyện không thể bình thường hơn.
“Nếu các anh nguyện ý đem mảnh đất thành đông
trực tiếp bán cho công ty Sầm Bách Hạc, ” Kỳ Yến vươn tay với Triệu Chí
Thành, “Anh có thể đưa di động cho tôi, tôi nói với Sầm gia.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiền Tiền: có tiện nghi không chiếm, đó là đại ngu ngốc!
Bách Hạc: chuyến bay tối nay, không cao hứng!