Luân Hồi Chuyển Phận

Chương 92: Chương 92: Bị thương, tạm thời rút lui




Vì thân thể cả hai người đang trên không trung, mà kiếm thì lại dùng để ra chiêu tấn công đối phương nên hai người đều không thể né đòn được. Vera bị một chém mạnh chéo trước người, những tia sét xuyên thấu vào thân thể em và nổ vang lên liên tục. Gã thủ lĩnh thì bị một vết thương sâu khá dài ở phần ngực, máu tươi đang tràn ra không ngừng. Cả hai người bị văng ngược lại mấy chục mét rồi đâm xuống mái nhà, hai bên bất động trong chốc lát.

Trong ngôi nhà bị thủng mái này Vera đang cố bò dậy, mặt nạ vừa mở ra em liền phun ra một ngụm máu tươi. Giờ đây Vera cảm thấy toàn thân đau nhức, dường như phần bụng còn có máu chảy, thân thể thì vẫn còn tê dại vì dư âm của những tia sét. Bỏ nắm thuốc vào miệng sau đó Vera ngồi tựa lưng vào tường nhà muốn cho cơ thể mình hồi phục hơn một chút.

Phía bên kia tại trong một ngôi nhà bị thủng mái khác, lão già đang điều khiển những khối bê tông đè trên người gã thủ lĩnh sau đó đỡ hắn ngồi dậy. Uống vài viên thuốc mắt gã lúc này vẫn đỏ lừ, sát khí không giảm hơn chút nào, sau chốc lát hắn tự mình đứng dậy rồi quay sang nói với lão già;

“Ông hãy mau đi bắt tên khốn đó đến đây, tôi muốn tự tay hành hạ tra tấn nó đến chết!”

Nghe vậy lão già liền đi ra khỏi ngôi nhà định đi tìm bắt Vera thì cả hai người nghe thấy một tiếng cười;

“Hahaha không ngờ tên khốn như ngươi khó giết như vậy, hôm nay đến đây thôi ngày khác ta sẽ lại tới lấy cái mạng của các người, vết thương mà ta vừa phải chịu lần sau gặp lại sẽ trả gấp mười!”

Gã thủ lĩnh liền chạy ra khỏi ngôi nhà quát lớn; “Tên khốn khiếp mày tưởng muốn đi mà được à, mau đền mạng cho con trai tao...”

Khi nhìn thấy thân ảnh Vera gã liền đứng hình giống như lão già đang đứng bên cạnh, vì hai người nhìn thấy Vera đang đứng trên một chiếc ván bay lơ lửng trên trời. Thấy gã thủ lĩnh đứng phía dưới ngây ngốc nhìn lên, Vera giơ tay ra dấu chào rồi nói lớn;

“Ta muốn đi thì trình độ bọn mày không đủ sức để cản đâu, nhớ lấy vài ngày nữa Hắc Tử ta sẽ lại đến đây lấy mạng của ngươi!”

Nói rồi chân phải Vera dậm xuống một cái, chiếc ván bay liền phóng khí ra phía sau và phóng nhanh bay đi về phía chân trời. Nhìn theo thân ảnh Vera rời đi gã thủ lĩnh cay cú tức giận nhưng không biết phải làm như thế nào, vết thương trên người hắn lại bắt đầu có máu tràn ra. Tay đỡ gã thủ lĩnh, lão già nhìn theo nơi Vera biến mất rồi nói;

“Không biết lai lịch của tên kia là gì mà có nhiều món đồ bất phàm như vậy, từ bộ giáp cho đến chiếc ván có thể bay đó.”

“Hừ, chắc chắn hắn thuộc thế lực ở vùng khác được phái đến đây để gây sự với chúng ta mà, lần này do ta bất cẩn chứ lần sau tên khốn hắn còn dám đến ta sẽ băm chết!”

Sau đó lão già đỡ gã thủ lĩnh đi tới căn nhà y tế để băng bó vết thương, lão cũng phái vài tên thủ hạ còn sót lại này đi gọi tất cả những kẻ ở bên ngoài mau về căn cứ. Vì trước đó động cơ của Vera như thể muốn tiêu diệt các thế lực làm ác khiến cho các thế lực trong vùng này đều cẩn trọng hơn. Để đảm bảo, đêm qua gã thủ lĩnh mới lệnh cho lão già bí mật về căn cứ, nếu không phải như vậy thì trong trận chiến hôm nay gã thủ lĩnh đã khó khăn hơn rất nhiều, có khả năng lớn sẽ bị Vera giết chết.

Ngôi nhà mini nằm cạnh một dòng suối, bên trong ngôi nhà Vera đang tắm rửa, toàn thân em có vài chỗ bị bầm tím, ở phần bụng có một vết thương ngoài da. Lau khô người Vera bắt đầu tìm những loại thuốc tốt nhất để bôi, em muốn bản thân mình mau chóng hồi phục để có thể tiếp tục chiến đấu. Sau trận chiến vừa rồi tuy bị thương và nhiều lần cảm thấy đau đớn nhưng chiến ý của Vera vẫn đang rất cao, em muốn mau chóng tiêu diệt được toàn bộ thế lực Wi đó.

Tối đến Vera đang ngồi ăn bánh uống trà xem vài thông tin góp nhặt được, sau một lúc thì lên tiếng hỏi AI;

“Cậu có chức năng đo chỉ số lực tâm linh của tôi đứng chứ?”

“Tất nhiên là tôi có rồi, nhưng phần mềm đo của tôi thuộc loại mini nó sẽ không chính xác bằng máy đo thông thường đâu đấy.”

“Không sao đâu cậu hãy đo thử xem lực lượng tâm linh của tôi hiện tại đạt đến mức độ nào rồi.”

Sau một lúc AI nói; “Lực tâm linh của chủ nhân xấp xỉ lv 2,7, so với bình thường thì cao hơn 0,8 lv. Đánh giá chủ nhân là người có linh hồn cường đại bẩm sinh, điều này rất là đáng tự hào đó!”

“Ồ điều này tôi biết, vậy ra lực tâm linh của tôi còn cao hơn của lão già siêu năng lực gia hôm nay nhỉ?”

“Đương nhiên là như vậy rồi, nếu lực tâm linh của chủ nhân bằng hoặc thấp hơn của lão ta thì chắc chắn lúc bị lâm vào huyễn cảnh cô đã không thể tỉnh lại nhanh như vậy.”

Bỏ qua chuyện đó Vera lấy từ rương ẩn ra một cái ván bay, cầm trên tay nhìn ngắm thích thú Vera nói;

“Những đồ công nghệ mẹ chuẩn bị cho mình quả thật đều là những thứ vô cùng xịn sò, có thứ như này thì từ bây giờ muốn đi đến đâu cũng được rồi.”

“Hồi chiều nay khi rút lui chủ nhân đã dùng hết năng lượng dự trữ của chiếc ván bay này rồi, từ giờ muốn dùng thì chỉ có cách truyền chiến lực của bản thân vào động cơ trong ván thôi. Nhưng tiếc một điều rằng chỉ có chiến lực của bậc ‘Tinh Anh’ trở lên mới kích phát được nó!”

Khóe miệng Vera nhếch lên cười sau đó em thì thầm; “Vậy thì đột phá trở thành ‘Tinh Anh’ thôi!”

Cùng lúc đó tại một trường cấp 3 đặc biệt, bên trong khu vực nội trú có một võ đài lớn, buổi tối các sinh viên đều đến đây so tài tỉ thí với nhau. Lúc này một trận tỉ thí vừa kết thúc một thiếu niên vừa giành chiến thắng vui vẻ giơ nắm đấm lên cao, các sinh viên khác ở dưới thì kích động cổ vũ hô hào rất nhiệt tình nhất là các bạn nữ. Thiếu niên đó bước xuống khỏi võ đài có vô số người chạy đến vây quanh cười tươi chúc mừng.

“Chúc mừng cậu Kaza không hổ danh là sinh viên xuất sắc nhất lớp chúng ta!”

“ Mới vào học vài tháng mà thực lực cậu đã đạt tới mức độ này rồi thật đáng ngưỡng mộ.”

“Đúng đó, ngay cả tên học năm 2 đáng ghét đó cậu cũng có thể đánh bại được thật là xuất sắc quá đi ~”

“Kìa cậu thấy không, không chỉ những bạn nữ lớp chúng ta mà ngay cả những nữ sinh lớp khác, thậm chí là các chị khóa trên cũng đều thích cậu trời ơi ngưỡng mộ quá đi!”

Kaza vui vẻ trò chuyện với các bạn thêm một lát rồi mới nhanh chóng đi về phòng ngủ của mình. Bước đi trên hành lang nhìn lên bầu trời đêm đầy sao sáng Kaza trầm ngâm rồi thì thầm;

“Không biết dạo này cậu thế nào rồi Vera, tớ đã mạnh hơn trước nhiều rồi, tớ rất muốn bản thân mình bắt kịp cậu để chúng ta có thể cùng nhau tiến bước!”

Vùng 124 Đông Nam trong khu rừng Vincent rộng lớn, tại một thung lũng hoa vô cùng đẹp đẽ, Vera đang để chân trần bước đi trên những đám cỏ tươi tốt, em đang tận hưởng không khí trong lành vào buổi sáng sớm. Trong những ngày vừa qua Vera không còn rèn luyện hay đi nghe ngóng tình tình và tiêu diệt kẻ ác nữa, em chỉ luôn đi lại trong khu vực thung lũng hoa thơm ngát này.

AI lên tiếng; “Chỉ còn ba ngày nữa là kết thúc kì hạn nhiệm vụ rồi, sao mấy ngày qua chủ nhân luôn ở đây vui chơi và tận hưởng không khí vậy?”

Vera mỉm cười nhẹ nhàng tựa như một đóa sen thế tục, thân hình như người trong bức họa vẫn thản nhiên đi trên cánh đồng hoa, sau một hồi em mới mở miệng đáp;

“Tôi đang khiến cho mình có một tâm hồn đẹp nhất, vì sắp tới tôi sẽ phải làm một việc vô cùng quan trọng, vậy nên hiện tại phải giúp cho bản thân mình có tâm cảnh vô cùng tốt!”

Nói rồi Vera tiếp tục dạo chơi trong thung lũng hoa này, em cũng cảm khái vì đã rất lâu rồi mình không được chơi thoải mái như vậy. Những ngày vừa qua chỉ toàn là chém giết, bớt chợt Vera lại có khoái cảm với điều đó từ lúc nào không hay, hiện tại sau khi hòa mình với thiên nhiên em mới nhận ra rằng thế giới này đẹp biết nhường nào!

~ Khi em qua thung lũng... mà thấy lòng mình đẹp thêm... ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.